Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 643: Ý Nghĩa Của Cân Bằng






Mục đích ăn cơm với Lý Giang Nam và Vương Triển Bằng, tất nhiên là để liên lạc tình cảm, hiện tại xem ra, Lục Duệ với hai người họ, ở thành phố Thanh Giang sẽ thành thể cộng đồng lợi ích, triển khai chém giết với thị trưởng Tả Thiên Nhai và bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương.
Lục Duệ rất rõ ràng, Tả Thiên Nhai sở dĩ dám chơi mình, rất có thể là hắn đã tìm được chỗ dựa mới, mà chỗ dựa này tất nhiên là người ở tỉnh lý mà lại có một cỗ thế lực có thể không sợ đoàn hệ, rất rõ ràng, người phù hợp với điều kiện này chỉ có một, đó chính là tỉnh trưởng tân nhiệm Ký Thiên Vũ.
Dưới tình huống như vậy, Lục Duệ rất rõ ràng mình nên làm như thế nào, đó chính là bảo trì cân bằng.
Cân bằng là thứ ắt không thể thiếu trong quan trường, đấu tranh quan trường rất ít có loại cục diện có thể hoàn toàn nắm giữ, toàn diện áp chế đối thủ, bởi vì như vậy như vậy có nghĩa là hình thành không bán hai giá, điều này đối với sự trưởng thành của một quan viên mà nói thì không phải là chuyện tốt, ít nhất thì lãnh đạo thượng cấp sẽ cho rằng anh làm cán bộ có chút chuyên quyền độc đoán, nghe không vào ý kiến khác.
Trên đề bạt phân công về sau sẽ sinh ra ảnh hưởng xấu, giống như bí thư huyện ủy Đông Lâm Vu Hạo Dương, tuy rằng Lục Duệ và Lý Giang Nam cũng không quen thuộc với hắn, nhưng nghe nói hắn đã đẩy đi bí thư huyện ủy và huyện trưởng mấy nhiệm, mọi người liền cảm thấy người này khẳng định rất khó cộng sự.
Đây là quan thanh, mà đối với một người đến muốn đi xa hơn trên sĩ đồ mà nói thì quan thanh là rất quan trọng.
Mà Lục Duệ minh bạch hơn là, chỉ có không ngừng thỏa hiệp và bình hành mới là sách lược đấu tranh chân chính trong quan trường.
Bất kể là Trung ương hay là địa phương, cán bộ cấp tỉnh bộ không hề phong quang như người ngoài nhìn thấy, cũng không hung ác như người ngoài tưởng tượng, mọi người đấu tranh xét đến cùng đều là vì một mục tiêu, đó chính là quán triệt thực thi sách lược mà mình cho rằng là chính xác, nói rõ hơn một chút, đây là tranh chấp lý niệm chính trị.
Mà trong hoàn cảnh này, trừ phi là phạm sai lầm với tính nguyên tắc, nếu không trong quan trường, anh rất khó triệt để giẫm chết một người, cho dù là giẫm chết thì anh cũng đành chịu không thể nhổ tận gốc đoàn thể phe phái của đối phương, cho nên, làm thế nào để dưới tình huống tồn tại khác biệt như vậy mà làm việc được với nhau, đã thành vấn đề rất nhiều người gặp phải.
Một loạt đạo lý này, Lục Duệ cũng đang không ngừng dần dần minh bạch trong trưởng thành, tuy rằng trong lòng vẫn có nhận tri hắc bạch phân minh, nhưng Lục Duệ biết, có đôi khi trong quan trường mình quả thực cần dung thông một chút, có góc cạnh tất nhiên là phẩm chất ưu tú của một người, nhưng thích hợp chọn dùng một số thủ đoạn khéo đưa đẩy, cũng có thể đạt tới mục đích tương tự.

Giống như chuyện khu khai phá Tứ Hải lần này, Lục Duệ cũng có thể lựa chọn thủ đoạn kịch liệt, truy cứu người có trách nhiệm, xé rách da mặt với Hoàng Hiểu Dương, có điều như vậy sẽ thuận theo tâm ý của Tả Thiên Nhai, Lục Duệ cũng không muốn mình biến thành súng người người khác.
Cho nên, Lục Duệ quyết đoán lựa chọn vu hồi, bán một cái nhân tình cho Hoàng Hiểu Dương, tin rằng Hoàng Hiểu Dương cũng hiểu rõ ý tứ của mình, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tập đoàn Yến Bắc chắc sẽ rất nhanh giải quyết chuyện người nhà người chết kia, bồi thường đủ số là khẳng định rồi.
Đây là một loại phương thức khéo đưa đẩy, hoặc là nói, đây là một lần thử tìm kiếm cân bằng của Lục Duệ, hiện tại xem ra hiệu quả tựa hồ cũng không tệ lắm.
Ăn cơm xong, ba người chia tay, Lục Duệ bảo lái xe tiểu vương trước tiên đưa Lý Giang về ký túc xá, lúc này mới cầm chìa khóa mở cửa.
