Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 629: Xuống Nông Thôn






"Bí thư Lục, đã về.
"
Đi trong trụ sở thị ủy, không ít người đều dừng lại chào hỏi Lục Duệ, Lục Duệ vẻ mặt tươi cười chào lại, phía sau là Lý Giang xách túi giấy tờ.
Một tuần nghỉ Lục Duệ chỉ dùng bốn ngày đã trở lại trụ sở thị ủy, tất cả tựa hồ đều vẫn thế, nhưng mọi người trong trụ sở lại rất rõ ràng, vị bí thư trẻ tuổi này tuyệt đối không hòa ái dễ gần như bề ngoài, một đám lãnh đạo hội quản ủy khu cao tân bị đuổi ra khỏi nhà đã nghiệm chứng điểm này.
"Bí thư Lục, công tác chiêu thương dẫn tư của khu cao tân đã cơ bản hoàn thành, có hơn mười xí nghiệp biểu đạt ý đồ muốn đặt ở khu cao tân chúng ta, trong đó có sáu xí nghiệp đã bắt đầu chọn địa điểm nhà máy, chuẩn bị chính thức đầu tư.
" Ngồi đối diện Lục Duệ, phó chủ nhiệm hội quản ủy tân nhiệm Quản Chi Trung cung kính nói.
Lục Duệ gật đầu: "Người phụ trách của Tập doàn Chính Đạt đến chưa?"
Quản Chi Trung sửng sốt, lập tức nhớ tới tập doàn Chính Đạt này là nhà đầu tư bí thư Lục tự mình đi tới kinh thành lôi kéo, mỉm cười gật đầu nói: "Lam đổng của Tập doàn Chính Đạt tự thân xuất mã, đã quyết định hạng mục hợp tác, hơn nữa tập doàn Chính Đạt có ý dời tổng bộ tới thành phố Thanh Giang chúng ta, bí thư Lục, anh xem có thời gian gặp Lam đổng một lần hay không?"
Lục Duệ cười cười, minh bạch Quản Chi Trung là định bảo mình đi bơm hơi, tranh thủ để tập doàn Chính Đạt ở lại Thanh Giang.
Cười cười, Lục Duệ cầm điện thoại bấm số của Lam Hiểu Âu.
"Lam đổng, tôi là Lục Duệ.
"
Lam Hiểu Âu đang, nghe vậy thì gật đầu với trợ thủ, đứng lên đi ra khỏi phòng họp: "Bí thư Lục thế nào mà lại gọi cho tiểu nữ vậy?" trong ngữ khí của Lam Hiểu Âu magn theo vẻ trêu đùa, bởi vì chuyến đi lần trước của Lục Duệ tới kinh thành, quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn không ít.

Lục Duệ đã sớm lĩnh giáo sự nhanh mồm nhanh miệng của cô ta, cười ha ha: "Chuyện Lần trước nói với cô, anh cô cân nhắc thế nào rồi?"
Lam Hiểu Âu sửng sốt: "Có cơ hội ư?"
Lục Duệ gật đầu: "Cơ hội không nhỏ, cũng không biết Lam gia vận tác thế nào?"
Lam Hiểu Âu nói: "Tôi đã đề cập qua với anh tôi rồi, anh ta cũng có tâm tư muốn xuống dưới rèn luyện một chút, chỉ là, anh phải đáp ứng tôi, không thể để anh ta xảy ra vấn đề.
"
Lục Duệ nghĩ thầm, đại tỷ à, tôi đâu phải là bảo mẫu của anh cô, có thể giúp hắn tìm được cơ hội xuống địa phương rèn luyện cũng đã không tồi rồi, không ngờ còn bắt tôi bảo hộ hắn, hơn nữa Lam Thiên Dã cũng không phải trẻ con lên ba, ở trong quan trường cũng đã lăn lộn nhiều năm, nếu không có bản sự thì đã sớm không làm nổi trong cơ quan nhà nước nữa rồi,
Nhưng lời này hắn tất nhiên là không thể nói ra, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Tôi sẽ tận lực.
