Quyến Luyến Phù Thành

Chương 2:




Trên mảnh đất rộng ngoại thành phía tây Quảng Châu phủ, Tân Quân đóng trú tại đó, tổng cộng hơn một vạn người. Chạng vạng tối, trong dãy phòng binh ở hậu doanh vọng ra tiếng nói chuyện cười đùa.
Quân lính Nhất Tiêu Nhị Tiêu nửa tháng trước phụng mệnh cùng đi tiêu diệt thổ phỉ chiếm núi dọa dân ở khu vực Hoa Huyện. Thổ phỉ chiếm núi đã lâu, số người lên đến ngàn người, trang bị súng ống đầy đủ, hết sức ngang ngược, tiếng oán thán của dân chúng vang dội, Quảng Châu tướng quân Khang Thành lập tức an bài lần hành động lần này.
Tân Quân khác với lính cũ, trừ nghiêm lệnh không cho phép cắt bím tóc ra thì quân phục, vũ khí cùng với giờ huấn luyện hằng ngày đều thực hiện theo hệ thống lục quân nước Đức. Lần này hành động tiêu trừ phiến loạn rất được chú ý, chuyện liên quan tới danh tiếng của Tân Quân, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Hiệp thống Cao Xuân Phát ngay sau khi nhận được nhiệm vụ vì lý do thận trọng đã đích thân suất lĩnh Nhất Tiêu, Nhị Tiêu dưới quyền ra trận, nhưng bởi vì không quen địa hình mà rơi vào vòng vây của thổ phỉ, lúc tính mạng đang bị đe dọa, Đội quan của Nhị Tiêu suất dẫn một đội ngũ nhỏ tập kích bất ngờ giết chết thủ lĩnh thổ phỉ, xách đầu tới. Đám thổ phỉ thấy vậy lập tức bỏ chạy tán loạn. Cao Xuân Phát được cứu, sau khi thủ thắng trở về đã lập tức đi Tướng quân phủ báo cáo, luận công ban thưởng.
Cao Xuân Phát đã sớm để ý đến vị Đội quan Nhị Tiêu này, luôn luôn thưởng thức cậu ta, cộng thêm chuyện này nữa thì ra sức tiến cử cậu ta đảm nhiệm vị trí Trưởng quan Hỏa Tự Doanh của Nhị Tiêu, cũng chính là Quan đới.
Cao Xuân Phát là tâm phúc của Quảng Châu tướng quân Khang Thành, ông ấy ra sức tiến cử như vậy, vị trí Quan đới này tất cầm trong chắc trong tay rồi.
Vị Đội quan này rất trẻ, tuổi tác mới chừng hai mươi, cũng không giống như Tham mưu Cố Cảnh Hồng của Nhất Tiêu, vừa có gia thế lại là du học sinh quân sự đi du học trở về, mà chỉ là một sĩ quan bình thường tốt nghiệp từ Học viện lực lượng vũ trang mà thôi. Nhưng giờ từ một Đội chính thất phẩm thăng lên làm Quan đới tứ phẩm, có thể nói là một bước nhảy vọt, khiến mọi người đều vô cùng hâm mộ.
Mấy chục binh lính mà anh ta vốn quản lý lúc này ai nấy đều đang sốt ruột, chờ đợi mệnh lệnh của cấp trên truyền tới.
Bữa cơm tối vừa ăn xong, đám binh lính trở về, chưa nói được mấy câu thì lại kéo đến câu chuyện này.
– Chờ cấp trên bổ nhiệm một cái thì đại nhân liền lên chức rồi. Lần này thì đại nhân trút cơn giận cho chúng ta rồi.
– Từ lâu ông đây đã chẳng ưa gã Tưởng Quần của Nhất Tiêu kia, ỷ vào mình đi du học mà lúc nào cũng kiêu căng ra vẻ ta đây là nhất, mắt lúc nào cũng cao hơn đầu, xem thường chúng ta. Ngày đó tiêu trừ phiến loạn, ông đây cứ thấy họ đi sau chúng ta bắn ầm ầm. Mợ nó chứ, đạn cứ bay vèo vèo qua tai ông, suýt nữa thì dọa ông đây són cả đái rồi.
