Không lâu sau, nhân tuyển cho chức bí thư Ủy ban chính pháp Thành phố Thanh Giang được xác định.
Một cán bộ tên là tỉnh Trung Nguyên tên là Hoàng Chiêm Sơn dùng danh nghĩa trao đổi cán bộ được phái đến thành phố Thanh Giang nhậm chức thường ủy thị ủy Thanh Giang, bí thư Ủy ban chính pháp.
Nhưng không biết vì sao.
Lục Duệ luôn cảm thấy.
Ánh mắt nhìn mình của Hoàng Chiêm Sơn có chút kỳ quái.
"Bí thư Lục, thị trưởng Tả mời ngài tới một chút." Lý Giang đi vào văn phòng Lục Duệ, nói.
Lục Duệ đang thảo luận với Quản Chi Trung về công việc của khu cao tân, nghe vậy gật đầu, dặn Quản Chi Trung: "Khi chưng cầu nhất định phải chú ý tới chính sách, chuyện khoản bồi thường không thể khất nợ, nhất định phải bảo đảm dưới tiền đề lợi ích của quần chúng mới có thể tiến hành."
Quản Chi Trung gật đầu: "Bí thư yên tâm, tôi biết làm thế nào."
Tới văn phòng của Tả Thiên Nhai, Lục Duệ cười nói: "Thị trưởng Tả có chuyện gì à?"
Tả Thiên Nhai cười cười, khách khí với Lục Duệ nói với khách khí với Lục Duệ: "Là như vầy, phê duyệt công trình kỳ hai của khu cao tân Thần Quang sắp có, lần này vẫn là anh đi dẫn đội, anh thấy sao?"
Lục Duệ nghĩ một lát thấy không có vấn đề gì, gật đầu đáp ứng: "Được, tôi chuẩn bị một chút rồi đi."
Tả Thiên Nhai cao hứng nói: "Tôi biết bí thư Lục sẽ không mặc kệ, như vậy đi, tôi bảo phó thị trưởng Lam đi với anh, có chuyện gì anh ta cũng có thể giúp đỡ."
Lời nói của hắn Lục Duệ không phản đối, Lam Thiên Dã vốn chính là đại thiếu gia của kinh thành Lam gia, nhân mạch ở kinh thành rộng, đây chính là điều kiện phù hợp với nhân viên đi cùng.
Huống chi khu cao tân Thần Quang ngưng kết tâm huyết của Lục Duệ, hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng giao chuyện của khu cao tân cho người khác, chuyện này được xác định như vậy.
Trở lại văn phòng của mình không bao lâu, Lam Thiên Dã gọi điện thoại tới, mục đích tất nhiên là cảm tạ Lục Duệ cho hắn cơ hội nhúng tay vào chuyện của khu cao tân, dù sao thành phố Thanh Giang hiện tại mọi người đều biết, Lục Duệ coi khu cao tân Thần Quang quan trọng hơn tất cả, nếu ai dám làm văn bên trên khu cao tân, chẳng khác nào buộc Lục Duệ phải trở mặt với hắn, cho nên các thường ủy thị ủy biết rõ khu cao tân Thần Quang là một khối thịt béo, nhưng không ai nhưng không ai cắn, lúc này Lục Duệ có thể để Lam Thiên Dã đi theo tới kinh thành, rõ ràng là chia công lao cho hắn, Lam Thiên Dã cao hứng rất nhiều, vội vàng gọi điện thoại tới cho Lục Duệ, vừa mở miệng đã cảm tạ và tỏ vẻ trung tâm.
Lục Duệ cười cười gật đầu đáp ứng, sau khi ứng phó vài câu thì dập máy.
Trong nháy mắt Buông điện thoại, trên mặt Lục Duệ nổi lên một tia khinh thường, Lam Thiên Dã cảm tạ mình là thật, về phần trung tâm thì đúng là coi mình như kẻ ngốc, đối với những con cháu thế gia này đã triệt để hết hy vọng, đám người Lâm Thiên Nam lăn lộn khác nhau, nhưng những con cháu thế gia kinh thành này chỉ cần tiến vào trong quan trường, mặc kệ biến hóa thế nào, trên đầu đều sẽ treo mắt của phe phái nhà mình, quan hệ của mình và Lam Thiên Dã chỉ có thể là người hợp tác, không thể thực sự là một phe phái.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ nhớ tới Lam Hiểu Âu, nữ nhân rảnh rỗi liền cùng mình đấu võ mồm này lâu rồi không có tin tức, nghĩ đến lần trước sau khi cùng Lam Thiên Dã đến nhà mình, liền không thấy cô ta nữa, ngay cả khi Trịnh Tú Nghiên có thành tích thi vào trường cao đẳng, nữ nhân tự xưng là cô của cô ta này cũng không thấy đâu.