"
Lam Hiểu Âu cũng biết yêu cầu này có chút ép người, tự giễu: "Tôi minh bạch ý của anh, chỉ là nói vậy thôi, đúng rồi, tôi chuẩn bị dời tổng bộ của tập doàn Chính Đạt tới thành phố Thanh Giang, anh cảm thấy thế nào?"
Lục Duệ ngây ra một thoáng nói: "Anh thực sự bỏ đi vốn máu à?"
Lam Hiểu Âu nói: "Anh tôi đã là hi vọng cuối cùng của Lam gia, anh nói tôi có thể không bỏ vốn máu được không?"
Lục Duệ im lặng, sau khi buông điện thoại, hắn nói với Quản Chi Trung đang ngẩn người: "Đừng lo, tổng bộ của tập doàn Chính Đạt khẳng định sẽ phải dời tới đây, đúng rồi, anh có rảnh thì tổ chức nhân thủ xuống dưới xem một chút, đều những vấn đề chưa dc giải quyết của khu cao tân, để tránh ngày sau có sai sót.
"
Quản Chi Trung gật đầu đáp ứng, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Ngồi bên trong văn phòng, Lục Duệ cẩn thận cân nhắc một chút tình huống hiện tại, tuy rằng không biết đám người Trần Bân sẽ xử lý ra sao chuyện Mã Xuân Hòa bị giết, nhưng Lục Duệ tin, chuyện này chỉ cần vén ra, sẽ phát chấn động cực lớn ở Thanh Giang, mà việc mình phải làm chính là đóng vững đánh chắc, mưu lợi từ đây.
"Bí thư Lục, bí thư Hoàng mời ngài tới.

" Lý Giang gõ cửa văn phòng, nói với Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu, đứng dậy rời khỏi văn phòng mình, tới văn phòng của bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương.
"Ha ha, bí thư Lục đã về, chuyện trong nhà xử lý xong rồi chứ?" Hoàng Hiểu Dương rất nhiệt tình hàn huyên với Lục Duệ, rót cho Lục Duệ một ly trà.
Lục Duệ cười nói: "Cám ơn bí thư Hoàng đã quan tâm, đã xử lý xong rồi.
"
"Gọi anh tới đây là có chuyện này muốn tâm sự với anh.
" Hoàng Hiểu Dương nhìn Lục Duệ, bất động thanh sắc nói.
" Bí thư Hoàng cứ nói.
" Lục Duệ uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
Hoàng Hiểu Dương nhìn Lục Duệ, lấy ra một bản văn kiện đưa cho hắn: "Chủ yếu là như vầy, tỉnh lý yêu cầu triển khai tổng điều tra tình trạng giáo dục trong phạm vi toàn tỉnh, ban tuyên truyền, cục giáo dục thị ủy phụ trách chuyện này, phía chính phủ là đồng chí Trần Dương phân quản, vốn là để đồng chí Triển Bằng xuống dưới một chuyến, có điều mấy ngày nay anh ta ốm, tôi thì lại bận, cũng chỉ có thể để anh xuống.
"
Trong lòng cười lạnh, Lục Duệ trên mặt vẫn bất động thanh sắc gật đầu: "được, lúc nào thì xuất phát?"
Tựa hồ cảm thấy rất bất ngờ vì Lục Duệ đáp ứng yêu cầu của mình thống khoái như vậy, Hoàng Hiểu Dương ngây ra một thoáng mới nói: "Ngày mai, anh liên hệ với đồng chí Giang Nam.
"
Lục Duệ gật đầu: "Bí thư Hoàng, nếu không còn gì thì tôi xin đi trước.
"
Nhìn Lục Duệ đi, khóe miệng Hoàng Hiểu Dương nở một nụ cười lạnh, anh muốn đục nước béo cò, vậy tôi sẽ điều anh xuống ở nông thôn, xem anh bắt cá thế nào.
" Tính kế hay thật.
"
Ngồi trong ghế lô của khách sạn, Lục Duệ và Trần Dương ngồi đối diện nhìn, một tiếng cảm thán vừa rồi là xuất phát từ miệng Trần Dương.
" Hoàng Hiểu Dương quả nhiên đa mưu túc trí, nhìn ra anh muốn thừa dịp thị lý đại loạn để đục nước béo cò, dứt khoát đuổi chúng ta đi.
