Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 99: Mục tiêu công kích




Mộc Tịch Hàm mãn nhãn khiếp sợ nhìn về phía ngoài cửa, Mộc Chính Đức sắc mặt quỷ dị đỡ Lão thái phi vẻ mặt tức giận đang đứng ở trước cửa, sau lưng còn đi theo không ít nha hoàn bà tử, đội hình có vẻ rất cường đại.
Mộc Tịch Hàm lảo đảo lui về sau một bước, đụng vào trên ghế ngồi tròn phát ra tiếng vang lộp bộp, hai tay nhịn không được không ngừng run rẩy, bóp chặt thành quả đấm, không dám ngước mắt nhìn một đoàn người bên ngoài cửa, sau một lát trầm mặc cúi đầu, cuối cùng lại ngước mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc vẫn cười yếu ớt như cũ, trong ánh mắt mang theo buồn bã cùng tức giận, trong con ngươi màu nâu phiếm hơi nước cùng màu đỏ, trong mơ hồ có chút nhìn không rõ ràng, Mộc Tịch Hàm không dám tin mở miệng nói: " Mộc Tịch Bắc. Ngươi thiết kế ta!"
Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười, nụ cười kia mặc dù mang theo vài phần lương bạc, nhưng lại như ánh nắng chiều trong ngày thu, khiến người ta say mê không dời nổi mắt:
" Tứ tỷ tỷ, ta sao lại thiết kế ngươi? Hôm nay tìm ngươi chẳng qua là muốn nói chuyện tâm sự thôi, còn hi vọng ngươi lạc đường biết quay lại, nhưng ai có thể ngờ, ngươi lại chấp mê bất ngộ, không chịu ăn năn, trái tim của muội muội hiện tại thật sự là đau vô cùng."
Trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần lãnh ý, lại cũng không phải đau lòng vì Mộc Tịch Hàm, nàng chỉ đang nghĩ, những thứ trong nhân thế này đến cuối cùng còn có bao nhiêu có thể tồn tại, nàng cũng không còn hi vọng xa vời sẽ còn thứ trường tồn mãi mãi, nàng chỉ nghĩ, sau khi thương hải tang điền, vật đổi sao dời, còn có bao nhiêu thứ có thể tồn tại, sau khi trải qua yêu hận, đạp biến trần thế còn có bao nhiêu người sẽ bồi ở bên cạnh mình.
Mộc Tịch Hàm lại mang theo vài phần trào phúng mở miệng: " Ha ha. Ngươi không cần ở đây làm bộ làm tịch... Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?"
Lão thái phi lại giận dữ, vươn ngón tay run rẩy chỉ hướng Mộc Tịch Hàm, trong mắt mang theo vài phần thê lương, cho dù dung nhan chưa đổi, lại trong nháy mắt khiến người ta cảm thấy lòng của bà dường như già hơn mười tuổi, có điều ngẫm lại cũng phải, gần hai năm làm bạn, hai năm nhàn thoại việc nhà, hai năm hỏi han ân cần, hai năm mẹ hiền con hiếu, kết quả lại là, thành công dã tràng.
" Được, được! Ta thật sự là nghĩ không ra a. Ngươi tuổi còn nhỏ, vậy mà ác độc như thế, uổng ta tỉ mỉ trù tính cho ngươi, trải đường cho ngươi, nghĩ đến tìm cho ngươi một người trong sạch! " Lão thái phi đứt quãng mở miệng, tựa như lên án, trái tim lại tựa băng giá, ngón tay giơ lên kia, lời nói ra tựa như trong nháy mắt đã dùng hết tất cả khí lực của bà.
" Bà tốt với ta? Trải đường cho ta? Bà có từng biết ta muốn cái gì? Bà dựa vào cái gì tự tiện làm chủ quyết định nhân sinh của ta! Hai năm qua, ta sớm chiều làm bạn, không rời bà nửa bước, mới có địa vị như vậy ở trong lòng, để bà đối " Tốt " với ta như vậy, nhưng nàng ta thì sao! Trong hai năm qua, nàng ta làm cái gì, vì cái gì ở trong lòng bà nàng ta còn quan trọng hơn so với ta, đây đều là vì cái gì! " Mộc Tịch Hàm gào thét với Lão thái phi, một tay chỉ hướng Mộc Tịch Bắc đứng vững ở một bên.
Nàng trước giờ đều biết, Lão thái phi yêu thích Mộc Tịch Bắc, cái loại yêu thích này thậm chí mang theo sủng nịch khiến cho người ta ghen ghét, cho dù có thứ gì tốt, cũng đều sẽ nghĩ đến nàng ta, thế nhưng nàng ta trong hai năm qua, bồi ở bên người Lão thái phi tổng cộng không tới mấy lần, nàng ta không yên tĩnh như nàng, không nhu thuận như nàng, không hiếu thuận như nàng, thậm chí nhiều lần gây chuyện, kéo phủ Thừa Tướng vào trong nguy hiểm, nhưng vì sao Lão thái phi sủng ái nàng ta lại chưa bao giờ ít hơn nàng!
" Ngươi...! " Lão thái phi một hơi suýt nữa không có đi lên, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Mộc Chính Đức lúc này lại lạnh thanh mở miệng nói: " Bởi vì ngươi căn bản không phải con cái của phủ Thừa Tướng, ngươi chẳng qua là đứa nhỏ năm đó mẫu thân Bắc Bắc nhặt được trên đường thôi! "
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rất rõ ràng, nàng cũng không nghĩ tới Mộc Tịch Hàm vậy mà không phải tỷ tỷ ruột của nàng!
" Ông. Ông nói cái gì? Không. Không thể nào. Không thể nào! " Mộc Tịch Hàm có chút cuồng loạn, hướng về phía Mộc Chính Đức gào thét!
Lão thái phi hiển nhiên cũng không nghĩ tới, luôn luôn đau sủng Mộc Tịch Hàm vậy mà không phải con của Mộc Chính Đức, hai mắt mang theo bi thống nhìn về phía đệ đệ đang đỡ lấy mình.
Mộc Chính Đức càng dùng sức đỡ tay Lão thái phi, cho vị tỷ tỷ đã cho mình vô số động lực cùng ấm áp:
" Năm đó sau khi Liễu Chi Lan và Thanh Quốc công chúa vào phủ, tình cảm của ta và mẫu thân Bắc Bắc Sở Lương lại không hề bị ảnh hưởng, Sở Lương tâm tính thiện lương, hiểu được nỗi khổ tâm của ta, ta thấy nàng ngày ngày miễn cưỡng vui cười, trong lòng cảm thấy thẹn với nàng, liền thượng thư thỉnh tấu Hoàng Thượng, chạy tới Giang Nam, khởi công xây dựng thuỷ lợi."
