Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 632: Trịnh Tú Nghiên






"Lão bí thư, ngài có thể dẫn chúng tôi tới trường tiểu học không?"
Sau khi rửa mặt đánh răng, Lục Duệ đưa ra yêu cầu này với lão trưởng thôn.
Đối với vị đại lãnh đạo hiền lành này, ấn tượng của lão trưởng thôn không tồi, ăn cơm thì chủ động trả tiền, đối mặt với người trong thôn cũng rất hòa khí, mặc dù thỉnh thoảng có tức giận với cấp dưới, nhưng là loại quan không khi dễ người dân này, nghe được ra, hắn cũng xuất thân từ nông thôn, có lẽ chính là vì vậy mới khiến hắn không mất đo bản tâm của mình.
"Bí thư Lục, chúng ta đi." Huyện trưởng Huyện Đông Lâm Cao Nhất Bang cung kính nói.
Lục Duệ khoát tay, thản nhiên nói: "Các anh ở lại, tôi và bộ trưởng Lý, cả thị trưởng Trần sẽ đi thăm, những người khác đều thành thật ở lại cho tôi, nếu ai gây chuyện thì tự về thị lý, tránh cho tôi phải nói những lời thừa."
Mọi người trong lòng căng thẳng, xem ra bí thư Lục tâm tình vẫn chưa tốt lên, mọi người cứ thành thành thật thật đi.
Bốn người đi trên đường nhỏ trong thôn, Lục Duệ và lão trưởng thôn đi phía trước, Trần Dương và Lý Giang Nam hai người sóng vai đi ở phía sau, Lý Giang Nam nhìn bóng dáng của Lục Duệ, thấp giọng nói với Trần Dương: "Tình tự của Bí thư Lục có chút không ổn."
Trần Dương thở dài, thấp giọng đáp: "Tôi đã đọc lý lịch sơ lược của bí thư Lục, anh ta trước đây ở tỉnh G, ở địa phương cũng giống như xã Vượng Tài, rất nghèo khó, nghe nói vợ anh ta từng làm cô giáo.
Hơn nữa anh ta cũng xuất thân từ nông thôn, có phản ứng hiện tại cũng không lạ."
Lý Giang Nam gật đầu: "Lần này trở lại thị lý, bổ nhiệm của tỉnh lý chắc đã tới, thị trưởng Trần nghĩ sao?"
Trần Dương đã từ chỗ Lục Duệ biết được, Lý Giang Nam là người của trưởng ban tuyên truyền tỉnh ủy Triệu Yến, trên cơ bản thuộc người nhà, nghe vậy cũng không giấu diếm nữa, trầm giọng nói: "Tôi thấy ban lãnh đạo huyện Đông Lâm cần điều chỉnh một chút."
Lý Giang Nam gật đầu: "Tôi cũng có cân nhắc như vậy."

Người sáng mắt cũng có thể nhìn ra, chỉ cần rời khỏi nơi này, Lục Duệ tất nhiên sẽ làm gì đó với huyện Đông Lâm, bằng vào những lời này của lão trưởng thôn, ít nhất cục giáo dục và phó huyện trưởng phân quản huyện Đông Lâm sẽ không được bảo đảm, hệ thống vệ sinh và phòng tổ chức chắc cũng sẽ xúi quẩy.
Mà một khi như vậy, Vu Hạo Dương há có thể cam nguyện dơ đầu chịu chém, cho nên, một phen tranh đấu là khó có thể tránh khỏi.
Trường tiểu học ở đầu thôn, là nhà đất, nghe nói là năm đó Trịnh Nho và người trẻ tuổi trong thôn cùng nhau dựng lên.
Từ nơi này lang lảnh tiếng đọc sách, là âm thanh của tự nhiên động lòng người nhất của toàn bộ thôn, khói bếp lờ mờ, trong tiếng gà gáy chó sủa, là một mảng im lặng tường hòa.
dưới sự dẫn dắt của lão trưởng thôn, mấy người tới bên ngoài trường học, trước một gianh nhà cỏ tranh rách nát, Lục Duệ nhướng mày, trong lòng đau xót: "Đây là nhà của Trịnh lão sư?"
Lão trưởng thôn gật đầu nói: "Chính là nơi này."
Đang nói chuyện thì cửa nhà cỏ bị đẩy ra, bên trong có một bóng dáng nho nhỏ lao ra, lập tức bổ nhào vào người lão trưởng thôn, Lục Duệ tập trung nhìn vào nhìn, thì ra là một bé gái thắt tóc bím, chừng bảy tám tuổi, mặc áo lông rộng thùng thình, rất cũ nát nhưng cũng rất sạch sẽ, chân đi dày da màu đen, cứ như là tinh linh từ trong phim hoạt hình chạy ra.
