Quyến Luyến Phù Thành

Chương 30:




Cao Xuân Phát nhìn Nhiếp Tái Trầm chăm chú, bỗng nói:
– Cậu đi theo tôi!
Nhiếp Tái Trầm theo thủ trưởng ra ngoài doanh trại, đến chỗ trống trải không có người, nét uy nghiêm trên mặt Cao Xuân Phát biến mất, mày cau lại:
– Tái Trầm à, cậu cho rằng tôi không muốn cứu họ hay sao? Đó đều là lính của tôi cả. Tôi ở trước mặt Tướng quân nói bao lời hay cho Phương Đại Xuân, nhưng Tướng quân vẫn rất phẫn nộ, tôi biết làm sao đây. Không chỉ tôi, Cố Cảnh Hồng cũng đi gặp Tướng quân, dùng tính mạng để bảo lãnh cho họ, nói không phải phỉ đảng, mong Tướng quân khai ân. Ngay cả mặt mũi của cậu ta mà Tướng quân cũng không nể chút nào. Tôi nghe nói còn quát mắng cả cậu ta nữa. Tôi biết cậu và Phương Đại Xuân tình cảm rất tốt, bởi sợ cậu kích động, biết cậu tới là tôi đến đây ngay. Cậu đi thì có ích lợi gì hả?
Ông dừng một chút,
– Tôi từng nói với cậu rồi, chờ cậu kết thúc công việc kia trở về thì chức lệnh sẽ ban ngay. Giờ đang lúc quan trọng, cậu ngoan ngoãn cho tôi, đó không phải chuyện của cậu. Muốn trách, thì trách họ số đen đủi, biết kiêng kỵ của Tướng quân mà vẫn cố phạm.
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Ti chức cả gan hỏi Cao đại nhân một câu, Tân Quân cắt tóc, nên hay không nên?
Cao Xuân Phát nghẹn lời.
Quân nhân để tóc, chẳng những huấn luyện không tiện, muốn duy trì quân dung mà ngày nào cũng mất thời gian xử lý y như phụ nữ, gặp phải binh lính lười biếng không chú trọng vệ sinh, đầu tóc có chấy bọ là chuyện thường tình.
Những vấn đề này thì thôi, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là vũ khí và thao luyện của Tân Quân. Súng ống Tân Quân sử dụng là vũ khí lạnh từ trước tới nay không thể nào sánh bằng được. Máy móc thiết bị tăng nhiều, linh kiện kết cấu phức tạp, quân nhân lúc thao tác động tác cần mau chóng và đạt kỹ thuật cao, chỉ cần vô ý một cái, bị bím tóc quấn vào gây trở ngại là thứ yếu, nếu nghiêm trọng, quấn vào máy móc, tổn hại máy móc, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng, tai họa ngầm vô cùng lớn. Sự kiện nghiêm trọng phát sinh tại trường bắn xảy ra vào năm ngoái đến nay vẫn khắc sâu trong ký ức ông.
Ông không phải người Bát Kỳ, dĩ nhiên không tết bím tóc dài. Trước đây nghe nói Tân Quân phía bắc gây ra nhiễu loạn, đến cuối cùng, rất nhiều người bao gồm quan quân cao cấp đều cắt tóc ngắn kiểu tây, trong lòng cũng rất hâm mộ. Nhưng thân là Hiệp Thống, lại là tâm phúc của Khang Thành, làm sao ông dám biểu lộ thái độ?
Giờ Nhiếp Tái Trầm hỏi một câu như thế, tức thì cứng họng không trả lời được.
– Cao đại nhân, cháu rất cảm kích sự chỉ điểm và yêu quý của chú với cháu, cháu cũng hiểu nỗi khó xử của chú, nên sẽ không gây khó xử cho chú. Tân Quân cắt tóc, có trăm lợi mà không một hại là điều tất yếu, cũng không phải chuyện quá lớn. Lẽ ra cháu cũng không muốn nhiều lời, nhưng việc liên quan tới mạng người, vậy thì khác rồi. Phương Đại Xuân là anh em kết nghĩa với cháu, dù không biết tự lượng sức mình, cháu cũng không thể ngồi yên nhìn anh ấy vì chuyện đó mà bị bắn chết. Mong được đại nhân chấp thuận, để cháu thử một lần.