Tất cả mọi người an tĩnh nghe Mộc Chính Đức kể lại chuyện cũ năm xưa, nhưng trong lòng lại đang đánh trống, thì ra Tứ tiểu thư này không phải con ruột của Thừa tướng, khó trách qua nhiều năm như vậy Thừa tướng đối với Tứ tiểu thư cũng không hề thân thiết.
Mộc Chính Đức tiếp tục mở miệng, trong ánh mắt mang theo vô hạn hồi ức đối với dĩ vãng:
" Ta mang theo Sở Lương một đường đi về phía nam, không có những người khác quấy nhiễu, chúng ta sống rất vui vẻ, mà dọc theo con đường này, chúng ta đã trải qua không ít địa phương, thẳng đến dưới một gốc cây cổ thụ ở Ô Hưng thành, lại phát hiện một đứa trẻ nho nhỏ bị bao chặt, đại khái là vừa ra đời không lâu, Sở Lương vừa thấy thì rất vui vẻ, dứt khoát liền ôm ngươi trở về, sau lại, bởi vì sợ ngươi ở trong phủ bị khi dễ, liền nói ngươi thành con của nàng, nàng vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc ngươi."
" Ông gạt người! Không có khả năng, lúc Sở Lương theo ông đi ra ngoài, còn chưa mang thai, nhưng lúc trở về lại thêm một đứa nhỏ lớn như vậy, ông cho rằng người trong phủ này đều là đồ ngốc sao! " Mộc Tịch Hàm phản ứng cực nhanh, không trách được tâm tư tỉ mỉ.
Mộc Chính Đức cũng không hoảng loạn, tiếp tục nói: " Ta chỉ nói với Liễu Chi Lan và Thanh Quốc, lúc ta mang theo Sở Lương rời đi nàng cũng đã có thai hơn ba tháng, sau đó đến nơi đó, bởi vì một đường xe ngựa mệt nhọc, cho nên nàng sinh non ngươi, lại đem tuổi của ngươi nói nhỏ lại đến bốn năm tháng, các nàng liền cũng không nhìn ra manh mối gì. Mà sau khi hồi phục, Sở Lương sợ bị người phát hiện, luôn trông chặt ngươi, chưa từng để các nàng trông thấy ngươi."
Mộc Tịch Hàm ngã ngồi trên ghế, hai mắt đăm đăm, nàng đối với cái người gọi là mẫu thân kia chỉ có lẻ tẻ ấn tượng, trong ấn tượng bà ấy rất thương yêu mình, rất ôn nhu rất dễ chịu, chỉ là không đến bao lâu, lại bởi vì sinh ra Mộc Tịch Bắc, mà bà ấy chết! Ha ha, cho nên nói, Mộc Tịch Bắc bắt đầu từ lúc vừa mới ra đời, chính là vì cướp đi tất cả của mình sao!
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Mộc Tịch Hàm đã bị khiếp sợ cực lớn, không có mở miệng, Mộc Tịch Hàm lại tự lẩm bẩm: " Cho nên. Ta ngay từ đầu... Đã là hai bàn tay trắng sao... Ha ha ha ha ha."
Mộc Tịch Hàm cười cười, lại cười ra nước mắt, tất cả mọi người dùng ánh mắt xa lạ nhìn nàng.
" Kỳ thật ngươi vốn đã có được rất nhiều thứ mà người ta cả đời cũng không có được, chỉ là ngươi không biết thỏa mãn, tham lam thành tính." Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Mộc Tịch Hàm lại đột nhiên nhìn về phía Lão thái phi, bén nhọn dắt cuống họng nói: " Bà không phải đã ngất đi sao! Làm sao lại yên lành đứng ở nơi này, là tất cả các ngươi liên hợp với nhau thiết kế ta sao? Hả?"
Lão thái phi thấy Mộc Tịch Hàm như vậy, sau khi trong lòng lạnh lẽo và thất vọng, đã dần dần lấy lại bình tĩnh, bà cả đời này, đạt được cùng mất đi đều quá nhiều, trải qua trung thành cùng phản bội cũng quá nhiều, làm ra lựa chọn sai lầm cũng quá nhiều, thậm chí ngay cả trên tay nhiễm nhân mạng thiện ác cũng quá nhiều, chỉ là cho dù lần lượt té ngã lần lượt đau lòng, bà vẫn như cũ đứng ở đây, vậy còn có cái gì phải sợ?
" Tứ tiểu thư, sáng hôm nay lúc nô tỳ đi lấy thuốc, đúng lúc nhìn thấy nha hoàn tâm phúc bên người ngươi cũng ôm một bao thuốc vội vội vàng vàng đi ra Bách Thảo Đường, thậm chí bởi vì quá vội vàng, ngay cả ta cũng không nhìn thấy, mà lúc đó ta cũng chỉ cho rằng, là Tứ tiểu thư ngài bị bệnh, lúc ta đi vào bốc thuốc cho chủ tử liền tiện thể hỏi chủ quán thứ nàng ta bốc là thuốc gì? " Tình cô cô một mặt đỡ lấy Lão thái phi, một mặt mở miệng nói với Mộc Tịch Hàm.
" Không thể nào... " Mộc Tịch Hàm nhẹ nhàng mở miệng, dường như còn chưa lấy lại được tinh thần.
Tình cô cô tiếp tục nói: " Chủ quán nói với ta thuốc nàng ta bốc là Hương Gia Bì, bởi vì đúng là dược liệu chữa bệnh, ta thật ra cũng không để ở trong lòng, cho rằng chẳng qua là Tứ tiểu thư có chỗ nào đó không thoải mái thôi, nhưng một câu của chủ quán lại nhắc nhở ta, hắn nói thật đúng là kỳ quái, tại sao có thể có người bốc thuốc mà chỉ bốc một loại, ta lúc này mới giật mình sự tình hình như có kỳ quái. "
" Ngươi nói bậy, nha hoàn của ta chưa từng đi đến tiệm thuốc, ngươi rõ ràng là bị người mua hãm hại ta! " Mộc Tịch Hàm không cam tâm mở miệng, chỉ trích Tình cô cô, ngay lập tức liền nghĩ đến Tình cô cô bị Mộc Tịch Bắc mua được, liên hợp lại thiết kế nàng.