Đội phó Trần Lập kể lại tình hình ngày đó, đến giờ trong lòng vẫn thấy sợ, dĩ nhiên không nhịn được mà mắng mấy câu.
– Không đi du học thì có làm sao nào? Đại nhân chẳng phải dựa vào bản lĩnh thật sự đấy à? Chúng ta chờ xem, đến lúc đó xem họ có còn lên mặt được nữa không.
Đám binh lính càng nói càng hưng phấn, cười không ngừng.
Nhiếp Tái Trầm tay bê hộp cơm mới rửa sạch từ ngoài đi vào, nghe thế, đang định ngăn Trần Lập nói hăng say nhất lại thì bỗng bên ngoài cửa có tiếng nói châm biếm:
– Chưa có gì chắc chắn cả, đừng có mà ở đây nằm mơ giữa ban ngày.
Trần Lập nghiêng đầu, thấy một người mặt trắng đứng kia, tay khoanh trước ngực, cười lạnh nhìn họ, chính là Tưởng Quần. Trong lòng không phục, muốn chống đối lại nhưng lại kiêng dè không dám công khai phạm phải tội danh phạm thượng. Đang đau khổ nhẫn nhịn thì phía sau Tưởng Quần lại có người đi tới tiếp lời:
– Đúng vậy, bàn về bản lĩnh nằm mơ giữa ban ngày thì chúng ta ai cũng kém hơn ở đây.
Đối phương là một đại đầu binh, Trần Lập chẳng còn e dè gì nữa, nổi giận chửi một câu, nhào tới vung quyền, cánh tay đã bị người ta bắt lấy giữ chặt.
Nhiếp Tái Trầm lắc đầu với y rồi mới buông tay ra, quay sang Tưởng Quần.
– Tưởng đại nhân, vừa rồi các anh em nói chuyện không biết nặng nhẹ, đắc tội, là sơ suất của tôi. Tôi nhận lỗi với đại nhân, mong đại nhân bỏ quá cho.
Tưởng Quần mặt lạnh như tiền:
– Bỏ đi, nói không chừng lần tới gặp anh, còn phải gọi anh một tiếng đại nhân nữa đấy. Tôi không dám nhận câu xin lỗi đâu.
Nhiếp Tái Trầm mỉm cười nói:
– Tưởng đại nhân cứ nói đùa, ra thao trường cả một ngày, nếu đại nhân không trách móc, vậy mời về nghỉ ngơi.
Tưởng Quần hừ một tiếng:
– Tôi đang rất bội phục Nhiếp đội, ngày đó trong số anh em đi trừ phiến loạn, cũng có nhiều anh em bị thương, chẳng qua là Nhiếp đội số đỏ thôi. Họ có phục thật lòng không, tôi cũng khó mà nói.
Tiếng nói vừa dứt, lại một người lưng hùm vai gấu xuất hiện.
Người đàn ông này trông như tháp sắt, mặc áo khoác đồng phục quân đội mới với huy hiệu rồng vàng trên vai, toàn thân là bắp thịt cuồn cuộn, khiến người ta nhìn mà sợ.
Nhiếp Tái Trầm nhận ra người này. Phương Đại Xuân của Nhất Tiêu, cùng cấp với mình, cũng là Đội chính, nổi tiếng về lực lớn kiêu dũng, rất có uy vọng trong Nhất Tiêu. Lúc trừ phiến loạn, anh ta dẫn người đi tiên phong, cũng lập được rất nhiều công lao.
Phương Đại Xuân quấn bím tóc đuôi sam thành từng vòng quanh cổ, quấn xong rồi, cởi áo khoác xuống, lắc lắc đầu, xương cổ kêu răng rắc, sau đó nhìn chằm Nhiếp Tái Trầm, lạnh tanh nói:
– Nhiếp Tái Trầm, nếu cậu đánh ngã được tôi, tôi phục, nếu không thì…
Anh ta cười gằn, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
Đám binh lính rối rít xúm lại, nhìn Nhiếp Tái Trầm.
Nhiếp Tái Trầm tay vẫn cầm hộp cơm, đứng ở cạnh cửa, nhìn Phương Đại Xuân đối diện, không nói gì.