Cao Xuân Phát nhìn vào ánh mắt Nhiếp Tái Trầm. Ánh mắt người thanh niên này rất kiên định, không chút sợ hãi.
Trong lòng ông hiểu rõ, mình không thể ngăn cản được, đành gật đầu:
– Vậy được, tôi sẽ sắp xếp giúp cậu.
– Cậu phải khắc chế, hãy nhớ, tiền đồ của mình mới là quan trọng nhất.
Nhiếp Tái Trầm hơi mỉm cười, cảm ơn.
……
Quảng Châu tướng quân Khang Thành phải nói là gần đây gặp chuyện đau đầu liên tục. Đầu tiên là con trai hôn sự thất bại, mà đồng thời, ông biết được có người âm mưu khởi nghĩa tấn công Quảng Châu, cũng may đối phương cơ cấu phức tạp, tổ chức tan rã, vài tên đầu lĩnh cũng mâu thuẫn nội bộ, còn chưa kịp hành động thì đã bị tai mắt như thiên la địa võng của ông phát hiện, kịp thời phá tan. Ngày đó ông gấp rút từ Cổ thành quay về, chính là vì việc này. Bình ổn xong xuôi, Tân Quân lại gây ra chuyện, thế này làm sao ông không phẫn nộ cho được.
Nếu không nghiêm khắc ngăn chặn luồng không khí này lại, ngày sau chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.
Đêm nay đã muộn nhưng ông không ngủ được, vẫn đau đầu làm việc trong thư phòng Tướng quân phủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng nện bước của quân ủng, biết là Nhiếp Tái Trầm tới, lập tức ngồi thẳng lên, thần sắc khôi phục sự uy nghiêm vốn có.
Nhiếp Tái Trầm đã thay bằng bộ lễ phục Tân Quân quan quân thường chất liệu kaki màu xanh thẳng thớm, cổ đứng cài cúc, vài đeo long văn chương, hai hàng vạt áo trước là bảy cúc cáo màu đồng vàng, cổ tay áo cùng lãnh khâm có thêu hoa văn vòng mây, đầu đội mũ dạ, lưng thắt dây lưng khóa đồng, còn đeo một thanh bội đao, chân đi đôi quân ủng da trâu ống dài sạch sẽ bóng loáng không nhiễm một hạt bụi.
Anh đi vào thư phòng, đứng nghiêm, chào quân lễ kiểu mới với Khang Thành.
Thời gian đầu khi Tân Quân sáng lập, đã tiếp nhận sự kiến nghị của huấn luyện viên, lính cấp dưới gặp cấp trên thì phải hành quân lễ kiểu mới. Thực ra mấy năm nay vẫn luôn song hành mới và cũ, có người hành lễ kiểu mới, cũng có người ngại thủ trưởng thấy mình không đủ cung kính, vẫn sẽ hành lễ quỳ lạy kiểu cũ.
Khang Thành lạnh lùng nhìn anh:
– Cao Xuân Phát nói cậu nhất định phải gặp tôi, là có chuyện gì?
– Nếu cậu đến là cầu xin cho mấy người Phương Đại Xuân, vậy thì lập tức ra ngoài. Phạm tội tư thông, không xử tru chín tộc đã là khai ân lắm rồi.
Ông ta bồi thêm một câu.
– Xin hỏi tướng quân, định bọn họ tội danh tư thông, chứng cứ là gì? – Nhiếp Tái Trầm hỏi.
– Lục quân nha môn đã có văn bản quy định rõ ràng, cậu thân là quan quân mà còn không nắm rõ hay sao? Kẻ nào dám cắt tóc, không hỏi nguyên do, xử bắn chết. Không phải làm bậy, tại sao biết rõ lại cố phạm hả?
Nhiếp Tái Trầm lặng thinh một lát, tháo mũ dạ xuống, đặt ở một bên, tiếp đó rút bội đao bên hông ra, nhanh gọn cắt đứt bím tóc phía sau.
Anh ném bím tóc dài dưới chân, tra bội đao lại vào vỏ, nói:
– Tướng quân, tôi làm như này, có phải cũng bị xử tội tư thông làm bậy không?