Không đợi Lục Duệ mở cửa phòngra, bên trong truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
"Ai ở bên ngoài?"
Lục Duệ sửng sốt, lập tức liền nhìn thấy cái đầu nho nhỏ của Trịnh Tú Tinh từ trong phòng tắm thò ra, cười hì hì nói: "Chú đã về rồi à?"
Lục Duệ gật đầu: "Chị cháu đâu?"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng Lục Duệ: "Ông làm gì ở đây vậy?"
"Ặc." Lục Duệ cứng đờ, quay đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên vừa tắm rửa xong, trên khuôn mặt thanh lệ thủy chung bao phủ một tầng lạnh như băng, tựa hồ rất ít khi thấy cô gái này cười, nhất là hiện tại, mình đứng ở cửa, cô ta thì xuất hiện sau lưng mình.
"Ồ, tôi muốn về phòng." Lục Duệ dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trịnh Tú Nghiên, chậm rãi nói.
Hừ một tiếng, Trịnh Tú Nghiên nói: "Ông ra ngoài, tôi thay quần áo cho Tú Tinh."
Lục Duệ thầm nghĩ, tiểu nữ hài nhi mới bảy tuổi, có cái rắm mà nhìn, nhìn khóe miệng của nha đầu Trịnh Tú Nghiên không ngừng cong lên, người này rõ ràng ăn chắc mình rồi.
Kể ra muốn trách thì phải thì trách Lâm Nhược Lam, đêm qua khi ăn cơm tối, Lâm Nhược Lam đột phát gọi điện thoại cho Lục Duệ, chưa nói được mấy câu thì chuyển cho Trịnh Tú Nghiên.
Buông điện thoại rồi, Trịnh Tú Nghiên vô cùng cao hứng tuyên bố trước mặt trước mặt, cô ta đã được Lâm Nhược Lam trao quyền, sẽ toàn quyền xử lý sinh hoạt ăn ở của Lục Duệ.
Lục Duệ không biết nói gì, lập tức minh bạch tâm tư của Lâm Nhược Lam, cô ta chắc là sợ chị em Trịnh gia đột nhiên ở cùng một chỗ với mình, thay đổi hoàn cảnh sẽ có chút không thích ứng, tuy rằng tiếp xúc với Trịnh Tú Nghiên không lâu, nhưng bất kể là Lục Duệ hay là Lâm Nhược Lam đều nhìn ra, cô gái này là người có lòng tự trọng rất mạnh, nếu không cũng sẽ không sau khi nhà bị chiếm thì dứt khoát dẫn em gái trở lại ở nông thôn làm lão sư.
Lâm Nhược Lam gọi cú điện thoại này cho cô ta, không ngoài chính là để cô ta thả lỏng gánh nặng tâm lý, có thể thoải mái ở chỗ của Lục Duệ.
Hôm nay xem ra, hiệu quả tựa hồ không tồi.
Lục Duệ đang kinh ngạc vì sao Trịnh Tú Tinh lại chạy tới phòng mình tắm thì Trịnh Tú Nghiên ở bên cạnh nói: "Vòi hoa sen ở phòng chúng tôi hỏng rồi, ngày mai sẽ gọi người đến sửa."
Lục Duệ im lặng, xem ra cô bé này đã chậm rãi thích ứng với thay đổi cuộc sống, có điều nữ vương khí mười phần này có chút khiến Lục Duệ không biết nói gì.
Không đợi hắn lên tiếng, Trịnh Tú Tinh đã quấn khăn tắm từ trong phòng tắm chạy, nhìn thấy Lục Duệ vẫn còn ở cửa, lập tức dừng bước, lí nhí nói: "Chú mau quay đầu đi."
Lục Duệ bất đắc dĩ, đành phải xoay người đi ra cửa để Trịnh Tú Nghiên mặc quần áo cho tiểu nha đầu.
Một lát sau, một thân ảnh nho nhỏ bổ nhào vào người Lục Duệ: "Chú, Thủy Tinh có xinh không?"
Lục Duệ cúi đầu, nhìn tiểu Thủy Tinh nhào vào đùi mình, nhẹ nhàng xoa đầu nó, Lục Duệ ôn nhu nói: "Tiểu Thủy Tinh đương nhiên xinh đẹp rồi, tiểu công chúa của chúng ta xinh đẹp nhất tên đời."
Trịnh Tú Nghiên Phía sau nhìn Lục Duệ, cô ta tất nhiên có thể nhìn ra được, Lục Duệ thật lòng thích em gái, loại cảm giác này, thật giống như cha lúc trước đối đãi với mình và em gái, không biết vì sao, tuy rằng chỉ ở đây hai ngày, Trịnh Tú Nghiên lại thực sự cảm giác được thiện ý của Lục Duệ, bất kể là cú điện thoại của vợ hắn, hay là buổi sáng ngủ dậy Lục Duệ rón rén đi sợ mình và em gái thức giấc, đều khiến Trịnh Tú Nghiên từ từ tin đây là một người tốt.
