Răng Nanh Nhỏ

Chương 3:




Tôi đơ người rồi cứng ngắt gật gật đầu.
“Được rồi, vậy bé ma cà rồng vừa trưởng thành” anh ta cất giọng dỗ dành nhỏ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ “mau đi ngủ đi, anh mất nhiều máu rồi, phải ngủ dưỡng sức. ”
“A….vâng!”
Nói rồi tôi nhanh chóng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng anh ta, còn đóng cửa lại giùm anh ta.
Không bị suy xét luôn!
Tuyệt quá rôi!
Đợi đến lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Điện thoại trên bàn đầu giường liên tục reo vang.
Tôi khẽ nhíu mày, cầm điện thoại lên thì thấy đó là “Biệt đội ma cà rồng trưởng thành”.
Tin nhắn toàn là tag tên tôi.
“Nguyệt Nguyệt, sao rồi? Cảm giác lần đầu tiên thế nào?”
“Nguyệt Nguyệt đừng nói là đến giờ cậu vẫn chưa thành công nha?”
“Lẽ nào cậu ta ngất bên vệ đường luôn rồi?”
“Không phải đó chứ, đợi tin nhắn thêm chút nữa, không xem thì chúng ta mau đi giải cứu Nguyệt Nguyệt thôi.”
Ai ngất bên vệ đường cơ chứ!
Bộ nhìn tôi yêu đuối lắm sao!
Tôi bĩu môi không hài long, gõ mạnh vào màn hình: “Tớ đã thành công!”
“vn, mau kể đê mau kể đê?”
“Không ngờ Nguyệt Nguyệt của chúng ta lại đỉnh đến vậy!”
“Tớ sẽ thông báo cho mọi người biết ngay bây giờ để họ tổ chức bữa tiệc mừng tuổi cho cậu.”
Tôi thản nhiên gõ “OK” rồi lăn người ra khỏi giường, mở cửa phòng đối diện.
Không có ai bên trong.
Anh ta đi rồi.
Cũng không biết đêm qua tôi đã uống bao nhiêu máu của anh ta.
Không biết hôm nay anh ta có khó chịu không nữa.
Nhiệm vụ hút máu đã hoàn thành, cũng không nên ở nhà người lạ nữa.
Nhưng mà tôi đã uống máu của anh ta, không thể bỏ đi ngay được đúng không?
Hay là mình làm cho anh ta một bữa ăn coi như bù đắp nhỉ?
Bữa ăn của con người thì phải nấu chín đúng không ta?
Tôi mở tủ lạnh ra, nhìn đống thực phẩm mà lóa mắt, chết lặng.
Sao nhiều dữ zị nè?
Giờ nên nấu món gì?
Tôi do dự, chọn ra một vài thứ đầy màu sắc rồi ném chúng vào nồi.
Nấu cho đến khi nó chín mới rời đi.
Hai tiếng sau, tôi đến club mà bạn bè đã đặt trước như đã hẹn.
“Nguyệt Nguyệt!”
Vừa vào đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng ai đó gọi tôi từ phía sau.
Tôi quay đầu nhìn sang.
Trương Tình, bạn thân nhất của tôi mỉm cười chạy tới, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt mới hỏi: “Cậu đã về nhà rồi à?”
Tôi lắc đầu.
“Thế sao nhìn cậu sạch sẽ vậy?” Bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, nếu ma cà rông cắn ai đó, máu sẽ phun ra.
Tôi vẫn mặc chiếc T màu trắng.
Tôi do dự, nói thật: “Tớ không cắn cổ anh ta, tớ cắn cánh tay.”
“Cái gì?!” Trương Tình mở to mắt, như thể đây là một chuyện cực kì shock.
Tôi gật gật đầu, không hiểu ra sao: “Sao a?”
“Cắn tay không ngon lắm” cậu ấy vừa nói vừa thở dài “Bởi vì lưu lượng máu trong tĩnh mạch của con người tương đối chậm, chỉ uống ngay tay thì không đủ để thỏa mãn cơn đói của chúng ta.”
Nhưng mà……
Bây giờ tôi không đói chút nào.
Cảm giác chắc bụng từ hôm qua đến giờ vẫn còn.
Tôi mím môi, lắc đầu, đổi chủ đề: “Đúng rồi, sau khi các cậu cắn ai đó, trong người người đó có cảm thấy khó chịu không?
Trương Tình nhìn tôi như thấy ma: “Cậu còn quan tâm chuyện này?”
“Ukm ” tôi nói “Hôm qua bác sĩ đó rất tử tế, tớ sợ sẽ gây tổn thương cho anh ta.”
Cậu ta miễn cưỡng chấp nhận câu nói này, nhớ lại: “Có thể anh ta sẽ ngất xỉu một lúc do mất máu quá nhiều chăng?”
Như vậy sao.
Nếu vậy thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đi vào club với cậu ấy.
Ngay khi bước vào club, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một bó hoa lớn.
Tôi sững người một lúc “Đây là?”
Trương Tình cười bí hiểm: “Bé cưng, cậu thành người nhớn rồi, có thể yêu đương rồi.”
Ma cà rồng khác với con người, chúng tôi 24 tuổi mới được xem là người lớn.
Ở đây luôn tồn tại một luật bất thành văn.
Không được uống máu người cho đến khi trưởng thành, máu động vật sẽ được phân phối tùy theo hoàn cảnh khác nhau của từng ma cà rồng nhỏ.
Đến tuổi trưởng thành, gia đình sẽ chuẩn bị một lễ trưởng thành.
Trưởng thành rồi cũng có thể được tự do yêu đương.
“Nguyệt Nguyệt, anh thích em từ lâu rồi, em có nguyện ý ở bên anh không?”
Một anh chàng đẹp trai đứng trước mặt tôi.
Hàm răng sắc nhọn lộ ra, thể hiện rõ nét suy nghĩ của anh ta nhất.
Tôi lùi lại một bước, lắc đầu “Xin lỗi anh Lục Tích, em không thể hứa với anh chuyện này.”
Nụ cười trên mặt anh ta cứng lại, tay cầm hoa càng siết chặt “Vì sao?”
“Bây giờ em chưa muốn yêu đương.”
Anh ta cười nhạo, mở miệng nói thêm.
“Không sao cả Nguyệt Nguyệt, anh sẽ liên kiên trì.” anh ta mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi không khỏi cảm thấy lúng túng “Chúng ta vào bàn trước đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vào chỗ ngồi, Trương Tình kéo tôi sang một bên, thì thầm: “Cậu điên rồi, dám từ chối Lục Tích.”
Tôi không hiểu ra sao: “Sao à?”
“Cậu biết anh ta là ai không?”
Tôi lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.