Tình cô cô nghe vậy sắc mặt không khỏi khó nhìn lên, đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại lên tiếng nói:" Tứ tỷ tỷ, ngươi ngày ngày hầu ở bên người Lão thái phi, mấy nha hoàn bên người cũng như vậy, chẳng lẽ thời gian hai năm Tình cô cô còn không nhận ra mấy người bên cạnh ngươi? Nếu thật sự là như thế, ta thật ra rất muốn hoài nghi mấy năm này Tình cô cô ở trong cung đã sống như thế nào, nghĩ đến chủ tử không biết tên ở trong cung đều phải hơn so với nha hoàn của tỷ tỷ nhiều."
Tình cô cô rất tán thành, mang theo vài phần chán ghét mở miệng nói: " Xác thực như lời của Ngũ tiểu thư, Tứ tiểu thư ngài trong hai năm qua vẫn luôn hầu ở bên người Lão thái phi, nô tỳ cũng luôn hầu hạ ở trái phải, cho nên không cần phải nói nô tỳ có nhận ra nha hoàn bên người Tứ tiểu thư hay không, liền ngay cả tên, nô tỳ cũng đều có thể gọi tên từng người lên."
Mộc Tịch Hàm trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói, đây rõ ràng đều là thiết kế tốt, là thiết kế tốt! Mua thuốc cho bà ta rõ ràng là nha hoàn Chức Cẩm bên người Mộc Tịch Bắc, làm sao lại thành tâm phúc của nàng! Làm sao có thể!
" Mộc tịch bắc, ngươi hãm hại ta! Là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại ta! " Mộc Tịch Hàm xông tới, dường như muốn bắt lấy Mộc Tịch Bắc hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng Thanh Từ và Bạch Lộ làm sao sẽ để nàng ta lại gần, trực tiếp bảo hộ Mộc Tịch Bắc ở phía sau mình.
" Tình Nhi, đi Bách Thảo Đường mua thuốc là nha hoàn nào! " Lão thái phi bình tĩnh cuống họng mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Hàm lại giống như nhìn người xa lạ.
" Chính là nha hoàn lúc trước Lão thái phi ngài chọn cho Tứ tiểu thư, Hỉ Nhi." Tình cô cô hơi tiến lên một bước mở miệng nói.
Nghe Tình cô cô nói xong, Hỉ Nhi lập tức từ trong đám người đi ra quỳ:" Thái phi tha mạng, thái phi tha mạng a..."
Ánh mắt Mộc Tịch Hàm trong nháy mắt bắn ra hai mũi tên, bắn thẳng về phía Hỉ nhi, khàn cả giọng mở miệng: " Vì sao muốn phản bội ta? Vì sao? Vì sao muốn phản bội ta, vì sao ngay cả một nha hoàn đều muốn phản bội ta!"
" Tứ tỷ tỷ vẫn không nên tùy ý chụp tội danh đến trên người nha hoàn mới phải, nghe nói Hỉ nhi và Bích Nhi đều là nha hoàn cô tự mình chọn cho tỷ tỷ, lúc trước lại chưa hề hầu hạ qua bất luận kẻ nào, chủ tử đầu tiên chính là tỷ tỷ, như thế nào lại phản bội ngươi?" Mộc Tịch Bắc lãnh đạm mở miệng, dường như hôm nay quyết tâm đạp Mộc Tịch Hàm tới cùng.
Nàng từ trước đến nay cũng không phải là người mềm lòng, huống chi nàng và nữ tử trước mắt này căn bản không có tình cảm gì, nàng ta năm lần bảy lượt mơ ước Ân Cửu Dạ, đây là điều nàng tuyệt đối không thể tha thứ được!
" Thái phi tha mạng Thái phi tha mạng. Nô tỳ cũng là bất đắc dĩ... " Hỉ Nhi cũng không chỉ trích là bị Mộc Tịch Hàm sai sử, chỉ dập mạnh đầu cầu xin tha thứ.
Ánh mắt Lão thái phi rất lạnh, nếu như Mộc Tịch Hàm là chủ mưu, nha hoàn này chính là đồng lõa, bà từ trước đến nay không có đạo lý nhân từ nương tay.
Ngay khi Lão thái phi đang chuẩn bị mở miệng, Hỉ nhi lại hai mắt rưng rưng nhìn về phía Lão thái phi, cái này không ngẩng đầu lên còn tốt, vừa ngẩng đầu một cái lại làm Lão thái phi giật nảy mình, hai bên má Hỉ Nhi đều sưng phù lên, sưng đỏ giống như hai quả táo, làm người ta kinh hãi, lại phối hợp với nước mắt ẩn chứa trong mắt kia, Lão thái phi lại không nói nên lời gì trách phạt, chỉ mở miệng nói: "Mặt của ngươi là chuyện gì xảy ra?"
Hỉ Nhi ngước mắt liếc nhìn Mộc Tịch Hàm, sau đó cắn môi một cái, không có mở miệng.
" Nói! Tự có ta làm chủ cho ngươi! " Lão thái phi cả giận nói, dựa vào cái nhìn kia của Hỉ nhi, cũng có thể đoán được đại khái, chỉ là vô luận như thế nào bà cũng không dám tin tưởng vẫn luôn thực tình đối đãi Mộc Tịch Hàm sẽ là một người tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Hỉ nhi lại chỉ khóc mở miệng: " Lão thái phi ngài đừng hỏi nữa, đều là nô tỳ sai, đều là nô tỳ sai..."
Mộc Tịch Hàm dường như cực kì không tin một màn trước mắt, nàng dù cố ý không quan tâm mấy nha hoàn này, nhưng đối xử với các nàng từ trước đến nay cũng không tệ, duy nhất có chút áy náy đó là....
Nghĩ đến đây, Mộc Tịch Hàm đột nhiên nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ở bên cạnh, mở miệng nói: " Là ngươi, là ngươi thiết kế tốt, ngươi cố ý sai Chu Cát Lợi chế tạo giường lớn cho ngươi, sau đó dẫn dụ ta mắc câu, lại sai Chu Cát Lợi cố ý quấy rối Hỉ Nhi, ngươi thật sự là giỏi tính toán, rõ ràng là cầm chắc tâm lý của ta, sau đó thiết kế ta!"
Mộc Tịch Bắc lại chỉ mở miệng cười nói: " Lời này của Tứ tỷ tỷ đúng là không có đạo lý, ta chẳng qua chỉ sai Chu tổng quản chế tạo cái giường lớn cho ta mà thôi, ai biết tỷ tỷ ngươi sẽ có tâm tư gì, chẳng lẽ tâm tư của tỷ tỷ hiện giờ đã hẹp hòi như vậy, ngay cả muội muội muốn đổi một cái giường đều không chấp nhận được!"
