Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 734: Chỉ Thị Của Lãnh Đạo






Nếu đã trở mặt với Lâm gia và Hoàng gia, vậy tất nhiên phải tóm lấy cọng cỏ cứu mạng, Lục Duệ bất động thanh sắc nói với Trình Dã yêu cầu của mình, ý tứ rất rõ ràng, thế lực sau lưng Trình Dã giúp Lục Duệ giữ vị trí hiện tại, Lục Duệ tất nhiên sẽ giúp bọn họ có được khối đất đó.
Trình Dã trầm ngâm một chút, cười nói với Lục Duệ: "Chuyện này, tôi không thể hứa với anh được, chỉ có thể đi một bước thì xem một bước thôi."
Lục Duệ gật đầu: "Không vội, trước tiên giúp chúng tôi chuyện xét duyệt hạng mục đã."
Trình Dã bật cười: "Cái này thì anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ tìm người giúp anh làm chuyện này."
Bữa cơm này khách và chủ đều vui, sau khi mọi người giải tán, Lam Hiểu Âu nói khẽ với Lục Duệ: "Tôi chỉ có thể giúp anh được bấy nhiêu thôi, thật ra tôi không quá đồng ý để anh liên thủ với bọn họ, là anh tôi bảo tôi ra mặt, đề nghị của cá nhân tôi là, anh tốt nhất hãy câu thông với bí thư Hàn."
Lục Duệ lâm vào trầm mặc, hắn tất nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Lam Hiểu Âu, cô ta là không hy vọng mình và bảo hổ lột da với đám người Trình Dã.
Gật đầu, Lục Duệ nói: "Tôi sẽ cẩn thận, yên tâm đi."
Nói xong, hắn lại bật cười: "Tập doàn Chính Đạt không có hứng thú với khu đất đó à?"
Mắt hạnh của Lam Hiểu Âu trợn lên, mày liễu dựng thẳng, hung hăng trừng mắt lườm Lục Duệ một cái: "Lão nương không có hứng thú với khu đất đó, đối với anh thì rất có hứng thú, anh có tin anh còn chọc tức tôi thì tôi sẽ thu thập anh không?"

Lục Duệ cười cười, chân thành nói: "Cám ơn cô."
Lam Hiểu Âu sửng sốt, lập tức sắc mặt hơi đỏ lên, xua tay: "Không cần, tôi đi về trước đây, anh có việc thì cứ gọi điện thoại."
Nhìn theo cô ta rời khỏi tầm mắt, khuôn mặt đang mỉm cười của Lục Duệ mới dần dần bình tĩnh trở lại, cười khổ một chút, hắn từ trong lời nói của Lam Hiểu Âu nghe được, đám người này Trình Dã này thật ra cũng không khác gì Hoàng Bác Phong, chỉ chẳng qua là một lũ cá ngửi thấy mùi tanh mà thôi.
Trở lại khách sạn, Lục Duệ do dự hồi lâu, vẫn quyết định đi một chút đường cao tầng, hắn vẫn có chút tự hiểu lấy mình, biết chuyện này hiện tại mình không thể xử lý.
Liên quan tới lợi ích của mấy đại gia tộc, đừng nói một phó bí thư thị ủy như mình, cho dù là bí thư thị ủy Thanh Giang, cũng phải châm chước.
Thư ký của Trần Bân Triệu Tử Long vẫn có liên hệ với Lục Duệ, Lục Duệ vì thế sửa sang chuyện lần này lại thành một tài liệu, nhờ Triệu Tử Long giao cho Trần Bân, dù sao vào lúc này, Trần Bân vẫn là lãnh đạo duy nhất Lục Duệ có thể tin được, ngoài ra, Lục Duệ đặc biệt gọi điện thoại cho bí thư thị ủy Mộc Dương Âu Văn Hải, cũng nhờ hắn chuyển tư liệu đồng dạng cho Hàn Định Bang xem qua.
Trong tài liệu, Lục Duệ phản ánh chi tiết hạng mục khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang gặp phải rất nhiều vấn đề, trong đó lại trực tiếp đưa mục đích của Hoàng gia và Lâm gia lên mặt bàn, nhất là điều kiện Lâm gia bàn với mình lại trọng điểm được Lục Duệ nói ra, nếu Lâm gia không nể tình, vậy Lục Duệ cũng không cần thiết phải lưu lại mặt mũi cho bọn họ.
Lục Duệ rất rõ ràng, Nếu như muốn khỏi thoát khỏi khốn cảnh trước mặt, giải quyết thích đáng vấn đề khu cao tân, vậy trước tiên phải giữ vững vị trí của mình.
Ở thành phố Thanh Giang, bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương và thị trưởng Tả Thiên Nhai phân biệt là người đứng đầu đảng chính, hai người tuy rằng không phải cùng một trận doanh, nhưng nếu có cơ hội ngáng chân Lục Duệ, tin rằng họ sẽ không chút do dự liên thủ.