Mọi người cho là anh đang sợ sệt không dám ứng chiến thì bắt đầu xì xào, nhất là binh lính của Nhất Tiêu đi theo Tưởng Quần cùng Phương Đại Xuân tới, tiếng chế giễu không ngừng không nghỉ.
Nhiếp Tái Trầm lại có vẻ như không nghe thấy, thần sắc bình thản, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh từ từ đặt hộp cơm xuống, để gọn gàng, rồi mới quay đầu lại.
– Vậy thì mời Phương đội chính chỉ giáo.
Phương Đại Xuân toàn trấn có người nào không biết? Đơn đả độc đấu như vậy, lâu như vậy, chưa từng thấy có người nào có thể toàn thân trở ra dưới tay anh ta cả.
Đám Trần Lập vô cùng sốt ruột, sợ nếu Đội chính của mình thật sự thua người ta, lại dưới nhiều con mắt như thế thì mới thật là mất hết mặt mũi. Vội cuống quýt đi lên khuyên can, hạ thấp giọng nói:
– Đại nhân, đừng để mắc lừa, họ cố tình đấy. Tôi đi gọi Cao đại nhân tới nhé.
Nhiếp Tái Trầm khoát tay, sắn tay áo lên, đi ra ngoài.
Mọi người thấy có náo nhiệt thì hết sức phấn khởi, còn có người gõ bát đũa trong tay, hò hét ầm ầm, rồi lui về sau nhường ra một mảnh đất trống.
Phương Đại Xuân gườm gườm đi ra đối mặt với người thanh niên chưa ráo máu đầu, nói lớn:
– Mọi người làm chứng, tôi lập sinh tử trạng. Quyền cước không có mắt, bất luận sinh tử hay tàn phế, đều là chuyện của riêng tôi, không liên quan tới Nhiếp đội chính.
Nhiếp Tái Trầm cười một tiếng:
– Tôi cũng theo Phương đội chính.
Phương Đại Xuân híp mắt một cái, chợt nhào tới.
Một cú nhào tới này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực chiến không biết bao nhiêu lần, vô cùng thông thạo, vừa nhanh vừa độc, vốn tưởng mười phần nắm chắc, có thể bắt được người chính xác.
Chỉ cần bắt được người, với sức lực của mình, khuất phục đối phương dễ như trở bàn tay. Ai ngờ đâu đối phương lại như đã đoán trước hướng tấn công của mình, chẳng những tránh né cực nhanh, không đợi anh ta phản ứng kịp, sau lưng đã ghì nặng, cả người bị một lực lớn kéo mạnh, không tự chủ được ngã ra sau.
Lưng của Phương Đại Xuân bị Nhiếp Tái Trầm chặn ngang ném một cái, tức thì ngã ngửa ra sau, toàn bộ quá trình không vượt quá ba giây.
Thật sự là quá nhanh, toàn bộ đám lính vây xem cảm giác mình chưa kịp chớp mắt thì đã kết thúc rồi, không khỏi há hốc mồm.
Đám Trần Lập thì thở phào nhẹ nhõm. Họ thấy Đội chính của mình vừa ra tay là đánh ngã người ta, vô cùng linh hoạt thì mừng rỡ khôn nguôi, hoan hô ầm ầm lên.
Phương Đại Xuân bò dậy, giận giữ nói:
– Vừa nãy không tính. Cậu tránh phía sau tôi, đó là bản lĩnh gì?
Đám Trần Lập thấy y chơi xấu thì ào ào phản đối:
– Vừa nãy ai nói bị ngã nhận thua chứ, chúng tôi nghe thấy mà, giờ bị ngã rồi còn không chịu nhận thua, đây là bản lĩnh gì?
Nhiếp Tái Trầm đã thu tay lại, đứng ở một bên, nói:
– Trên chiến trường, đối mặt với kẻ địch, không có trước sau, chỉ có thắng bại. Dĩ nhiên, chúng ta không phải kẻ địch của nhau, vừa rồi là anh chưa chuẩn bị xong, đấu lại cũng được.