Trời đất chứng giám, nếu như Lục Duệ biết chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã được người ta phát cho một tấm thẻ người tốt, Lục Duệ sẽ hậm hực cỡ nào.
Người và người ở chung, dưới điều kiện không của xung đột lợi ích, trên trình độ rất lớn sẽ tín nhiệm lẫn nhau, tuy rằng chị em Trịnh gia tiếp xúc với Lục Duệ chưa lâu, nhưng sức quan sát của Trịnh Tú Nghiên đối với nhân tính vượt xa tuổi của cô ta, một thiếu nữ mười mấy tuổi, trên thực tế đã có phương thức suy nghĩ như người hơn ba mươi tuổi, cô ta nhìn ra được, Lục Duệ thực sự đối tốt với hai chị em mình, cảm giác này tựa như các hương thân của thôn Phúc Thắng vậy.
Cô ta bên này nghĩ ngợi, Lục Duệ thì ôm lấy tiểu Thủy Tinh, không biết vì sao, Lục Duệ thực sự thích ôm cô bé này, loại cảm giác này, thật giống như yêu thương con gái mình.
" Chú, ngày mai chú muốn tới nhà lão gia gia râu bạc." Thủy tinh cười nói.
Lục Duệ sửng sốt, nhà lão gia gia râu bạc, là gì?
Hướng ánh mắt về phía Trịnh Tú Nghiên, Lục Duệ kỳ quái hỏi: "Lão gia gia râu bạc là gì?"
Trịnh Tú Nghiên bất đắc dĩ nói: "Là KFC, Tú Tinh từ nhỏ chưa từng được ăn thứ đó, tôi hôm nay dẫn nó đi mua quần áo thì có vào ăn thử, không ngờ nó rất thích."
Lục Duệ cười ha ha, nghĩ đến lão gia gia đeo kính, lập tức bật cười, tóm mũi Trịnh Tú Tinh nói: "Tiểu Thủy Tinh, thứ đó ngon lắm à."
Trịnh Tú Tinh ra sức gật đầu: "Đương nhiên ăn ngon rồi, cháu lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên được ăn thứ ngon như vậy, trước kia chị gái lừa cháu là nó có độc."
Lục Duệ chán nản, nhìn Trịnh Tú Nghiên sắc mặt có chút buồn bã, Lục Duệ tất nhiên biết hai chị em này ngày trước khổ thế nào.
Cười ha ha vỗ vỗ đầu Tú Tinh, Lục Duệ nói: "Chúng ta trước tiên xuống lầu đã, chú xem xem ngày mai có rảnh không, nếu rảnh thi chú dẫn cháu ra ngoài chơi, được không?"
Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, cô ta tất nhiên biết Lục Duệ thân là phó bí thư thị ủy, khẳng định có rất nhiều chuyện phải làm, nếu thật sự dẫn em gái ra ngoài chơi, liệu có làm chậm trễ chính sự của người ta hay không.

Không thể không nói.
Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, tuy rằng rất tín nhiệm Lục Duệ, nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn rất cẩn thận.
Lục Duệ nhìn ra nghi hoặc của cô ta, mỉm cười nói: "Ngày mai là cuối tuần, tôi hỏi xem Lý Giang có an bài gì hay không, nếu không thì dẫn Thủy Tinh ra ngoài chơi một hôm, coi như là nghỉ ngơi."
Nghe hắn nói như vậy, Trịnh Tú Nghiên mới yên tâm gật đầu.
Tới phòng khách tầng một, Lục Duệ ôm tiểu Thủy Tinh vào lòng, tựa vào sô pha bấm điện thoại của Lý Giang.
"Lý Giang, tôi ngày mai có an bài gì không?" Lục Duệ cười.
Lý Giang đang ăn cơm với người ta, chuyện trên cuộc họp thường ủy đã truyền rất ồn ào, hắn thân là thư ký của Lục Duệ, tất nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, chuyện ăn cơm xã giao tất nhiên không thể thiếu, Lục Duệ đối với hắn cũng yên tâm, Lý Giang không phải loại người không biết nặng nhẹ.
Lý Giang nhận được điện thoại thì sửng sốt, nói: "Bí thư ngài chờ chút." Sau đó lấy sổ ra lật xem rất nghiêm túc, cuối cùng mới nói: "Ngày mai không có an bài."
Lục Duệ gật đầu:"Vậy ngày mai không cần tới đây đón tôi, tôi và Thủy Tinh, cùng chị gái của nó ra ngoài chơi."
Lý Giang cung kính đáp ứng.
Buông điện thoại, cười nói với người cùng bàn: "Bí thư Lục ngày mai đưa con gái nuôi đi chơi, xem ra buổi tối hôm nay chúng ta có thể uống thật đã rồi."
Mọi người cười to, có điều cục trưởng cục giáo dục thành phố Thanh Giang Trần Côn đang có mặt thì thầm gật đầu: "Xem ra chuyện an bài cho cô gái đó đến trường phải làm cho nhanh, bí thư Lục rất coi trọng cô con gái nuôi này."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.