Đối mặt với Lâm gia, tình cảm trong lòng Lục Duệ rất phức tạp, tuy rằng đã sớm nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải phân đường với Lâm gia, nhưng không ngờ ngày này lại tới đột nhiên như vậy.
Tuy rằng Lục Duệ không cho rằng mình là người của Lâm hệ, nhưng Lục Duệ không thể không thừa nhận, Lâm gia đã giúp mình rất nhiều.
Bất kể là ở tỉnh G hay là ở tỉnh H, số lần Lâm gia giúp Lục Duệ quả thực không ít, sau một lần hai lần, quan hệ giữa Lục Duệ và Lâm hệ ngược lại thân cận hơn rất nhiều.
Nhưng trải qua chuyện này, rõ ràng Lục Duệ không thể tiếp tục đi cùng với Lâm hệ, Lục Duệ từ trước tới nay đều cho rằng Lâm hệ là người một nhà, không ngờ chính người một nhà này lại ở ở sau lưng hung hăng đâm mình một đao, bất kể Lâm gia Lâm gia xuất phát từ từ mục đích gì, hoặc là nói quyết định này là của một bộ phận người hay là quyết định của người cầm quyền của Lâm gia, dù sao một dao này xem như đã đâm rồi, biết rõ tính cách của Lục Duệ, Bọn họ vẫn dám làm như vậy, tâm tình của Lục Duệ đương nhiên sẽ không tốt.
Mùa hè Kinh thành rất nóng, so với mùa hè đông bắc thì nóng hơn nhiều, cả thành thị giống như một cái lồng hấp, nhất là bây giờ còn là giữa trưa, một chút gió cũng không có, Lục Duệ một mình đi trên đường, chỉ chốc lát sau cả người đầy mồ hôi, nhưng Lục Duệ lại không có một chút cảm giác, toàn bộ tâm tư của hắn hiện tại đang nghĩ về chuyện của Thanh Giang, cân nhắc về tình thân và tình bạn.
Lục Duệ rất rõ ràng, mình và Lâm Thiên Hoa, Lâm Thiên Nam là bằng hữu, ở tỉnh H được Trần Bân và Lâm hệ giúp đỡ, nhưng tất cả những điều này, không có nghĩa là Lục Duệ cam tâm giao tất cả những gì mà mình khó nhọc làm ra, mà nếu như không giao ra, vậy có nghĩa là sẽ phải trở mặt với Lâm gia, có nghĩa là Lâm Nhược Lam phải cùng mình trở mặt với Lâm gia.
Lần này không giống như là lần trước, có lão gia tử bảo hộ, một khi xảy ra vấn đề, chỉ sợ thực sự chính là triệt để ra đi.
Lục Duệ lần đầu tiên cảm thấy tình thân và tình bạn, hai thứ này không thể dính dáng tới quan trường, trong quan trường thị phi lợi ích này, tình thân và tình bạn thường thường không là gì cả.
Chỉ có lợi ích vĩnh hằng, cái này mới là quan trường hay không Lợi ích khiến quan trường trở nên tàn khốc, cũng khiến quan trường trở nên có ma lực.
Khi đi dạo, Lục Duệ từng cảm thấy mình chí đắc ý mãn, có đôi khi thậm chí có xung động muốn uống một ly rượu ngon.
Nhưng hôm nay, Lục Duệ chỉ muốn tìm một chỗ nằm xuống say một hồi, sau đó quên đi tất cả mọi chuyện, ngày mai lại tiếp tục chiến đấu.
Lục Duệ quen không ít người ở kinh thành, nhưng hắn không muốn kéo những người này vào, hắn biết rõ, một khi mình dính vào chuyện này thì thứ phải đối diện sẽ càng lúc càng khó khăn.
ngay khi Lục Duệ do dự thì Lam Hiểu Âu gọi điện thoại tới, nữ nhân này đã đến kinh thành, mời Lục Duệ, ăn cơm Lục Duệ cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng..
Đã đến đầu tháng tám, Lục Duệ mấy ngày gần đây vẫn luôn bị hạng mục khu cao tân làm rối rắm, hắn không hề tùy tiện tới bộ tài nguyên đất đai, mà là tới Ủy ban cải cách và phát triển và bộ tài chính để tìm hiểu tình huống.
Bên Bộ tài chính không biết tình huống, Nhưng cục xây dựng cơ bản và Ủy ban cải cách và phát triển địa phương cùng Ủy ban cải cách và phát triển đã bật đèn đỏ với hạng mục này của Thanh Giang, lý do đương nhiên chính là vấn đề chưng dụng đất phi pháp, không có dấu của Ủy ban cải cách và phát triển, giai đoạn hai của Hạng mục chẳng khác nào là lâm vào trạng thái đình trệ.
Về phần trong đây có nguyên nhân của Lâm gia hay không, Lục Duệ không biết, nhưng hắn tin, Lâm gia và Hoàng gia sẽ không dừng tay như vậy.