Phương Đại Xuân mặt nóng lên. Bản thân nhất thời không cẩn thận bị quật ngã nên đành phải cãi bừa cãi cố, vốn lo lắng Nhiếp Tái Trầm nhất định không chịu nhượng bộ, không ngờ cậu ta lại nhanh chóng bỏ qua như thế.
Anh ta không dám khinh thường nữa, lần thứ hai lúc xuất thủ sẽ không cho phép đối thủ có bất kỳ cơ hội tránh né, hai tay vững vàng nắm lấy bả vai đối phương, biết cậu ta không thể tránh được thì khấp khởi, hét to một tiếng, người rùn xuống, mượn lực đứng lên, cũng nhấc cả người đối phương lên, đang muốn quăng ngã bỗng cảm thấy bắp đùi trầm xuống.
Nhiếp Tái Trầm người ở giữa không trung, chân đạp vào đùi của Phương Đại Xuân thuận thế tung người nhảy một cái, người trên không trung lật một cái, lại bay qua đỉnh đầu Phương Đại Xuân, lại lần nữa rơi xuống sau lưng anh ta, hai chân vững vàng đáp xuống đất.
Toàn bộ động tác đều nhanh nhẹn linh hoạt, dáng người mạnh mẽ vô cùng.
Phương Đại Xuân vốn siết chặt cánh tay của anh, bị động tác của đối phương bẻ ngoặt ra sau, trong cơn đau đớn, không thể không buông tay.
Cũng chỉ như vậy, Nhiếp Tái Trầm như lúc nãy, lần nữa quẳng Phương Đại Xuân ngã ngửa xuống đất.
Hai lần đều bị thua bởi cùng một thủ pháp, Phương Đại Xuân đã hoàn toàn thẹn quá hóa giận, chẳng quan tâm đến mặt mũi gì nữa, biện minh càng mất thời gian, tay túm lấy bắp chân gần nhất của Nhiếp Tái Trầm, ra sức kéo một cái, lật ngã Nhiếp Tái Trầm xuống đất, người thì đè lên, đè chặt lấy, vung quyền đánh tới.
Nhiếp Tái Trầm híp mắt một cái, đỡ cú đấm đối diện nện xuống, nhân lúc anh ta khí tức chưa ổn bất chợt cong eo, hai chân bật lên lại chính xác kẹp lấy đầu của Phương Đại Xuân, phát lực lắc một cái, hất người đang đè lên mình đổ nghiêng xuống, trong lúc anh ta còn chưa kịp thẳng người thì xoay người, nhào tới trên lưng anh ta, thuận thế khóa hai cánh tay của anh ta, giữ chặt.
Phương Đại Xuân mặt bị chạm đất, hơi chống lại, liền cảm thấy lực đạo hai khóa hai tay ở sau lưng mình gia tăng mạnh, hai cánh tay như sắp bị vặn gãy, đau đến toát cả mồ hôi hột.
Trong lòng biết đối phương chỉ cần dùng lực một cái là hai cánh tay của mình sẽ tiêu đời. Không thể ngờ được thằng nhóc chưa ráo máu đầu Nhiếp Tái Trầm này lại thâm tàng bất lộ, chẳng những giảo hoạt, mà thân thủ còn giỏi nữa.
Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng mình biết, trận đấu hôm nay mình đã thua hoàn toàn rồi.
Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, thà rơi đầu chứ không thể mở miệng cầu xin, chịu đựng cơn đau nhức, anh ta cắn răng nhắm mắt, không nói tiếng nào.
Nhiếp Tái Trầm cúi đầu, nhìn chòng chọc anh ta chốc lát, đột nhiên buông tay, người cũng nhảy lên một cái, nói:
– Vừa rồi đa tạ Phương Đội chính đã nương tay. Tôi chỉ thắng ở kỹ xảo mà thôi.
Phương Đại Xuân cảm thấy lực đạo khống chế mình đã không còn nữa.
Bất luận về lý lịch hay tuổi tác, anh ta cũng vượt ra người thanh niên trẻ tuổi này, lúc trừ phiến loạn, mình cũng dốc sức đến cùng, cho nên khi biết vị trí trống Quan đới kia sắp với trong tay đối phương, trong lòng tuy bất bình nhưng cũng cảm thấy đối phương quá may mắn, giết chết được thủ lĩnh thổ phỉ, cứu mạng Hiệp thống, anh ta cũng đành nhận thua.