Điểm này Lục Duệ không thể nghi ngờ.
Mà hiện tại ưu thế duy nhất của Lục Duệ, hắn xem như là cán bộ được Hàn Định Bang đề bạt, bởi vì có ký ức của đời sau, Lục Duệ biết Hàn Định Bang cuối cùng tất nhiên sẽ là người đi lên đỉnh.
Cho nên bất kể là lúc nào hắn cũng phải ôm chặt lấy đùi y, lần này cũng vậy, cho dù Lục Duệ bất mãn với đủ loại động tác nhỏ của Lâm gia và Hoàng gia, nhưng hắn dù sao cũng xem như là người của Hàn Định Bang, nếu như phải có động tác, trước tiên cũng phải làm rõ thái độ của Hàn Định Bang, đạt thành nhất trí hoặc là câu thông tốt với y, nếu không Lục Duệ đang ở vị trí bất lơi sẽ mất cả đường lui.
Về phần Lục Duệ đem đầu đuôi câu chuyện làm thành tài liệu gửi cho Trần Bân, một mặt là muốn làm rõ thái độ của Trần Bân, quan trọng hơn là, Lục Duệ mà biết Trần Bân rốt cuộc nghĩ thế nào, dù sao Trần Bân cũng là một trong những đại lão của Lâm hệ, hơn nữa sắp làm tới tỉnh trưởng rồi, Lục Duệ phản ánh vấn đề của Lâm gia, mấu chốt là muốn xem thái độ của Trần Bân, xem y có tiếp tục ủng hộ mình hay không.
Buổi tối, Lục Duệ chuẩn bị tài liệu gửi email cho thư ký của Trần Bân và Âu Văn Hải, kết quả buổi sáng ngày hôm sau liền nhận được điện thoại của Triệu Tử Long.
"Bí thư Lục, anh đây là muốn chơi tôi à?" Triệu Tử Long vừa mở miệng đã khiến Lục Duệ giật nảy mình.
Lục Duệ vội vàng kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy, thư ký triệu."
Triệu Tử Long cười khổ một chút, bất đắc dĩ nói: "Bí thư Lục, tôi xin ngài lần tới trước khi báo cáo với bí thư thì có thể nói cho tôi biết trước một tiếng hay không, ít nhất thì anh cũng phải bắn tiếng cho tôi chứ? Huynh đệ, tôi cũng cần có chuẩn bị mà, cứ làm như lần này thì sớm muộn gì tôi cũng bị anh hù chết."

Trong lòng Lục Duệ lập tức run lên, liên tục truy hỏi: "Đại thư ký Triệu của tôi ơi, đừng trêu tôi nữa, sao vậy, bí thư Trần có phải rất tức giận hay không? Có phải tài liệu của tôi có vấn đề gì hay không?"
"Yên tâm đi, không nghiêm trọng như vậy." Triệu Tử Long có chút dở khóc dở cười: "Anh đó, thật đúng là lợi hại, chuyện lớn như vậy không ngờ không cho tôi biết một tiếng, tôi tôi lúc ấy cũng chẳng buồn xem trước đã đưa luôn cho bí thư, kết quả ông ta vừa thấy là anh gửi thì lập tức xe ngay, sau đó thì không ngờ hỏi ý kiến tôi.
Xin anh, tôi chưa đọc thì có thể có ý kiến gì, khi đọc tư liệu, thiếu chút nữa thì chui xuống bàn, gan của anh cũng lớn quá đi."
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lục Duệ lập tức tưởng tượng tới tình huống lúc ấy, mình gửi tài liệu cho Trần Bân cũng không phải một lần hai lần, bình thường dưới tình huống như vậy, tài liệu gửi cho lãnh đạo, thư ký đều sẽ đọc trước, tận lực tổng kết lại những điều quan trọng, đồng thời cũng tiện cho khi lãnh đạo có hỏi thì còn biết đường nói.
Nhưng tài liệu lần này Lục Duệ gửi Triệu Tử Long chưa kịp xem, kết quả khi Trần Bân hỏi hắn thì hắn lập tức nghẹn họng, mấu chốt nhất là, tài liệu này của Lục Duệ không phải chuyện bình thường.
"Bí thư nói thế nào?" Lục Duệ sau khi xin lỗi, đảm bảo sau khi tới tỉnh thành sẽ mời cơm hắn thì cẩn thận hỏi Triệu Tử Long.
Triệu Tử Long thản nhiên đáp: "Bí thư Lục, tài liệu này bí thư Trần đã đọc rồi, ý của ông ta rất quan trọng, nếu hạng mục khu cao tân này là hạng mục trọng điểm của thành phố Thanh Giang, vậy phải kiên trì, công trình kỳ một làm không tồi, công trình kỳ hai không có lý do gì phải dừng lại, nếu là chuyện có lợi cho phát triển kinh tế và đề cao trình độ đời sống của nhân dân thành phố Thanh Giang, vậy thì phải làm nghiêm túc.
Nói chuyện này cũng không phải là quá nghiêm trọng, không ngoài thiếu câu thông với lãnh đạo thượng cấp, câu thông đây cũng không chỉ là thị chính phủ thị ủy Thanh Giang, cũng bao gồmcả tỉnh lý, tỉnh lý và Trung ương câu thông không đủ, thị lý của các anh và bộ tài nguyên đất đai câu thông cũng thiếu xót, đây mới là vấn đề mấu chốt."
Những lời này từ trong điện thoại truyền đến, Lục Duệ đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức nhíu mày, bởi vì những lời này của Trần Bân nói kiểu cái nào cũng được, Lục Duệ thực sự không đoán ra ý tứ của y, toàn là giọng điệu quan liêu, không hề vạch ra phương hướng thực tế cho Lục Duệ.
"Bí thư Trần đã nói như vậy à?" Lục Duệ kinh ngạc hỏi.