" Ngươi! " Mộc Tịch Hàm vốn đã ít lời, lại không ăn nói khéo léo bằng Mộc Tịch Bắc, làm sao nói lại được cái miệng nhỏ mềm mại lại giấu dao nhỏ của Mộc Tịch Bắc chứ.
" Hỉ Nhi, ngươi cứ chi tiết bẩm báo, ta sẽ thứ tội cho ngươi, nếu không hậu quả mưu hại chủ tử này ngươi phải tự mình châm chước! " Lão thái phi đình chỉ sống lưng, hướng dẫn từng bước.
Hỉ Nhi lại rối rắm một phen mới mở miệng nói: " Là Tứ tiểu thư sai nô tỳ đi mua, Tứ tiểu thư từ trước đến nay thích hoa hoa cỏ cỏ, cho nên có một lần Tứ tiểu thư dường như nhìn thấy hai loại thảo dược ở trong sách, mà sau khi nhìn qua phương thuốc của Lão thái phi, Tứ tiểu thư lại lật ra quyển sách kia, vòng hai tờ vẽ thảo dược cùng công hiệu lại, sau đó chính là sai nô tỳ đi mua Hương Gia Bì. "
Mộc Tịch Hàm chỉ an tĩnh nghe, bầu không khí có chút đè nén ngột ngạt, bây giờ, nàng còn lại cái gì? Tự cho là đúng, khổ tâm mưu tính kế hoạch, nhưng còn chưa được áp dụng, mình cũng đã đã rơi vào cái bẫy của nàng ta, mình còn cái gì có thể cãi lại!
" Nô tỳ chẳng qua là hiếu kì, hỏi nhiều một câu hình dáng của hai loại thảo dược thật giống nhau, không biết công hiệu có gì khác biệt không, liền bị Tứ tiểu thư quăng hai bạt tai, nô tỳ không còn dám hỏi nữa, nếu như thái phi không tin, có thể đi lật xem giá sách của Tứ tiểu thư, chữ trên đó mặc dù nô tỳ không nhận ra, nhưng trên trang sách lại vẽ một gốc thảo dược giống như hoa, không khó tìm đến, hơn nữa lúc ấy nô tỳ mua Hương Gia Bì chừng bốn lạng, dùng đi một lạng, còn có ba lạng đang ở trong phòng nô tỳ, bởi vì sợ bị phát giác, cho nên nô tỳ để nó ở khe hở bên trong gối đầu. " Giọng nói Hỉ Nhi nén cực nhỏ, nhát gan mở miệng nói, trong mắt lóe lên đều là sợ hãi.
Mộc Tịch Bắc không khỏi nhếch miệng, đây chính là lòng người, Hỉ Nhi không dám trả thù Chu Cát Lợi, bởi vì nàng ta sợ mình không lật đổ được Chu Cát Lợi, ngày sau thua thiệt vẫn là mình, huống chi, loại chuyện suýt nữa bị cường bạo nếu như nói ra ngoài, trong sạch của nữ nhi gia sợ là cũng mất, với nàng ta không có một chút chỗ tốt, cho nên nàng ta lựa chọn ngậm miệng không nói.
Mà đối với Mộc Tịch Hàm thì lại khác, bây giờ Mộc Tịch Hàm bị người đạp lợi hại, nàng ta tự nhiên cũng sẽ bởi vì lúc trước trong lòng còn có oán hận, lại đạp lên một cước, cho dù lần này Mộc Tịch Hàm không ngã, nàng ta cũng có lý do thỉnh cầu Lão thái phi đổi một chủ tử khác cho nàng.
Mộc Tịch Hàm vẫn không cam tâm, nhưng cũng hiểu được Chức Cẩm sợ là đã sớm bị Mộc Tịch Bắc phát giác, cố ý dùng để mê hoặc mình, mà nàng ta lại lấy đạo của người trả lại cho người, dùng thủ đoạn giống mình, mua được tâm phúc của mình, giá họa cho mình.
Mình thật đúng là ngu xuẩn, biện pháp như nhau, nàng ta đã có thể phát giác, nhưng mình lại hoàn toàn không biết gì, Mộc Tịch Hàm tự giễu cười cười.
" Mộc Tịch Bắc, bản lĩnh thu mua lòng người của ngươi thật đúng là lợi hại? Ha ha, người làm tỷ tỷ như ta thật sự là cam bái hạ phong, không thể không bội phục. " Mộc Tịch Hàm yếu ớt mở miệng, ngữ khí đã không kịch liệt như trước đó nữa, ngược lại bình tĩnh đến doạ người.
" Tứ tỷ tỷ thật sự là quá khiêm tốn, thủ đoạn của Tứ tỷ tỷ chúng ta đều rõ như ban ngày. " Mộc Tịch Bắc lãnh đạm đá bóng trở về.
Ánh mắt Mộc Tịch Hàm bi thương nhìn về phía Lão thái phi, một tay chỉ vào Mộc Tịch Bắc, nhẹ nhàng mở miệng nói: " Bà không phải nói bà hiểu rõ ta nhất sao? Vậy bà vì sao không tin ta, còn muốn phối hợp với nàng ta, cố ý giả bộ như hôn mê, diễn một màn trò hay cho ta nhìn, bà vì sao tin chính là nàng ta mà không phải ta!"
Lão thái phi đã không còn ôm kỳ vọng với Mộc Tịch Hàm nữa, chỉ nhàn nhạt mở miệng: " Ta cũng không phối hợp với Bắc Bắc, giữa chúng ta cũng không hợp tác thiết kế, Tình nhi, ngươi nói cho nó nghe."
Sau khi Lão thái phi nói ra vài câu dường như thật sự không muốn nói tiếp, liền để Tình cô cô bên cạnh tiếp tục mở miệng: " Hôm nay lúc nô tỳ sắc thuốc cho Lão thái phi, có người đưa cho nô tỳ một tờ giấy, chỉ nói với nô tỳ thuốc này sợ là có vấn đề, chỉ xin nô tỳ thuyết phục Lão thái phi giả bộ trúng độc, tìm ra hung thủ, mà nô tỳ liên tưởng đến chuyện Hỉ Nhi mua thuốc, không khỏi phá lệ cẩn thận, tất nhiên là muốn tìm ra hung thủ có ý đồ mưu hại chủ tử."
" Ha ha, thật sự là một màn trò hay, đại phu kia cũng là mời đến diễn trò a, ha ha ha, ta thực sự là thua, thua thất bại thảm hại, Mộc Tịch Bắc, ngươi lại thắng, bây giờ ta không còn gì cả, ngươi vẫn còn có được hết thảy, ngươi có phải nên hài lòng hay không? " Mộc Tịch Hàm ngồi ở trên ghế, hai mắt vô thần, trống rỗng đáng sợ.