Khang Thành ngỡ ngàng, một lúc mới phản ứng, giận tím mặt, vỗ bàn.
– Nực cười. Đúng là vô pháp vô thiên! Nhiếp Tái Trầm, cậu dám công nhiên thị uy trước mặt bản tướng quân? Dựa vào mình có chút công lao, có thể kích động nhân tâm, cho rằng tôi không bắn chết cậu hay sao?
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Ti chức chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nào có công lao gì để dựa vào? Tướng quân có thể xử bắn chết tôi và mấy người Phương Đại Xuân. Nhưng tướng quân hẳn cũng nghe nói, quan binh Tân Quân rất bất mãn với tóc dài. Vụ thảm án ở trường bắn năm ngoái, ai dám quên? Hôm nay tướng quân muốn xử chết một số người có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng tôi dám khẳng định, nếu chỉ vì cắt tóc mà bị bắn chết, nội bộ Tân Quân ắt sẽ kích động phẫn nộ, lòng người tan rã, binh lính và tướng quân ngài nội bộ lục đục, đám nhân sĩ tân đảng luôn muốn tạo dư luận xã hội kích động dân chúng tăng thêm thù hận với triều đình, họ sẽ bỏ qua cơ hội này hay sao?
– Lúc này đang là lúc rung chuyển, người trong triều đình ai nấy đều có tư tâm riêng, mục đích tướng quân vẫn còn ở đây đau khổ duy trì là gì vậy? Là sự ổn định của Quảng Châu phủ ư. Giờ vì mấy bím tóc, mà cục diện khổ tâm gây dựng lại bị hủy trong một sớm một chiều. Thứ cho tôi nói thẳng, tướng quân ngài chỉ có mất nhiều hơn được thôi!
Giọng anh trầm ổn rõ ràng, nói xong nhìn Khang Thành, trên mặt không hề có tia sợ hãi nào.
Khang Thành mặt xanh mét, nhưng lại không thốt được một câu gì.
Ông dĩ nhiên không phải kẻ ngu ngốc. Dù ngốc đến mấy, cũng không thể khiến cho thùng thuốc nổ giống như Quảng Châu phủ Nam Cương chịu đựng trong mấy năm liên tục bị các cuộc khởi nghĩa lớn nhỏ tấn công, đến nay cục diện mới tạm duy trì được ổn định.
Cũng bởi ông không phải kẻ ngốc, cho nên dẫu có phẫn nộ, thì trong lòng ông vẫn trào dâng tia đau đớn.
Vị quan quân trẻ tuổi này nói không phải không có lý, làm sao ông không biết cơ chứ? Mặc dù là lúc hạ lệnh bởi vì phẫn nộ mà mất lý trí, nhưng sau đó, ông đã mau chóng nghĩ tới rồi.
Ông chỉ không cam lòng, rất không cam lòng, còn có chút thẹn quá thành giận khi bị người ta chọc phá.
– Nhiếp Tái Trầm! Cậu! Cậu thật to gan, dám nói năng với cấp trên như thế!
Khang Thành phất tay áo, quét hết mọi thứ trên mặt bàn xuống.
Chuyện tới lúc này, ông ngoài tỏ ra nổi giận ra thì ngay cả bản thân cũng không biết phải nên nói gì.
Nhiếp Tái Trầm vẫn nghiêm trang.
– Quân nhân khác với dân chúng, họ là người đặc biệt, vì sao không thể làm những chuyện phi thường? Toàn bộ Tân quân chịu khổ vì tóc dài quá lâu, tướng quân hiểu rõ hơn ai hết. Hành động của Phương Đại Xuân không phải bộc phát, mà là điều tất yếu sớm hay muộn. Đối với tướng quân cùng với sự bảo hộ của tướng quân, mối họa thật sự lẽ nào chỉ là tóc dài hay ngắn thôi hay sao?