Lục Duệ hiện tại không chuyện này cho thị ủy thị chính phủ, chẳng khác nào là tự mình gánh vác trách nhiệm của chuyện này, nhưng khiến đám người Lam Thiên Dã cảm thấy kỳ quái là Lục Duệ tựa hồ không hề sử dụng tài nguyên trong tay để hoạt động chuyện này, mỗi ngày từ đến ban trú kinh dạo ra thì đại bộ phận thời gian đều lẳng lặng một mình ở chỗ ở.
Sau khi ở lâu trong quan trường, Lục Duệ học được một đạo lý rất quan trọng, chính là chuyện càng gấp thì lại càng không thể sốt ruột, bởi vì không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, nếu đối phương đã có năng lực gây phiền toái cho anh, tất nhiên cũng sẽ cân nhắc tới sự bật lại của anh, khẳng định cũng chuẩn bị tương ứng, cho nên lúc này anh càng manh động thì lại càng dễ dàng bị người lợi dụng.
Quan trường là nơi nào, đó là một vòng tròn bị đủ loại lợi ích rắc rối phức tạp quanh quanh tạo thành, chỉ cần địa phương có lợi ích thì sẽ có con người, chỉ cần có con người thì tất nhiên sẽ tồn tại quan hệ rắc rối phức tạp, khu đất giao giới của khu cao tân và hồ Thủy Kính chính là mấy trăm mẫu đất, hơn nữa ngay cả Lam Hiểu Âu cũng biết chuyện này, vậy cho thấy, chuyện này trong các phe phái của ở kinh thành không phải là tin tức mới mẻ gì, Lục Duệ không tin, chỉ có Hoàng gia và Lâm gia thông minh, người khác chẳng lẽ không nhìn thấy lợi ích này? Phía sau lợi ích Lớn như vậy phải có một đám dã thú ngửi thấy mùi đi theo mới đúng, nhưng hiện tại những dã thú này đi đâu rồi? Chẳng lẽ bọn họ thực sự nỡ để một khoản lợi ích lớn như vậy bị Lâm gia và Hoàng gia nuốt mất à?
Tuyệt đối không thể!
Lục Duệ phán đoán, lũ dã thú này chỉ sợ là đang có chú ý bàng quan, bọn họ đang lặng lẽ nhìn sự phát triển của tất cả tình huống, chờ chuyện xuất hiện vấn đề, chỉ cần chuyện có chuyển cơ, bọn họ sx vồ lấy, cắn xé tiêu diệt tất cả phản kháng có gan phản kháng.
Cho nên Lục Duệ dứt khoát mấy ngày nay không làm gì cả, chỉ dựa theo quy định tự mình hẹn gặp lãnh đạo tương quan của bộ tài nguyên đất đai, phản ánh tình huống cụ thể, cường điệu tính quan trọng của mấy trăm mẫu đất đó đối với khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang, hơn nữa tỏ vẻ, cho dù là là mấy trăm mẫu đất này cắt ra khỏi khu cao tân, quy hoạch cụ thể về sau cũng phải do thị chính phủ thị ủy Thanh Giang định đoạt.
Lúc ấy lãnh đạo của bộ tài nguyên đất đai tỏ vẻ không vui, vừa muốn phản bác thì Lục Duệ lập tức liệt kê đống một đống lý do, đơn giản là mấy trăm mẫu đất đó đã làm bồi thường đất ruộng, hiện tại quay về làm đất ruộng thì hiển nhiên không thể, hơn nữa theo sự phát triển của khu cao tân Thần Quang, cùng với du lịch hồ Thủy Kính tiến thêm một bước khai phá, tương lai nơi đó cũng sẽ không thể tồn tại như đất ruộng.
Lục Duệ nói xong những lời này, đối phương lập tức không có động tĩnh, mãi cho đến khi Lục Duệ rời khỏi, bộ tài nguyên đất đai không đề xuất vấn đề gì nữa.
" Bí thư, ngài đây là đang chơi đòn gì vậy?" Lam Thiên Dã tất nhiên là biết thái độ của Lục Duệ, cuối cùng không kiềm chế được nghi hoặc trong lòng, hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ cười ha ha, không nói gì.
Mồi câu mình đã tung ra, về phần có người cắn hay không, vậy phải xem mọi người kiên nhẫn của ai kém hơn.
Có điều Lục Duệ cũng tò mò, xem ra nữ nhân Lam Hiểu Âu này cũng tới vì khu đất đó, tuy rằng cô ta không có nói rõ, có điều có mật báo của Lam Thiên Dã, Lam gia không có lý do gì lại vứt bỏ cái bánh ngọt này, cho dù là đắc tội với Lâm gia và Hoàng gia, cùng lắm thì liên hợp với các phe phái khác thôi.