Nhưng hôm nay gặp Tưởng Quần, ngay trước mặt thủ hạ của mình bày tỏ sự bất bình thay cho mình, còn nói đám Nhị Tiêu kia giờ ngay cả cái đuôi cũng vểnh lên trời, ở sau lưng châm biếm bọn họ thì bị chọc giận, bị quây lấy đi đến đây.
Bây giờ ba lần bị khống chế thì không khỏi không thừa nhận, mình đích xác đã thua người ta rồi. Nhưng anh ta không ngờ rằng, đối phương chẳng những không mượn cớ làm nhục mình mà ngược lại ngay trước mặt nhiều người đã giữ lại thể diện cho mình, cho mình con đường lui.
Phương Đại Xuân thật sự không dám tin, mở mắt ra, chần chừ một chút mới từ từ bỏ dậy. Thấy mọi người đang nhìn thì nhất thời không biết nên nói gì, đang bế tắc, bỗng có một giọng nói vang lên:
– Phương Đội chính, ngày đó trừ phiến loạn, dẫn sĩ tốt đi đầu, không sợ sinh tử, đã khắc sâu đối với tôi. Tôi rất bội phục, đang muốn làm quen, không ngờ hôm nay lại có cơ hội.
Phương Đại Xuân nghiêng đầu, thấy người trẻ tuổi này cười nhìn mình, ánh mắt chân thành, nhớ tới thái độ vừa rồi của mình thì mặt đỏ đến tận mang tai, vội vàng xua tay, ngượng ngùng nói:
– Đừng nói vậy, chỉ là va chạm lung tung mà thôi…
Nhiếp Tái Trầm cười nói:
– Phương Đội chính quá khiêm nhường. Không đánh nhau thì không quen biết, từ nay về sau có cơ hội, chúng ta lại tiếp tục luận bàn thêm.
Phương Đại Xuân đáy lòng nóng lên, lập tức gật đầu:
– Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, nếu cậu không chê, từ nay về sau chúng ta là anh em.
Câu đó vừa thốt ra miệng, anh ta lại thấy hối hận, đồng thời lúng túng.
Chỉ cần cấp trên bổ nhiệm thì đối phương sẽ thăng cấp, là cấp trên của mình, làm sao có thể làm anh em gì với mình?
Không ngờ Nhiếp Tái Trầm lại cười nói:
– Được đấy, đó chính là suy nghĩ của tôi. Từ nay về sau em gọi anh là anh Phương.
Phương Đại Xuân thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn cảm kích, cầm cánh tay người thanh niên, lắc mạnh, sau đó nhìn mọi người, nói thật to:
– Đều nghe thấy chưa? Phương Đại Xuân này hôm nay không biết xấu hổ một lần nữa, trèo cao, từ nay về sau là anh em tốt với Nhiếp Tái Trầm.
Phương Đại Xuân tính cách hung hãn, rất nhiều binh lính đều sợ anh ta, vừa rồi khí thế anh ta hung hăng, ai ngờ lại bị vị Đội quan trẻ tuổi của Nhị Tiêu đánh bại thu phục.
Ánh mắt mọi người nhìn Nhiếp Tái Trầm lập tức khác trước.
Đám Trần Lập ngẩng đầu ưỡn ngực, nom Tưởng Quần sắc mặt đang vô cùng khó coi mà vô cùng đắc ý.
Phương Đại Xuân mặt mày phơi phới, cầm tay người anh em mới nhận thật chặt, cười khà khà nói:
– Buổi tối không có việc gì, đi, chúng ta vào thành, anh đây mới chú uống rượu.
Đúng lúc ấy, một người lính từ ngoài chạy ào vào, hô to:
– Nhiếp đội chính, Cao đại nhân truyền lệnh, bảo anh vào gặp ngài ấy.
Phương Đại Xuân mắt sáng lên, lập tức buông tay Nhiếp Tái Trầm ra, thúc giục:
– Đi nhanh đi nhanh, nhất định liên quan đến bổ nhiệm rồi. Anh và mọi người chờ ở đây, đợi chú về thì chúng ta đi uống rượu.