Ngẩn người, Lý Giang Nam mở miệng hỏi: "Đây là?"
Xoa đầu tiểu nữ hài nhi đó, lão trưởng thôn nói: "Đây là con gái nhỏ của Trịnh lão sư, tên là Trịnh Tú Tinh."
Lục Duệ nhìn tiểu nữ hài nhi này, rất khó tưởng tượng cha mẹ nó đều đã mất, chỉ còn lại chị gái và nó sống nương tựa lẫn nhau.
" Trưởng thôn gia gia, sao ông lại tới đây? Để chơi với Tú Nhi à?" Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên nhìn lão trưởng thôn, non nớt hỏi.
Lão trưởng thôn cười cười, chỉ chỉ ba người bọn Lục Duệ rồi nói với nói với Tú Tinh: "Đây là chú Lục, bác Lý và chú Trần, cháu ngoan, chào chú bác đi."
"Chào bác Lý, chú Lục, chú Trần." Tiểu nha đầu rất nghe lời, lão trưởng thôn nói xong thì nó đã nhớ kỹ thân phận của đám người Lục Duệ, chào hỏi ba người, Lý Giang Nam không nhịn được liền bật cười: "Cô bé này rất thông minh."
Khóe miệng Lục Duệ giật giật: "Đúng vậy, là nha đầu hiểu chuyện." Lại không nhịn được quay đầu, cố nén không để nước mắt chảy ra, không biết vì sao, nhìn thấy tiểu cô nương này, Lục Duệ luôn nhớ tới ngày tháng ở trấn Hạ gia, nhớ tới đoạn thời gian Lâm Nhược Lam và mình ở trấn Hạ gia.
"Cô bé, chị cháu đâu?" Lão trưởng thôn xoa đầu Trịnh Tú Tinh, hiền lành hỏi.
Tiểu cô nương cắn ngón tay, nghiêng đầu nghĩ một lát: "Chị nói cháu ở nhà ngoan, chị ý đi học rồi."
Lão trưởng thôn gật đầu, nhìn về phía ba người Lục Duệ nói: "Đại nữu đi học rồi, chúng ta giờ tới chứ?"
Lục Duệ trầm ngâm một chút: "Đừng quấy rầy cô ta, chúng ta cứ lặng lẽ tới là được rồi."
.....
Một thân ảnh không tính là cao đứng trong phòng học mờ tối, dùng giọng nói đầy nhịp điệu đọc chậm một bài khoá, dưới bục giảng là một tụi nhỏ tuổi không đồng đều, dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô gái vẫn còn chưa hết vẻ non nớt dưới bảng đen.
Đúng vậy, đập vào mắt đám người Lục Duệ là một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên mặt tựa hồ vẫn còn khí tức thanh xuân, nhưng chính một cô gái như vậy, lại dùng đôi vai yếu đuối này gánh vác niềm hy vọng của nông thôn.
"Các em, tiếp đây chúng ta sẽ nói về mộng tưởng." Trịnh Tú Nghiên nhìn bọn nhỏ dưới bục giảng, lộ ra một nụ cười, nói với chúng.
"Cô Trịnh, em biết, em biết, mộng tưởng chính là về sau muốn sống cuộc sống thế nào" Một đứa bé tuổi có vẻ lớn nhất giơ tay lên.
Có chút cật lực vuốt mái tóc, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy mí mắt mình có chút nằng nặng, đầu cũng rất nặng, cố gắng lấy tinh thần, cô ta nặn ra một nụ cười, chậm rãi đi đến cạnh đứa nhỏ rồi ngồi xuống.
"Đại Long, vậy em về sau muốn sống thế nào?" Trịnh Tú Nghiên cười.
Bé trai tên Đại Long kia chau mày, suy nghĩ cả nửa ngày rồi nói: "Em á, em muốn có thật nhiều tiền, để cha mẹ em không phải ra ngoài làm thuê kiếm sống nữa."
Khi Nghe thấy hai chữ cha mẹ, mày Trịnh Tú Nghiên hơi nhíu lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Rất tốt, biết kiếm tiền cho cha mẹ chính là một chuyện tốt, có điều em phải nhớ kỹ, tiền không phải vạn năng, bất kể về sau em có kiếm được nhiều tiền hay không thì vẫn phải hiếu thuận với cha mẹ, nhớ kỹ chưa?"
Đại Long lớn tiếng nói: "Em nhớ rồi."