– Tướng quân thân là tôn thất, trên người lại có chí khí khai sáng hiếm thấy, làm tướng quân, tưởng thưởng rõ ràng, với dân chúng Quảng Châu cũng là quan phụ mẫu được mọi người khen ngợi. Tướng quân càng là người sáng suốt nhất, biết rõ cục diện hiện giờ gian nan mới thao luyện Tân Quân. Nếu đã vậy, vì sao tướng quân không thể tiếp tục sáng suốt, suy xét ở phương diện an toàn và tiện lợi trong luyện tập tác chiến của quan binh mà chấp thuận cho cắt tóc?
Khang Thành cắn răng nói:
– Luật pháp của tổ tông, không thể thay đổi!
– Tướng quân, triều đình từ lâu đã biến pháp rồi. Quốc pháp đã sửa, huống hồ là kẻ hèn cắt tóc. Vận số triều đình không phải dựa vào tóc là có thể duy trì. Ép buộc quân nhân giữ tóc quan trọng, hay là thuận theo tiếng lòng của quan binh Tân Quân, thu nạp được lòng người, hiệu lực cho tướng quân quan trọng? Mà Tân Quân cắt tóc, trước đây cũng không phải chưa từng có tiền lệ.
Khang Thành cứng họng, trong thư phòng ngoài tiếng thở hổn hển vì giận của ông thì không còn động tĩnh nào khác.
Nhiếp Tái Trầm cũng không lên tiếng nữa, đứng thẳng tắp.
Một lúc lâu sau, sự tức giận trên mặt Khang Thành mới biến mất. Ông nhìn Nhiếp Tái Trầm, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
– Nếu tôi tha cho họ, cậu có bảo đảm trên dưới Tân Quân sau này tuyệt đối trung thành, không theo tân đảng không?
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Mười ngón tay có dài có ngắn, huống chi là lòng người. Ti chức không thể đảm bảo, cũng thứ cho tôi nói thẳng, bất kỳ ai cũng không thể bảo đảm. Điều duy nhất ti chức có thể đảm bảo chính là, tướng quân tiếp tục duy trì cục diện hiện nay của Quảng Châu phủ, mà ngày sau nếu tình thế có biến đổi lớn, tới lúc nhân lực không thể bảo đảm, tôi sẽ dốc hết sức lực bảo vệ tướng quân. Phương Đại Xuân là anh kết nghĩa của tôi, đây là hồi báo của tôi với tướng quân khi ngài tha mạng cho anh ấy.
Đều là người thông minh, Khang Thành làm sao không hiểu ý của Nhiếp Tái Trầm, nghĩ đến người của tân đảng nhiều lần dập mà không tắt, bất giác cảm thấy u uất thất vọng, tiền đồ xa vời, không biết tâm huyết gây dựng của mình như thế, con đường phía trước lại sẽ đến đâu.
Sắc mặt của ông ủ dột dần, chậm rãi ngồi xuống, thất thần giây lát, phất phất tay:
– Câu lui xuống đi, tôi sẽ suy xét lại.
Nhiếp Tái Trầm hành quân lễ, cầm theo mũ, cũng không lấy lại đoạn tóc dưới đất, xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, trên pháp trường tây doanh, Phương Đại Xuân cùng mấy binh lính khác bị giam ba ngày đã bị trói gô mang lên pháp trường. Một loạt binh lính hành hình cầm súng đứng thẳng đối diện, chung quanh là rất nhiều quan binh Tân Quân biết tin mà đến. Sắc mặt ai nấy đều nặng nề, thỉnh thoảng nhìn về nơi xa chờ tin tức.
Ngược lại Phương Đại Xuân lại rất bình thản, cười khà khà với các quan binh:
– Ông đây cắt tóc của mình, thế mà bị người nhà mình xử tội chết. Hay lắm hay lắm, qua hai mươi năm nữa lại là một hảo hán, đến lúc đó nếu thát cẩu còn chưa cút, ông đây phản là định rồi.
Quan binh người Bát Kỳ lộ vẻ hổ thẹn, không dám lên tiếng, binh lính còn lại thì kích động vô cùng, ào lên phản đối. Vài quan doanh phụ trách duy trì trật tự rất căng thẳng, có người trong đó rút súng, giơ lên trời cảnh cáo, không những làm mọi người kinh sợ, mà càng khiến cho hiện trường thêm hỗn loạn hơn.