Ngẫm lại cũng có chút là lạ, nữ nhân này trước kia thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt mình, đoạn thời gian gần đây thì không ngờ không có động tĩnh, chẳng lẽ xuất ngoại khảo sát.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ không nhịn được lắc đầu cười khổ, đối với nữ nhân đanh đá kia mình không ngờ lại nhớ, đúng là vô căn cứ.
Gọi Điện thoại cho Lâm Nhược Lam, cô ta gần đây đang bận chuyện ở bên Mỹ, cũng dặn Lục Duệ khi mình không ở trong nước nếu tới trở lại kinh thành có thời gian thì nhất định phải đi thăm lão gia tử, Lục Duệ gật đầu đáp ứng, lại nói với cô ta biểu hiện gần đây của Lam Thiên Dã, Lâm Nhược Lam trầm mặc hồi lâu rồi giận dữ nói: "Lam đại ca ở bộ bộ uỷ ma luyện lâu quá, ngay cả nhuệ khí cũng không có."
Đến kinh thành Lục Duệ tất nhiên là phải bái phỏng bạn cũ của mình, đám người Trương Thiên Hào, Lưu Bân tất nhiên phải tới gặp, Thượng Quan tỷ muội cũng phải liên hệ một chút, đương nhiên, Lâm gia là phải tới, nếu không sẽ rất khó ăn nói.
Lâm Phụng Thiên không ở kinh thành, Lục Duệ chỉ có thể đi gặp lão Nhị của Lâm gia Lâm Xuân Dương, y lúc này đang làm phó chủ nhiệm ở Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia, chuyện khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang lần trước may mà có vị Lâm nhị thúc này giúp.
Lục Duệ đến, Lâm Xuân Dương rất cao hứng, khác với Tam đệ Lâm Phá Quân có ấn tượng ác liệt với Lục Duệ, y cảm thấy Lục Duệ rất có tiền đồ, dù sao thân là con rể trên danh nghĩa của Lâm gia, lại có thể được các đại lão đoàn hệ coi trọng, điều này chứng tỏ năng lực của Lục Duệ rất mạnh, có một hậu bối như vậy, đối với bọn tiểu bối của Lâm gia mà nói, cũng là một sự thúc bách.
Hơn nữa Lục Duệ hiện tại tuy rằng chỉ là cán bộ cấp phó thính, nhưng sự phát triển tương lai lại là không thể hạn lượng, cùng người như vậy bảo trì quan hệ tốt tất nhiên không phải chuyện xấu, phải biết rằng một khi Lục Duệ có thể đi lên cán bộ lãnh đạo cấp thính, nhất là vị trí người đứng đầu thành phố.
Đặc biệt là ở tỉnh công nghiệp nặng như thành phố Thanh Giang, nói không chừng có thể một bước lên trời hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy, cho nên từ góc độ này mà nói, mượn sức Lục Duệ đối với Lâm gia là có lợi.
"Nhị thúc, chuyện lần trước còn may mà có ngài giúp." Lục Duệ ngồi đối diện Lâm Xuân Dương, vẻ mặt cung kính nói.
Lâm Xuân Dương cười cười, bình tĩnh nói: "Người một nhà không cần khách sáo.
Cho dù là nể mặt Nhược Lam thì tôi cũng sẽ giúp."
Nghe lời nói của y, trong lòng Lục Duệ cười lạnh một tiếng, mình lúc trước khi cùng Lâm Nhược Lam rời khỏi Lâm gia, sao không thấy y có lòng tốt như vậy? Không ngoài là hiện tại nhìn thấy mình phát triển, sinh ý của Lâm Nhược Lam cũng càng làm càng lớn, Lâm gia trê dưới đều hy vọng cột hai người vào thuyền của Lâm gia mà thôi, đúng như lời của lão gia tử, một đám người căn bản không lấy lợi ích của quần chúng quốc gia làm ý niệm, chỉ biết cân nhắc lợi nhỏ của gia đình, người và gia tộc như vậy sao đáng để mình đi theo?
Có điều trên mặt vẫn cười bất động thanh sắc, nói với Bàng Yến, vợ của Lâm Xuân Dương đang rót trà: "Thím hai, thím không phải làm đâu, cháu chị đến thăm thím và Nhị thúc."
Bàng Yến mỉm cười nhìn Lục Duệ gật đầu, đối với người thanh niên này, cô ta cũng cảm thấy bất ngờ, lúc trước Lâm Nhược Lam coi trọng Lục Duệ, ngay cả đại thiếu gia của Lam gia cũng chướng mắt, thà rằng đi theo hắn chạy trốn chứ cũng phải gả cho Lục Duệ, tất cả mọi người cảm thấy phẫn nộ và sỉ nhục, dù sao chuyện này làm cho cả Lâm gia nhất thời thành trò cười của cả kinh thành, Bàng Yến tâm cao khí ngạo ở trước mặt người ngoài cũng thầm oán Lâm Phụng Thiên trị gia không nghiêm, nhưng những lời đùa cợt này cũng biến mất trong ở kinh thành.