" Là do bản thân ngươi."
" Bây giờ tang chứng vật chứng cũng lấy được, lại nghe chính miệng ngươi nói ra, Mộc Tịch Hàm, ngươi còn có lời gì muốn nói! " Lão thái phi mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm.
Mộc Tịch Hàm lại như đột nhiên tỉnh ngộ, ngửa mặt lên trời cười to mở miệng nói: " Ha ha ha ha ha, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, vì sao các ngươi sẽ đối tốt với ta, bởi vì ta căn bản không phải con của ông, cho nên ông dùng ta làm lá chắn cho nàng ta, giành lợi ích cho phủ Thừa Tướng các ngươi!"
Lão thái phi đẩy hai người đỡ mình ra, đi đến trước mặt Mộc Tịch Hàm, đầy mắt đều là thất vọng, vung tay chính là một cái bạt tai " Bốp!"
" Ngươi chính là lòng lang dạ thú, ngươi thử sờ lương tâm của mình xem, ngươi nói lời này xứng đáng với ai! Ta thật sự quá thất vọng với ngươi rồi, từ nay về sau, ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt của ta nữa! Ta cũng không muốn đem sự tình làm quá tuyệt, ngươi cũng vẫn là Tứ tiểu thư của Tướng phủ này, chỉ là từ nay về sau, sống chết của ngươi, cuộc sống của ngươi, sẽ không còn ai hỏi đến nữa! " Lão thái phi ngôn từ chuẩn xác, không cho cự tuyệt, dứt lời, liền phất tay áo xoay người rời đi.
Ánh mắt của Mộc Chính Đức nhìn về phía Mộc Tịch Hàm cũng có chút sâu không lường được, đây là đứa bé Sở Lương nhặt được, lúc Sở Lương còn sống, bọn ông từng cùng nhau ôm nó, hôn nó, trêu đùa nó, tựa như người một nhà, chỉ là sau khi Sở Lương chết đi, đứa bé không có huyết thống này rốt cuộc không hấp dẫn được sự chú ý của ông, có điều sau này nhìn thấy nó từ đầu đến cuối đều bảo hộ Bắc Bắc, ông liền cũng không để cuộc sống của nó quá khổ sở, chỉ là ai có thể ngờ, đã từng có tất cả bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, tất cả đều không trở về được nữa.
Mộc Chính Đức liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc, trong lòng biết chuyện lần này vẫn không thiếu được nó động tay động chân ở trong đó, chỉ là lần này lại không phải hãm hại, bởi vì lời Mộc Tịch Hàm nói ra ông và Lão thái phi đều nghe thấy rõ ràng, không dung làm bộ, nếu như nói Mộc Tịch Bắc động chân động tay, đơn giản chỉ là làm cho mình thoát thân, làm Lão thái phi không bị hãm hại.
Mộc Chính Đức không thể không nói, nếu như lần này Mộc Tịch Bắc thật sự bị Mộc Tịch Hàm thiết kế, ông thật sự sẽ hoài nghi, dù sao tâm tư Mộc Tịch Hàm đắn đo thực chuẩn, ông suýt nữa cũng đã cho rằng, Mộc Tịch Bắc thật sự là bởi vì ngày ấy nghe thấy được đối thoại của ông và Lão thái phi, vì binh quyền mà thiết kế Lão thái phi.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ cười yếu ớt đứng ở bên cạnh bàn, không cần phải nói, cho Tình cô cô tờ giấy kia, tự nhiên cũng là nàng sai người ta đưa đi, dù sao Lão thái phi đối xử với nàng cũng không tệ, thành như Mộc Tịch Hàm nói, nàng sợ bản thân mình đoạt mất sự sủng ái của Lão thái phi với Mộc Tịch Hàm, cho nên vẫn luôn duy trì một khoảng cách, cũng không thân cận với Lão thái phi, muốn lưu cho tỷ tỷ của mình một đường ra, nhưng mặc dù như thế, Lão thái phi vẫn đối xử với nàng vô cùng tốt, đây là chính nàng cũng có thể cảm nhận được.
Mộc Chính Đức nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc, không tiếp tục nhìn Mộc Tịch Hàm nữa, dù là ông đã từng yêu thích đứa bé này, nhưng từ sau khi mối ràng buộc duy nhất là Sở Lương mất đi, những yêu thích này đều bị thời gian mài mòn hầu như không còn, Mộc Chính Đức xoay người rời đi, một đám người hầu cũng hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng hiểu được bây giờ trong phủ đã trở trời rồi, Tứ tiểu thư này ở trong phủ sợ là không còn gì trông cậy được nữa.
Chu Cát Lợi đứng nhìn từ một nơi bí mật gần đó, không khỏi lộ ra mỉm cười, hắn đã nói Ngũ tiểu thư này tuyệt không đơn giản, dù là Tứ tiểu thư được Lão thái phi sủng ái thì có thể thế nào, một khi ra tay, lại là ngay cả thân thế của nàng ta đều lật ra, Tứ tiểu thư này còn có thể có ngày xuất đầu gì nữa!
Nhân sinh chính là một hồi tiếp một hồi tiền đặt cược, muốn thắng, ngươi đầu tiên nếu dám đặt cược, dám hạ chú cũng còn chưa đủ, ngươi còn phải có đầy đủ tầm mắt, nếu như chỉ vì một chút xíu tiểu lợi cực nhỏ kia, hôm nay ngươi có thể thắng, ngày mai ngươi lại sẽ thua thảm, nhân sinh chính là đạo lý như thế.
Thanh Từ lặng lẽ quan sát, người hầu xung quanh dần dần tản đi, cũng không dám ở lại lâu trong viện Mộc Tịch Bắc nữa, chỉ sợ không bao lâu nữa, chuyện Tứ tiểu thư Tướng phủ độc hại cô mẫu sợ là sẽ bị truyền ra ngoài, cho nên Lão thái phi không phế đi thân phận Tứ tiểu thư của Mộc Tịch Hàm, lại dự định khắp nơi mang theo nàng ta, để nàng ta giữ lấy danh hiệu này ở khắp nơi, bị người chỉ trích, bị người chán ghét, lẻ loi một mình, chân chính nếm thử tư vị mất đi hết thảy.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Mộc Tịch Hàm cũng đột nhiên yên tĩnh lại, cúi thấp đầu, giữ im lặng, cả người chết lặng như không còn một chút sức sống.