Nhiếp Tái Trầm cười nói cám ơn, cúi đầu liếc nhìn quân phục trên người, thả ống tay áo xuống, chào Phương Đại Xuân, trong ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người xoay người rời đi.
…..
– Cậu ta là sĩ quan có thành tích tốt nghiệp hạng nhất, huấn luyện viên mời từ nước Đức đến cũng khen cậu ta không ngớt. Quen thuộc quân giới, thiện đánh cận chiến. Người Đức có chiếc xe hơi, có lần say rượu, nửa đêm đậu ở bên đường, cậu ta nghe tin lập tức lái về hộ người ta, lúc ấy tôi mới biết thì ra cậu ta biết lái xe. Ngoài ra, người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng tâm tính trầm ổn, chính trực, rất đáng tin. Làm tài xế cho Bạch tiểu thư là thích hợp nhất, mong công tử cứ yên tâm.
Nhất Hiệp Hiệp Thống Cao Xuân Phát được Khang Thành gọi đến, còn tưởng là muốn nói với mình chuyện cất chắc Nhiếp Tái Trầm, không ngờ lại là vì chuyện này.
Lúc ông ấy báo cáo đề nghị khen thưởng lên cấp trên có thêm cột lý do, đích thân điền toàn bộ kỹ năng mà mình biết về Nhiếp Tái Trầm vào đó. Ai ngờ đâu cất nhắc không thành, lại bị Khang Thành nhớ một điểm này, muốn Nhiếp Tái Trầm làm tài xế cho Bạch tiểu thư, sung làm người lái xe.
Mặc dù cảm thấy dùng không đúng chỗ, trong lòng không muốn, nhưng lại không dám nói gì, đành phải thuận theo ý của Khang Thành, lúc dẫn Bạch công tử tới, lại nói lại tường tận về Nhiếp  Tái Trầm một lần nữa.
Bạch Kính Đường gật đầu một cái:
– Cao đại nhân nhọc lòng rồi. Nhưng không biết cậu ta có bằng lòng không?
Cao Xuân Phát cười gượng:
– Nào có nào có. Bạch công tử khách sáo rồi. Tái Trầm có thể ra sức vì tiểu thư Bạch phủ, chắc là cầu còn không được…
Đang nói dở thì bên ngoài có người báo:
– Bẩm Cao đại nhân, Nhiếp Tái Trầm đến!
Ngoài cửa vang vọng tiếng bước chân, rất khỏe khoắn chắc nịch.
Bạch Kính Đường nhìn ra.
Ngay ngoài ngưỡng cửa xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi cao gầy mặc quân phục kiểu mới, chừng hai mươi tuổi, da hơi đen, mặt mũi anh tuấn, ánh mắt sáng trong, vừa bước vào đã chào Cao Xuân Phát:
– Ty chức Nhiếp Tái Trầm, ra mắt Cao đại nhân.
Người trẻ tuổi này tạo ấn tượng đầu tiên cho Bạch Kính Đường rất tốt. Anh ta lập tức nảy sinh thiện cảm và sự tin tưởng với cậu ấy.
Cao Xuân Phát cảm thấy hơi khó mở miệng, vì vậy đi tới gần, hắng giọng:
– Tái Trầm à, ăn cơm tối chưa?
Nhiếp Tái Trầm hơi cảm thấy khó hiểu:
– Ăn rồi ạ. Đa tạ Đại nhân quan tâm.
Cao Xuân Phát thấy công tử Bạch gia nhìn mình, không thể làm gì khác hơn nói:
– Cậu biết lái xe không? Có tốt không?
Nhiếp Tái Trầm càng không hiểu, nhưng vẫn đáp:
– Biết ạ. Lái cũng được, không có gì cản trở ạ
Cao Xuân Phát gật đầu:
– Vị này là Bạch Kính Đường công tử Bạch phủ, cậu nghe đến rồi đúng không? Là như này, tiểu thư Bạch phủ có một chiếc xe, muốn cậu làm tài xế cho Bạch tiểu thư.
Nhiếp Tái Trầm ngớ người ra, nhìn sang Bạch Kính Đường, không nói gì.