Cười ha ha, Triệu Tử Long nói: "Tất nhiên không chỉ như vậy, bí thư nói, bảo anh đừng có nóng vội, cứng quá không giải quyết được vấn đề, tình huống này của thành phố Thanh Giang cần phải câu thông nhiều hơn, anh đó, nên câu thông với bộ tài nguyên đất đai, cùng đồng chí của thị chính phủ thị ủy Thanh Giang nhiều hơn."
Khẽ cau mày, Lục Duệ tựa hồ có chút minh bạch ý đồ của Trần Bân, mãi cho đến lúc buông điện thoại, sắc mặt của Lục Duệ vẫn rất nghiêm túc.
Những lời này của Trần Bân nghe qua thì hư hư thực thực, nhưng trên thực tế lại rất thú vị, Lục Duệ cẩn thận cân nhắc cả nửa ngày, phát hiện Trần Bân chỉ bảo mình câu thông nhiều hơn, nhưng lại không hề nói thẳng ra có đồng ý để mình nhường khu đất này ra hay không, nói cách khác, Trần Bân không hề bảo mình thỏa hiệp.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt vốn nghiêm túc của Lục Duệ cuối cùng cũng giãn ra, cũng lý giải khổ tâm của Trần Bân, lúc này với vị trí của Trần Bân, tất nhiên không thể nói ra những lời tỏ rõ hết thái độ, dù sao thân phận của y cũng sờ sờ ra đó, không thể để Trần Bân ra mặt đánh với Lâm Phá Quân, cho nên, Trần Bân chỉ có thể dùng những lời như vậy để ám chỉ cho Lục Duệ, tin chỉ cần Lục Duệ trong chuyện này kiên trì với ý kiến của mình, như vậy sẽ không có vấn đề.
Đúng vào lúc này, di động của Lục Duệ lại đổ chuông, Lục Duệ cầm lên, hơi bất ngờ.
Là số lạ, nhưng lại là số của tỉnh H, nhìn thì là số của Tân Châu tỉnh thành, tuy rằng trong lòng rất là khó hiểu, nhưng Lục Duệ vẫn nghe: "Xin chào, tôi là Lục Duệ, ai vậy?"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hòa: "Đồng chí Lục Duệ à? ? Vương Chu của tỉnh chính phủ."
Vương Chu? Phó tỉnh trường Thường vụ Vương Chu!
Người Lục Duệ đột nhiên chấn động, trong đầu có một cảm giác kỳ quái, liền nghe thấy thường ủy tỉnh ủy tỉnh H, phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu cười ha ha, tiếp tục nói: "Chào đồng chí Lục Duệ, là thế này, gần đây tôi tìm hiểu được một số chuyện về công trình kỳ hai của khu cao tân thành phố Thanh Giang, nghe nói các anh trong công trình gặp không ít khó khăn, ha ha, không nên gấp gáp, trong công tác có khó khăn là bình thường, giải quyết khó khăn như thế nào mới là quan trọng nhất, không lùi bước trước khó khăn mới là một cán bộ đảng viên đủ tư cách, anh là cán bộ thanh niên được bồi dưỡng trọng điểm của Đoàn Trung ương, tôi tin anh sẽ không khiến lãnh đạo thất vọng, đúng không?"
Trong đầu chợt lóe linh quang, Lục Duệ cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Vương Chu, người bỗng nhiên cứng lại, lớn tiếng nói: "Xin lãnh đạo yên tâm, Lục Duệ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo, cán bộ từ Đoàn Trung ương ra, không có nan đề nào là không giải quyết được!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.