Mộc Tịch Bắc chỉ an tĩnh đứng ở một bên, nhìn Mộc Tịch Hàm mười phần thất lạc, không có mở miệng, chuyện bi ai nhất bên trong nhân sinh này sợ là đang lúc tâm tâm niệm niệm mơ ước càng nhiều, luôn chê mình có được còn chưa đủ, lại đột nhiên phát hiện, hóa ra mình đã có hết thảy nhưng lại không phải của mình.
Trong phòng lặng im không nói gì, bởi vì cửa phòng mở rộng, mặt trời đã bắt đầu xuống núi chiếu vào một ánh nắng chiều, trời chiều đỏ rực rủ xuống đỉnh núi ở xa xa, tia sáng nhạt màu quýt tĩnh mịch mà nhu hòa, trên cành khô mấy con chim tước ngẫu nhiên bay xuống trên mặt đất, líu ríu mổ lấy gì đó, Tướng phủ hoa lệ bị tia nắng chiều này bao phủ mỹ lệ cực kỳ, hết thảy đều tốt đẹp như vậy.
Mộc Tịch Hàm lại đột nhiên ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt, sau đó lại đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc chỉ nhàn nhạt nhìn xuống nữ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, không có mở miệng, bên miệng vẫn như cũ là tươi cười quen thuộc ấy, lại không tới đáy mắt.
Mộc Tịch Hàm nắm thật chặt váy Mộc Tịch Bắc, thần sắc bi phẫn, Thanh Từ và Bạch Lộ dưới sự ra hiệu của Mộc Tịch Bắc cũng lui ra.
Mộc Tịch Hàm một mặt không tiếng động rơi lệ, một mặt lại mở miệng nói: " Bắc Bắc, van cầu ngươi, van cầu ngươi nhường hắn cho ta, tỷ tỷ cái gì cũng không tranh đoạt với ngươi nữa, cái gì cũng đều cho ngươi, van cầu ngươi nhường hắn cho ta, cho dù làm thiếp ta cũng nguyện ý... Bắc Bắc."
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc phiếm lạnh, ý cười bên khóe môi lại càng lộ vẻ quỷ dị, trong lòng lại nhịn không được mắng Ân Cửu Dạ là cái họa thủy, một người đang tốt đẹp, lại bị hắn mê hoặc thành cái dạng này, thật sự là yêu nghiệt!
" Tứ tỷ tỷ vô luận muốn cái gì ta cũng sẽ không cản trở, chỉ cần Tứ tỷ tỷ có bản lĩnh, thì có thể lấy đi, không cần đến cầu ta. " Mộc Tịch Bắc lãnh đạm mở miệng.
Nước mắt trên mặt Mộc Tịch Hàm ở dưới ánh nắng chiếu rọi tựa như mảnh vàng vụn, mang theo vài phần phong tình điềm đạm đáng yêu, Mộc Tịch Hàm này cũng là một mỹ nhân, hơi yên tĩnh, lại chỉ làm cho nàng ta càng lộ ra một tư vị đặc biệt khác.
" Nhưng mà..." Mộc Tịch Hàm bất lực mở miệng, lại đột nhiên tựa như xì hơi, bàn tay nắm lấy váy Mộc Tịch Bắc cũng không tự giác được nới lỏng không ít.
" Nhưng mà tỷ tỷ không có bản lĩnh này, cho nên đã không có bản lĩnh này, thì đừng si tâm vọng tưởng nữa, ta nhớ được ta đã nói rất rõ ràng với tỷ tỷ, ta không thích người khác mơ ước đồ vật của ta, cho dù ta không muốn, nó cũng không có nghĩa liền thành của tỷ tỷ ngươi, huống chi tỷ tỷ ba lần bốn lượt thiết kế ta, chẳng lẽ tỷ tỷ còn tưởng rằng ta sẽ còn cố kỵ thân tình không có huyết thống này sao?" Mộc Tịch Bắc ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Mộc Tịch Hàm, hai con ngươi sáng ngời đen nhánh mang theo một cỗ sâu thẳm mê người, khiến cho người ta không tự chủ được toàn thân phát lạnh.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm phát run, nước mắt trong mắt không khống chế được rơi xuống, cho dù nàng biết Mộc Tịch Bắc trước giờ ngoan độc, lại luôn bởi vì khuôn mặt tươi cười quen thuộc này, quên đi nàng tàn nhẫn đáng sợ đến cỡ nào, Mộc Tịch Hàm hơi há mồm, run rẩy mở miệng nói:
" Ta. Ta chưa từng nghĩ muốn ngươi chết... Cũng chưa từng nghĩ muốn hại ngươi. Ta chỉ là... Chỉ là...Rất... Yêu hắn..."
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, là cười thật, khóe mắt đuôi lông mày đều theo nụ cười của nữ tử, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, chạc cây lắc lư cũng đều cười, Mộc Tịch Hàm lại sửng sốt.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng ôm Mộc Tịch Hàm vào lòng, dịu dàng vuốt lưng nàng ta, tựa như cho nàng an ủi mềm mại nhất, an ủi tâm tình kích động của nàng ta, an ủi tâm tình phức tạp sau khi nàng ta mất đi tất cả, đôi tay mềm mại kia mềm mại như vậy, làm Mộc Tịch Hàm ghen tị đến thất thần, chỉ là nàng ta lại không nhìn thấy ánh mắt của Mộc Tịch Bắc, ánh mắt kia nhìn thẳng phía trước, lộ ra vẻ quỷ dị, hơi thở ôn nhuyễn khắp toàn thân lại làm cho Mộc Tịch Hàm không nhịn được run rẩy không ngừng, từ đầu đến chân dường như cũng không chịu mình khống chế, đó là sự sợ hãi truyền đến từ sâu trong xương tuỷ.
Mộc Tịch Bắc một mặt vỗ lưng Mộc Tịch Hàm, một mặt mang theo nụ cười quỷ dị, sâu kín mở miệng: " Đúng vậy, ta biết tỷ tỷ xưa nay không thật sự muốn ta chết, cho nên, lần này, là sự thương hại cuối cùng của ta với tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi nhất định phải hảo hảo nắm chắc cơ hội lần này, nếu không, lần tiếp theo, ta sẽ không dễ dàng tha thứ như thế đâu. "
Toàn bộ thân mình Mộc Tịch Hàm tựa như bức tượng, không nhúc nhích cứng ngắc ở nơi đó, trên trán không ngừng chảy xuống mồ hôi, nàng là thật sự sợ, rõ ràng Mộc Tịch Bắc ôn nhu như vậy, thế nhưng nàng thật sự rất sợ.