"Cô giáo, cô giáo, em muốn làm cô giáo, giống cô và thầy vậy, dạy những người khác học." Một cô bé nhỏ tuổi nhút nhát nói.
Trịnh Tú Nghiên cười, sắc mặt tái nhợt lộ ra vẻ vui mừng: "Tốt, cô chờ em, em học cho tốt, tương lai mới có thể dạy học cho người khác, nếu có ngày nào cô mệt, hy vọng em có thể thay cô dạy học, được không?"
Bé gái đó cao hứng gật đầu: "Cô giáo, em nhớ rồi, em sẽ ghi lại lời cô vào vở."
"Cô, cô có mộng tưởng không?" Lúc này, một tiểu nữ hài nhi đi đến bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, nhẹ giọng hỏi.
Trịnh Tú Nghiên cúi đầu cười cười: "Lúc trước mộng tưởng của cô là vào kinh thành học đại học, hiện tại mộng tưởng của cô chính là thấy các em vào đại học."
"Cô, thầy vì sao không trở lại? Thầy vẫn chưa kể hết chuyện Tôn Ngộ Không cho em nghe." Một đứa nhỏ chỉ khoảng chín mười tuổi bỗng nhiên mở miệng nói.
Trong phòng học im lặng, những đứa lớn tuổi tất nhiên biết chuyện, đều cúi đầu, nữ hài tử đã bắt đầu khóc.
Chỉ có một tiểu hài tử chưa biết gì thì vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô giáo của mình, bọn chúng không hiểu, thầy giáo hòa ái dễ gần của chúng đi đâu rồi, vì sao vẫn chưa trở lại?
Trịnh Tú Nghiên ôm ngực, ra sức hít thở, cố gắng để không bật khóc trước mặt bọn trẻ, nói khẽ: "Thầy đi một nơi rất xa rồi, phải lâu nữa mới về."
"Ô, vậy thầy có sợ không? Nghe mẹ nói người bên ngoài rất ghê gớm, thầy nếu sợ thì về đi."

Trịnh Tú Nghiên tựa vào bàn, hướng ánh mắt về phía xa: "Thầy sẽ về, bởi vì chúng ta ở đây."
Trong ánh mắt đứa nhỏ kia hiện lên một tia sáng: "Đúng vậy, thầy là người tốt, thầy nhất định sẽ trở về thăm chúng ta."
Sắc mặt Trịnh Tú Nghiên càng lúc càng tái nhợt, đúng vậy, người tốt, người tốt nhất định sẽ được báo đáp sao?
Lúc này, một đứa nhỏ có vẻ lớn tuổi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Cô ơi, có người ở bên ngoài."
Hơi sửng sốt, Trịnh Tú Nghiên cố sức đứng lên, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phát hiện có mấy bóng người đang đứng ở cửa sổ sau cùng phòng học, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng của lão trưởng thôn.
Nhẹ nhàng phất phất tay, để bọn nhỏ an tĩnh lại, cô ta có chút cật lực đi ra cửa, nhìn thấy lão trưởng thôn và ba nam nhân xa lạ, còn cả em gái Trịnh Tú Tinh đang được một nam nhân trong đó ôm vào lòng.
Cau mày, Trịnh Tú Nghiên nói: "Trưởng thôn, bọn họ là?"
Lục Duệ quan sát cô gái trước mặt, khoảng mười bảy mười tám, mái tóc dài để xõa ngang vai, mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt trong suốt như nước, mũi cao nhỏ, miệng ao đao, rất quyến rũ đáng yêu.
Dáng người không tính là cao, thuộc loại loại nhỏ gầy yếu, không biết vì sao, sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dạng nhíu mày khiến cho người ta không nhịn được sinh ra một loại bản năng muốn che chở cô ta.
Lão trưởng thôn đang định lên tiếng thì Trịnh Tú Tinh đang ở trong lòng Lục Duệ nhảy xuống, lao vào lòng trong lòng, nũng nịu nói: "Chị gái, chị gái, đây là chú Lục, chú Trần và bác Lý, trưởng thôn gia gia dẫn họ tới."
Trịnh Tú Nghiên gật đầu, khác với cô em gái ngây thơ non nớt, dù sao cũng từng đi học ở trường, kiến thức của cô ta phải cao hơn rất nhiều người, quan sát ba người Lục Duệ một cái liền phát hiện ra khí độ của ba người này không tầm thường, mấu chốt nhất là lão trưởng thôn tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt lại cung kính đứng phía sau ba người này.
Ho khan một tiếng, Trịnh Tú Nghiên nói: "Chào Các anh, tôi là Trịnh Tú Nghiên."
Chưa nói xong thì dị biến đột sinh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.