Cố Cảnh Hồng tách mọi người ra, bảo mọi người bình tĩnh, đi đến trước mặt Phương Đại Xuân, xót xa nói:
– Mấy anh em là thuộc hạ của tôi, tôi cũng từng đi cầu xin cho mọi người mấy lần, nhưng quân pháp như núi, không thể lay động, tôi cũng bất lực, lòng đau xót khôn cùng. Nhưng mong mọi người yên tâm, cha mẹ con cái của mọi người, Cố Cảnh Hồng tôi sẽ quan tâm chu đáo…
– Tới rồi! Tới rồi!
Đúng lúc này, bên ngoài pháp trường vang lên tiếng hét đầy phấn khởi, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người quay đầu lại xem, thấy một binh lính của Nhất Tiêu chạy như điên tới, vừa chạy vừa la to:
– Tin tức tới! Tin tức tới! Tướng quân đại nhân có lệnh! Tha cho mấy người Phương Đại Xuân! Không bắn chết, không bắn chết…
Toàn bộ pháp trường trở nên yên tĩnh, rồi bất chợt, tất cả quan binh đều đồng loạt hoan hô. Có người nhảy lên hình đài, rút đao chặt đứt dây thừng đang trói mấy người Phương Đại Xuân hãy còn đang ngỡ ngàng.
Trần Lập leo lên đài cao, nói to:
– Là công của Nhiếp đại nhân chúng ta! Là Nhiếp đại nhân cắt tóc ngay trước mặt tướng quân, cứu Phương Đại Xuân bọn họ! Nhiếp đại nhân cũng để tóc húi cua rồi. Các anh em, giờ còn không cắt thì chờ tới khi nào! Ông đây sẽ là người đầu tiên trong mọi người.
Anh ta cười thật to, rút chủy thủ ở xà cạp ra, kéo bím tóc dài của mình, soẹt một cái, đã cắt đứt đến tận gốc, rồi hét to một tiếng, ném đi thật xa.
Pháp trường lập tức biến thành nơi cắt tóc. Ngoài quan binh Bát Kỳ cùng những người nhát gan đang rụt rè nhìn nhau, muốn làm mà không dám làm ra, thì những người còn lại đều đã cắt tóc hết.
Khi Cao Xuân Phát mang theo thủ lệnh của tướng quân hổn hển chạy tới thì đã muộn rồi, dưới đất toàn là bím tóc, binh lính có người tự cắt, có người thì nhờ người khác cắt cho, ai nấy đều phấn khởi vui vẻ vô cùng.
Cao Xuân Phát rút ra khẩu súng lục, chĩa lên trời bắn hết một hộp đạn, mới làm cho các binh lính ngừng cuộc phát động cắt tóc.
Mọi người đều nhìn lại bên này.
Cao Xuân Phát mặt mày rất khó coi, bước lên đài cao, quát:
– Tướng quân có lệnh, bốn kẻ phạm tội Phương Đại Xuân tội chết có thể miễn, nhưng mang vạ khó xá, mỗi người bị quất hai mươi roi, trừ nửa năm quân lương!
Ông dừng một chút, ánh mắt lướt qua mấy binh lính đã cắt tóc trước khi mình đến, lại quát lên:
– Từ một khắc tôi lên tiếng kia, còn ai dám cắt tóc nữa, tội càng nặng thêm, quất bốn mươi roi, trừ một năm quân lương.
Quân lương của Tân Quân cao, trừ khoản ăn mặc ra, binh lính mỗi tháng còn được phát binh lương bốn lượng hai đồng bạc. Số tiền này đủ để nuôi một gia định năm sáu miệng ăn. Giờ bị cắt đi, tức là bị giảm bốn năm chục lượng, đó là chi phí sinh hoạt một năm của một nhà rồi.
Mệnh lệnh này của Cao Xuân Phát vừa ra, những người vừa rồi động tác mau chóng thì đều vui vẻ ra mặt, còn những người không dám làm hoặc do dự, thậm chí bao gồm cả một vài người Bát Kỳ, lúc này đều hối hận, dậm chân liên tục.
– Này này, Nhiếp đại nhân tới! Nhiếp đại nhân tới!
Không biết là ai kêu to, mọi người đều nhìn theo, quả nhiên, thấy Nhiếp Tái Trầm đang chạy tới, mang quân mũ, cả người chỉnh tề.