Bạch Kính Đường thông minh cỡ nào, lập tức nhìn ra vị sĩ quan trẻ tuổi họ Nhiếp này có vẻ như không giống như Cao Xuân Phát mới vừa nói là cầu cũng không được.
Anh ta vốn cũng không muốn cưỡng ép người ta, nhưng em gái mình sắp trở về rồi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này sợ rằng mình không thể tìm được người nào đáng tin hơn người trẻ tuổi trước mặt này.
Vì vậy chen vào một câu:
– Nhiếp đại nhân không cần quá lo. Cũng không phải muốn cậu bỏ chức làm tài xế lâu dài cho em gái tôi đâu. Sau một thời gian, tài xế ban đầu trở lại, cậu cũng có thể quay về đơn vị. Về khoản tiền lương, tôi sẽ trả gấp đôi.
Nhiếp Tái Trầm vẫn không nói gì.
– Tái Trầm, tiểu thư Bạch phủ hiền thục tốt tính, xinh đẹp tài năng, cậu có thể làm tài xế cho cô ấy, là may mắn của cậu đấy. Còn không cảm ơn Bạch công tử đi?
Sợ Nhiếp Tái Trầm có thái độ không hay, đắc tội đối phương, Cao Xuân Phát vội vàng dùng tất cả những lời khen mình có thể nghĩ được để khen ngợi tiểu thư Bạch phủ, sau đó ném ánh mắt cho Nhiếp Tái Trầm.
Nhiếp Tái Trầm không thể làm gì khác hơn nói:
– Cám ơn Bạch công tử. Ty chức sẽ tận tâm tận lực, không dám có chút lười biếng nào.
Bạch Kính Đường hoàn toàn hài lòng:
– Được. Ngày mai chúng ta bắt đầu luôn. Cậu làm quen với xe trước, sau đó đi Hương Cảng một chuyến, đón em gái tôi về, rồi đưa đến gặp ông cụ.
….
Bạch Kính Đường đi rồi, Cao Xuân Phát khuyên bảo Nhiếp Tái Trầm:
– Tái Trầm à, anh cũng biết kêu cậu làm chuyện này đúng là thiệt cho cậu. Nhưng cậu nghĩ xem, hiện nay quốc gia chưa yên, Tân Quân phải duy trì, hơn phân nửa đều nhờ vào Bạch gia. Cậu làm việc cho Bạch gia, cũng ngang với dốc sức cho triều đình, phân ưu cho triều đình đấy.
Nói xong, liền nghĩ tới tình huống vừa rồi lúc Khang Thành gặp mình.
Khang Thành nói:
– Tôi biết anh thưởng thức cậu thanh niên họ Nhiếp kia. Lúc trước không phải tôi tận lực chèn ép, mà là giờ thời cuộc đang rối loạn, không thể tùy tiện trọng dụng người tuổi trẻ được, mà cẩn phải thận trọng hơn gấp bội. Triều đình đang dốc sức đào tạo Tân Quân, vốn là để hưng quốc, không ngờ nay trong Tân Quân cũng có loạn đảng. Tôi sợ dùng sai người, hậu hoạn vô cùng….
Cao Xuân Phát lúc ấy sốt ruột, muốn mở miệng, Khang Thành lại xua tay:
– Nhưng Nhiếp Tái Trầm này tôi cũng đã phái người âm thầm quan xét lâu rồi, không có dấu hiệu qua lại âm thầm với loạn đảng, ngày thường cũng không có hành động lời nói kích động lòng người, đúng là người tài chúng ta đang cần. Tôi nghĩ rồi, chờ chuyến này cậu ta trở về, thì sẽ đề bạt lên.
Cao Xuân Phát quyết định tiết lộ chút nội tình cho Nhiếp Tái Trầm, để cậu ta uống viên thuốc an thần trước, vì vậy nói tin tức này ra, cuối cùng dặn dò:
– Tái Trầm à, vị tiểu thư Bach gia kia là viên ngọc quý trong tay Bạch lão gia, chớ có đắc tội đấy. Cậu cứ làm việc thật tốt, không được gây rắc rối, nhớ chưa?
Nhiếp Tái Trầm cụp mắt, khẽ gật đầu:
– Ty chức đã biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.