Trò cười?
Lâm Nhược Lam ngồi trên tài sản gần mười tỷ, thành nữ vương đầu tư tiếng tăm lừng lẫy của giới tài chính vì quốc tế, Lâm Thiên Nam và Bao Hằng của Bao gia đi theo cô ta lăn lộn, hiện tại người nào không phải là nhân vật truyền kỳ thắt lưng dắt vài tỷ, không nói cái khác, Bao Hằng lần trước thôi động Seoul Hàn Quốc cùng kinh thành Hoa Hạ liên hợp làm một hoạt động trao đổi văn hóa, khiến lão gia tử Bao gia vẻ vang mặt mã, vợ của lão đại Lâm gia mỗi lần nhìn thấy Bàng Yến đều nhắc: "Tiểu Lục này rất có tài năng, Nhược Lam thực là thật tinh mắt."
Bản nhân Lục Duệ thì càng không cần phải nói, từ tỉnh G đến tỉnh H, không nói các lão gia tử đến đỡ hắn như thế nào, ngay cả các đại lão Hoàng Thế Hùng, Hàn Định Bang cũng tranh cướp nhau lôi kéo hắn, người sáng suốt lập tức liền nhìn ra được, chỉ cần thằng ôn này không đi sai đường, dựa vào bản sự hai mươi tám tuổi đã làm tới phó thính của hắn, trước bốn mươi tới cấp phó bộ là không chạy thoát được.
Người như vậy, năm đó lại bị Lâm gia đuổi ra khỏi cửa.
Điều này đã thành một chuyện khiến người ngoài chê cười Lâm gia có mắt không tròng.
Bàng Yến quan sát khuôn mặt trẻ tuổi của Lục Duệ, trong lòng thầm thở dài, cô ta cũng xuất thân danh môn kinh thành, Bàng gia tuy rằng không có thế lớn như Lâm gia, nhưng cũng là hào môn có số má, tất nhiên từng nghe nói chuyện Lục Duệ làmra ở tỉnh H, theo Bàng Yến, lúc trước Lâm gia quả thực nhìn nhầm, chỉ khiến cô ta rất khó hiểu là, chồng và đại bá Lâm Phụng Thiên chẳng lẽ cũng nhìn lầm, nhưng lão gia tử duyệt người vô số sao có thể nhìn lầm.
"Lục Duệ, cậu ở Tỉnh H làm không tồi, đồng chí Ký Thiên Vũ là lão đồng học với tôi, anh ta không chỉ một lần khen cậu, có năng lực, ánh mắt cũng rất sâu sắc, làm kinh tế là một hảo thủ.
Chậc chậc, mấu chốt nhất là, cậu làm rất đúng với chính sách quốc gia, điểm này rất nhiều lão đồng chí đều không bằng cậu, địa phương phức tạp như tỉnh H, luôn có lãnh đạo coi trọng cậu, không tồi, rất không tồi.
Điều này chứng tỏ năng lực của cậu rất nổi bật, đương nhiên, cũng cho thấy trí tuệ chính trị của cậu là rất cao." Lâm Xuân Dương rất hào khí cười nói với Lục Duệ.
Lục Duệ cười cười, đối với lời nói của Lâm Xuân Dương hắn từ chối cho ý kiến, người này ngoài mặt thì hào sảng hào phóng, trên thực tế lại là loại người thận trọng, đừng nhìn lời nói của y nghe thì không tồi, như là đang khích lệ mình có khả năng, trên thực tế lại đang ám dụ vấn đề xếp hàng của mình.
Nói gì lãnh đạo luôn coi trọng mình, ăn khắp với chính sách quốc gia, nói trắng ra chính là nói Lục Duệ xếp hàng giỏi, thời cơ và thái độ đều nắm chắc, có điều đối với loại chuyện này Lục Duệ cũng không cảm thấy có gì đáng nói, ở trong quan trường cũng lâu rồi, theo Lục Duệ, trừ mấy vị lão gia tử ra, các quan viên mình gặp rất ít có loại phong phạm đại lãnh đạo này, trong mấy người ít ỏi, Hoàng Thế Hùng tính là một, Trần Bân tính là một, Hàn Định Bang tính là một nửa.
Còn lại như là Hồ Báo Quốc, Ký Thiên Vũ, Giang Vĩnh Lực thì hoàn toàn chính là quan liêu phe phái chính trị.
Cho dù là lão Nhị của Lâm gia trước mặt mình, thật ra cũng như anh trai y, vị nhạc phụ tiện nghi Lâm Phụng Thiên của Lục Duệ, rất nhiều lúc coi lợi ích của nhà mình là số một.
Chỉ có điều vị trí của Lâm Phụng Thiên quyết định y phải có đại vận mệnh, cho nên rất nhiều chuyện làm không phải quá rõ ràng mà thôi.