Hai người hẹn ở câu lạc bộ Trường An, câu lạc bộ Trường An tiếp giáp quảng trường Thắng Lợi, nằm ở số mười phố Trường An.
Trong tòa nhà Trường An nằm ở tầng mười hai, do công ty cổ phần hữu hạn quốc tế quan hệ hữu nghị Châu Á, cùng câu lạc bộ network toàn cầu, dốc sức thành lập một điễn đàn trao đổi cho xí nghiệp quốc tế hóa và xí nghiệp lớn trong nước, chú trọng trao đổi giữa chính phủ, dân gian và quốc tế.
Từ năm đầu tiên câu lạc bộ thành lập, câu lạc bộ Trường An đã trở thành câu lạc bộ hội viên cao nhất của Trung Quốc.
Là hội sở tư nhân cấp cao uy danh cực lớn ở kinh thành, câu lạc bộ Trường An đương nhiên có bậc cửa rất cao.
Câu lạc bộ Trường An khi mới sáng lập phí nhập hội là 9 ngàn đô, hiện tại phí nhập hội đã lên tới 20.000 đô la, trừ phí nhập hội, hội viên hàng năm còn cần phải đóng phí năm là 1500 đô la.
Cho dù là chìa khóa vàng sang quý như vậy, người mua vẫn cả đống, hội viên hội thân phận hội tịch của câu lạc bộ Trường An đã có 900 người.
Mỗi hội viên đều biết cái giá để đi lên trên, thể hội tịch mà người đó sở hữu luôn luôn tại tăng giá trị.
Mà câu lạc bộ Trường An không phải vĩnh viễn mở chiêu nạp hội viên, nhân số hội viên sau khi đạt tới một ngàn, câu lạc bộ Trường An sẽ không bán thẻ hội tịch nữa, đến lúc đó chỉ có hội viên hiện tại tiến hành chuyển nhượng tư cách hội tịch của hắn,
Phí nhập hội cao quyết định phạm vi xã giao và năng lực tiêu phí của người gia nhập, tuy rằng câu lạc bộ Trường An đối với giá trị con người c hội viên không đánh giá quá nhiều, nhưng nhất định đây là một quần thể có thu nhập cao, mấy năm nay tần lấp tương đối tập trung ở tuổi từ 30-50, năng lực tiêu phí hằng ngày đã lớn tới 1,2 triệu đô.
Trừ tài lực, câu lạc bộ Trường An yêu cầu phẩm hơn, nghe nói bọn họ cũng không tiếp nhận nhưng người nộp tiền vào những khí chất khác với câu lạc bộ.
Câu lạc bộ Trường An có hội viên thành công và nổi tiếng ở kinh thành, ví dụ như Lý Gia Thành tiếng tăm lừng lẫy, tổng giám đốc ngân hàng Dân Sinh.
Tuyệt đại bộ phân người của họ là ông chủ kinh doanh kinh doanh và những nhân vật đại biểu có danh vọng, có quyền lực, bọn họ là một quần thể có cấp bậc tiêu phí và thưởng thức rất cao, trong đó còn bao gồm rất nhiều danh nhân nghệ thuật của giới văn hóa.
Lục Duệ tất nhiên là không có thẻ hội viên của nơi này, có điều hắn có bà vợ ngon, uy danh hiển hách của Lâm Nhược Lam ở kinh thành đã sớm theo sinh ý phát triển không ngừng của cô ta mà trở nên càng thêm cường đại, trong bố hội sở lớn của kinh thành, tất nhiên không thể thiếu vị trí của cô ta, chỉ có điều Lâm Nhược Lam thời gian ở nước ngoài luôn nhiều hơn ở trong nước, dứt khoát đưa thẻ hội viên cho Lục Duệ.
Bởi vì không hẹn trước, Lục Duệ cũng không biết nơi Lam Hiểu Âu hẹn là ở đâu, hắn dứt khoát đứng ở đại sảnh, lúc này một nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ tới trước mặt Lục Duệ, cung kính hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì ạ?"
Lục Duệ cười cười, gật đầu nói: "Tôi có hẹn với bạn."
Nói xong, lấy ra điện thoại bấm số di động của Lam Hiểu Âu: "Lam đại tiểu thư, cô mời khách ăn cơm cũng không ra ngoài đón, không sợ tôi vừa vào cửa thì lập tức quay đầu bỏ đi à?"
Lam Hiểu Âu ngây ra một thoáng, lập tức bật cười: "Anh chờ tôi một chút, tôi lập tức ra ngay đây."
Sau đó không đợi Lục Duệ nói là hắn cũng có thẻ hội viên thì điện thoại điện thoại đã truyền đến tiếng tút, Lục Duệ mặt nhăn lại nhìn chằm chằm di động, sửng sốt một lúc rồi mới đút lại vào túi.
Đợi chừng 5 phút, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân có tiết tấu vang lên, theo tiếng nhìn lại thì là Lam Hiểu Âu đang mỉm cười đi về phía này..