Binh lính rất kính phục anh, còn mang theo cả sự cảm kích. Mấy người xông lên, không chút do dự nâng anh lên, tung lên cao rồi đỡ lấy. Càng ngày càng có nhiều người gia nhập, tiếng hoan hô không dứt. Phương Đại Xuân còn cảm động hơn rất nhiều, chen qua mọi người chui vào giữa, cầm tay Nhiếp Tái Trầm siết chặt lấy, cười hà hà:
– Anh đã nói rồi, chú còn nợ anh một chầu rượu, anh làm sao mà dễ chết như thế được. Đi đi, chúng ta đi uống rượu.
Trên pháp trường tràn ngập không khí chúc mừng, tình cảnh gần như mất khống chế.
Cao Xuân Phát nhìn Nhiếp Tái Trầm đang được binh lính vây quanh, dẫm lên bím tóc dài mà binh lính ném đầy đất, rời khỏi đây, đi bẩm báo tình hình cho Khang Thành.
– Tướng quân, là ti chức thất trách, đến chậm, rất nhiều binh lính đã cắt tóc rồi, ngăn không kịp. Mong tướng quân thứ tội.
Ông cung kính khom người, trong lòng lại hiểu rõ, chuyện này, một  khi có người đi đầu, thì rất nhanh những binh lính hành động chậm chạp kia sẽ làm theo. Rốt cuộc pháp không trách chúng. Không khí phía bắc kia, còn chẳng phải  mở đầu như vậy hay sao?
Khang Thành mặt mày ảm đạm, xua tay:
– Thôi, cũng may phía trước đã có tiền lệ rồi, cũng chẳng phải tội của một nhà chúng ta.
Ông ta nhìn Cao Xuân Phát.
– Nếu cậu muốn cắt, thì cũng làm đi, tiện làm việc.
Cao Xuân Phát hốt hoảng vội quỳ xuống dập đầu:
– Ti chức tuyệt đối không dám có ý nghĩ này. Ti chức không dám.
Khang Thành hơi hơi gật đầu, bảo ông ta đứng lên.
Cao Xuân Phát nhớ tới Nhiếp Tái Trầm có ơn cứu mạng mình, vì thế dò hỏi:
– Tướng quân, chuyện Nhiếp Tái Trầm kia ban đầu định thăng lên làm Quan đới Hỏa Tự doanh Nhị tiêu…
Ông nói được một nửa thì dừng lại, lòng hiểu rõ là vô vọng. Dẫu sao thì chuyện hôm nay đều là do cậu ấy gây nên, không đắc tội Khang Thành là không thể.
Khang Thành suy nghĩ một lát, mở miệng nói:
– Hỗn Thành Hiệp còn trống vị trí Tiêu Thống, thăng cậu ta đi. Tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tôi thấy cậu ấy có năng lực  phục chúng.
Cao Xuân Phát giật mình.
Chuyện kia xảy ra, cứ nghĩ rằng cậu ấy làm Quan Đới cũng khó, nào ngờ đâu, Khang Thành lại đề bạt cậu ấy vượt cấp, lên làm Tiêu Thống!
Phải biết rằng, Tiêu Thống là chức quan chính tứ phẩm, so với chức Tham Mưu của công tử Tổng đốc phủ Cố Cảnh Hồng thì tuy phẩm cấp tương đương, nhưng Tiêu Thống lại là Nhất Bả Thủ, địa vị dĩ nhiên là khác rồi. Cố Cảnh Hồng tốt xấu cũng 26, 27 tuổi, mà Nhiếp Tái Trầm mới chỉ hơn 20 tuổi.
Cậu ấy là Tiêu Thống trẻ tuổi nhất trong toàn 24 trấn Tân Quân.
Cao Xuân Phát không biết Khang Thành đã nghĩ gì mà thăng Nhiếp Tái Trầm vượt cấp như thế, nhưng thủ hạ mà mình thưởng thức được trọng dụng, ông dĩ nhiên rất vui:
– Vậy tôi thay mặt cậu ấy cảm tạ tướng quân. Tôi lập tức đi phát công văn, thông báo toàn trấn!
Hết chương 30

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.