" So với mạng của ta, ta càng không thích có người mơ ước nam nhân của ta, cho nên tỷ tỷ nhất định phải nhớ kỹ, đây là sự thương hại sau cùng của ta đối với tỷ tỷ. " Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng ở bên tai Mộc Tịch Hàm, hơi thở ấm áp phả ở bên tai Mộc Tịch Hàm.
Mộc Tịch Hàm hoảng sợ đẩy Mộc Tịch Bắc ra, hoảng sợ và mê mang trong mắt tựa như một đứa nhỏ nhận lấy kinh hãi tột độ, cả người ngã ngồi ở trên mặt đất không khống chế được lùi về sau, còn Mộc Tịch Bắc thì cười rồi đứng dậy, ánh mắt quỷ dị thâm trầm nhìn Mộc Tịch Hàm, Thanh Từ và Bạch Lộ đều là hai tay ôm ngực đứng ở sau lưng Mộc Tịch Hàm.
Mộc Tịch Hàm đột nhiên đứng dậy cũng không quay đầu liền chạy ra ngoài, chật vật đến cực điểm.
Mộc Tịch Bắc thu liễm tươi cười, trong mắt lóe lên một tia không vui, xoay người đi vào nội thất, Thanh Từ thì đi ra ngoài một chuyến, giải quyết tốt chuyện tình của Hỉ Nhi.
Mộc Tịch Hàm một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy ra Tướng phủ, mấy nha hoàn bà tử đều căm ghét tránh đi nàng, điều này không khỏi làm nàng chỉ cảm thấy mình là sao chổi, liền ngay cả người hầu cũng đều căm ghét nàng như thế.
Mộc Tịch Hàm cả người mơ hồ đứng ở trên đường cái, người qua lại không nhịn được chỉ trỏ nàng, những tiếng nghị luận mơ hồ có thể thấy được dường như cũng biến thành trào phúng, mà những lời của Mộc Tịch Bắc lại tựa như ma chú từ đầu đến cuối đều vang vọng ở bên tai nàng, Mộc Tịch Hàm bịt lỗ tai nhắm chặt hai mắt, gào thét: " A!"
Trong chớp mắt đó nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tiếng nghị luận, tiếng trào phúng, tiếng phỉ nhổ, từng tiếng không dứt, ánh mắt xem thường, chán ghét, chế giễu, nói chuyện không ngừng, Mộc Tịch Hàm liều mạng lắc đầu, dường như muốn hất những thứ đó ra khỏi đầu mình, bắt đầu một đường chạy như điên, nhưng vẫn cảm thấy dường như vĩnh viễn không thoát khỏi được ma chú của Mộc Tịch Bắc.
" Tỷ tỷ, lần này là sự thương hại sau cùng của ta với tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định phải nắm thật chặt..."
Một cái nhăn mày một nụ cười của Mộc Tịch Bắc, đều xuất hiện ở trong óc của Mộc Tịch Hàm, trùng điệp không ngừng, lại thêm những đoạn ngắn trào phúng chán ghét, xen kẽ lẫn nhau, cơ hồ muốn bức Mộc Tịch Hàm đến nổi điên.
Chạy liên tục, nàng chợt thấy phía trước có một đạo thân ảnh quen thuộc chợt lóe mà qua, không khỏi dừng bước sững sờ nhìn xem, nước mắt trên mặt cũng bị gió thổi khô, chỉ còn lại chật vật không chịu nổi, cả người tựa như mất tâm thần, hồi lâu không có động tác, thậm chí đối với chỉ trỏ xung quanh cũng thờ ơ.
Thẳng đến ngu ngơ rất lâu, mới đột nhiên phản ứng lại, thân ảnh kia rõ ràng là Lục hoàng tử! Đúng, là Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh! Mộc Tịch Hàm tựa như lập tức lấy lại được tinh thần, nhanh chân chui vào đám người, trái phải đẩy ra người đi đường cản trở, mạnh mẽ đâm tới, chạy rất nhanh, trong lúc nhất thời trên đường phố vang lên tiếng mắng chửi, không ít sạp hàng đồ ăn bị đụng ngã lăn ra đất, thậm chí có người còn cầm lấy trứng gà và quả hồng của mình ném về phía Mộc Tịch Hàm.
Mộc Tịch Hàm một đường điên đến cực điểm, hoàn toàn không để ý cái gì lễ nghi giáo điều, cũng không còn bộ dạng trầm tĩnh ổn trọng như ngày thường, cả người có chút điên điên khùng khùng, chạy đến một nửa, lại đột nhiên ngừng lại, trên váy dính không ít nước quả hồng cùng chất lỏng màu vàng tươi của trứng gà, nhìn không ra bộ dạng ban đầu.
Mộc Tịch Hàm dừng bước lại kịch liệt thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống tỏ rõ sự kích động và vội vàng của nàng, một đôi mắt mang theo nước mắt đánh giá xung quanh, tìm kiếm bóng dáng người kia.
Chỉ là tìm kiếm không có kết quả, nàng lại khôi phục bộ dáng thất hồn lạc phách kia, đi mấy bước, nhìn thấy một cái bóng dáng tương tự, dù biết rõ quần áo kia không phải, hoặc là biết rõ thân hình có hơi khác biệt, nàng lại vẫn như cũ tiến lên đột nhiên lật lại tấm lưng kia, thẳng đến tận mắt nhìn thấy không phải mới bằng lòng buông tay.
" Ngươi cái tên điên này có bị bệnh không! " Một nam tử thân hình cao lớn một phen hất cánh tay Mộc Tịch Hàm đang nắm tay mình ra.
Mộc Tịch Hàm lại chẳng hề để ý, trực tiếp không nhìn ánh mắt chán ghét của nam nhân kia, du đãng tiếp tục đi lên phía trước.
Thẳng đến lúc lần nữa trông thấy một nam tử mặc hoa phục màu tím, đột nhiên tiến lên bắt lấy cánh tay của nam tử kia, làm cho nam tử kia xoay người lại, nhưng lại phát giác vẫn không phải.
Nam tử kia đang muốn mở miệng, nhưng nữ tử dũng mãnh nhanh nhẹn bên cạnh nam tử kia lại đột nhiên tát nàng một cái: " Ngươi tiện nhân này, dám câu dẫn lão công của ta! "
Mộc Tịch Hàm một tay che gương mặt, sững sờ nhìn đôi nam nữ trước mặt này, nam tử hoa phục màu tím kia có chút văn nhược, vừa nhìn liền biết là không trấn áp được nữ tử dũng mãnh nhanh nhẹn bên cạnh, có thể là sợ mất mặt, cho nên kéo kéo tay áo của nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia, mở miệng nói: " Nương tử, ngươi đừng động thủ ở trên đường cái, khiến cho người ta thấy nhiều không tốt."
Nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia một phen hất tay nam tử ra, duỗi ra ngón tay tráng kiện chọt lên trên đầu nam tử kia: " Được lắm cái tên Triệu Trung Lương ngươi, lão nương tạo điều kiện cho ngươi ăn tạo điều kiện cho ngươi uống, cho ngươi tiền tiêu, cho ngươi ở hào trạch, bây giờ lão nương chỉ giáo huấn một cái kỹ nữ thấp hèn, ngươi lại còn muốn ngăn ta, làm sao, ngươi muốn cầm tiền lão nương ở bên ngoài dưỡng nữ nhân sao!"
" Ta... Ta... Ta thật không có, ta căn bản cũng không biết nữ nhân này. " Nam tử kia vừa nhìn liền biết là người ở rể, bởi vì nghĩ tới ngày lành, liền ỷ vào túi da tốt cưới một nữ nhân nhanh nhẹn dũng mãnh nhưng lại có của cải, vừa bị nữ nhân này rống, lập tức liền chối bỏ quan hệ, giải thích trong sạch cho mình.
Dân chúng vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, Mộc Tịch Hàm lại chỉ mắt lạnh nhìn một màn trước mắt, tựa như không có quan hệ gì với nàng, chậm rãi ung dung bỏ qua hai người, xuyên qua đám người, phiêu đãng liền muốn rời đi.
Nhưng nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia lại như đột nhiên phản ứng lại, không tiếp tục dây dưa với nam nhân bên cạnh mình nữa, một phen giật mạnh Mộc Tịch Hàm trở về, thể xác tinh thần đều mệt mỏi Mộc Tịch Hàm đâu phải đối thủ của nữ tử này, lại nhất thời không có phòng bị, bị giật mạnh một cái, một đôi con ngươi sung huyết nhìn về phía nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia.
Bàn tay nữ tử mềm nhũn, liền buông lỏng Mộc Tịch Hàm ra, thế nhưng lại quay đầu dắt cuống họng mở miệng nói với dân chúng đang vây xem: " Mọi người mau tới nhìn một chút a, lại có loại người không biết xấu hổ, ở bên đường câu dẫn lão công người ta, còn có thiên lý hay không a, cho dù dung mạo xinh đẹp, cũng không thể không biết xấu hổ như thế a!"
Này vừa hét lớn, lại hấp dẫn không ít ánh mắt người khác, mọi người thấy Mộc Tịch Hàm một bộ dáng chật vật lại càng chỉ trỏ, tiếng nghị luận không ngừng: " Dáng dấp cũng rất xinh đẹp, nhìn y phục cũng rất tốt, không phải là tiểu thư điên của nhà ai chứ, bộ dạng như vậy mà cũng đi ra ngoài."
" Có lẽ không phải tên điên đâu, cũng có thể là cố ý câu dẫn lão công người ta thì sao, ngươi nhìn nam tử kia yếu ớt nhưng ngược lại thật sự có mấy phần tư sắc."
" Ai nói không phải đâu, chẳng qua nhìn bộ dạng này cũng không giống là một tiểu thư a, tiểu thư nhà có tiền sao lại không có giáo dưỡng như thế, thật sự là khiến cho người ta nhìn không được."
" Hẳn là không ai muốn bà điên chạy ra đi, vẫn là trốn xa một chút mới tốt."
Một câu nói kia rốt cục đau nhói thần kinh Mộc Tịch Hàm, nàng là tên điên không ai muốn, hiện nay phủ Thừa Tướng cũng không còn là nhà của nàng nữa, nàng còn có thể đi đâu.
" Cút! Các ngươi đều cút cho ta! " Vẫn luôn trầm mặc Mộc Tịch Hàm rốt cục bạo phát ra, gào thét với đám người vây xem.
Nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia vẻ mặt đắc ý, lại mở miệng: " Chao ôi, cái này còn có thiên lý không a, đã câu dẫn tướng công người ta lại còn dám phách lối như vậy, thế đạo này đúng là không có cách nào qua."
Phàm là nữ tử phần lớn đều sinh ra địch ý với mấy nữ tử xinh đẹp, nhất là lúc nữ tử này rơi tiếng xấu, phẩm hạnh không đoan trang, cho nên dưới sự dẫn đầu của nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh này, không ít người đều nện xuống rau củ vừa mới mua được trong tay.
Mộc Tịch Hàm chật vật ngồi dưới đất, rũ mắt xuống, tùy ý để những vật kia đánh vào trên người mình cũng không né tránh, cả người dơ bẩn, đời này kiếp này, nàng chưa từng chật vật như vậy, tình cảnh này, đều do một người ban tặng.
" Đánh chết con hồ ly này đi, đánh chết nàng ta! "
" Đúng! Đừng để nàng ta câu dẫn lão công của người khác!"
" Đúng vậy đúng vậy, loại nữ nhân này thật sự không thể dễ dàng tha thứ được!"
Mộc Tịch Hàm không tiếng động thừa nhận tất cả mọi thứ trước mắt, nước mắt từ đầu đến cuối đảo quanh ở trong mắt, không biết tất cả những thứ này phải khi nào mới có thể kết thúc, cũng không biết sau này phải làm sao cho phải, nàng chưa từng mê mang và thống hận đến như vậy!
Đột nhiên, ngay lúc nàng đang nghĩ không biết trận chửi rủa và đánh đập này đến khi nào mới kết thúc, đám người đột nhiên ngừng động tác lại, toàn bộ tràng diện ồn ào náo động đột nhiên yên tĩnh xuống, tản ra một cỗ vắng lặng một cách chết chóc.
Mộc Tịch Hàm cũng có chút ngẩn người, thẳng đến một đôi giày da hươu màu trắng thêu vân văn kim sắc xuất hiện ở bên cạnh nàng, hấp dẫn ánh mắt của nàng, nàng mới ngẩng đầu nhìn theo đôi giày tinh xảo kia, nhìn đến người tới.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ừm bên trong, cái trường học lưới rách, liền không hơn ~ Thật ưu thương! Tiêu xài một ít phiếu phiếu hoa hoa cho ta nha các bạn, tạ ơn các bạn... Mặc dù có người không nổi lên, nhưng mà ta vẫn đều chú ý đến các ngươi~ Các bạn nhỏ, hô cố lên cho ta~ Hi vọng một ngày kia có thể vượt lên bảng bóp~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.