" Trần Dương cầm chén rượu lên uống một ngụm, cười khổ lắc đầu cảm khái.
Lục Duệ lại mỉm cười: "Vậy thì sao? Đề danh thường ủy của anh đã báo lên tỉnh lý, căn bản không phải do hắn làm chủ, hiện tại La Xuân Kiều lại bị hạn chế xuất cảnh, bản thân Hoàng Hiểu Dương hắn cũng khó giữ, còn muốn tranh quyền đoạt lợi, chẳng trách không phát triển.
" Dừng một chút, trên mặt Lục Duệ lộ ra nụ cười khó hiểu: "Hơn nữa, chúng ta rời xa chốn thị phi này, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
"
Trần Dương sửng sốt: "Ý của anh là, đây là chuyện tốt?"
Lục Duệ gật đầu: "Nước thành phố Thanh Giang quá sâu, tỉnh lý chắc gần đây sẽ có động tác lớn, lúc này chúng ta xuống nông thôn khảo sát, vừa hay là điều tôi muốn.

"
Hắn tất nhiên không thể nói với Trần Dương tin tức có liên quan tới vụ án Mã Xuân Hòa bị giết, chuyện này chắc hiện tại trong tỉnh lý trừ mấy người kia biết ra thì người khác vẫn chưa hay biết gì.
Lục Duệ tin lời nhắc nhở của mình với Quách Bảo Ngọc sẽ làm hắn ý thức được chân tướng sự việc, mà đám người Trần Bân cũng khẳng định sẽ có phản ứng, về phần chuyện này cuối cùng sẽ phát triển tới kết quả gì thì phải xem năng lực của tổ điều tra liên hợp tỉnh ủy và Trung kỉ ủy, dù sao Lục Duệ sẽ không chủ động đi trêu chọc tên chủ mưu kia.
Trần Dương nghe vậy cười cười, tuy rằng không rõ Lục Duệ vì sao muốn trốn ra ngoài, nhưng nếu mục đích của mình đã đạt được, chuyện tiến vào cuộc họp thường ủy đã nắm chắc, hắn cũng không cần thiết phải dính vào, cứ thành thành thật thật đi theo Lục Duệ xuống nông thôn khảo sát cho thỏa đáng, dù sao lúc này, Trần Dương rất rõ ràng vị trí của mình, nếu như không theo sát Lục Duệ, dựa vào thực lực của hắn, rất khó sống yên ở thành phố Thanh Giang, tuy rằng mình là thư ký tiền nhiệm của Hàn Định Bang, nhưng các đại lão của tỉnh lý chưa chắc đã công nhân mình, có lẽ ở trong mắt bọn họ, mình không đáng được coi trọng bằng Lục Duệ, loại chuyện này do Lục Duệ có thể giúp mình vận tác trở thành thường ủy thị ủy, chứ không phải các đại lão của bản phái đề bạt mình là có thể nhìn ra được, Trần Dương cũng không phải kẻ ngốc, có một số việc hắn vẫn có thể nhận ra.
Cái gọi là xuống nông thôn thị sát, nói trắng ra chính là hai thường ủy thị ủy Lục Duệ và Lý Giang Nam, cộng với chuẩn thường ủy Trần Dương, ba người là lãnh đạo thị ủy thị chính phủ, dẫn một đoàn khảo sát tiến hành khảo sát ở ở nông thôn, lộ trình và địa điểm đều đã an bài xong, ngay cả đi thăm địa phương nào cũng đều được chuẩn bị trước, loại công trình hình tượng này Lý Giang Nam không phải làm lần đầu tiên, mà Lục Duệ và Trần Dương cũng không phải là lần đầu tiên kiến thức, tất nhiên là ngựa quen đường cũ.
Xã Vương Tài huyện Đông Lâm, đây là một cái tên khiến Lục Duệ buồn cười, chỉ có điều tuy rằng tên có một chữ tài, nhưng nơi này lại không giàu có gì, đây là một xã nghèo nhất trong huyện nghèo khó nổi danh của thành phố Thanh Giang, trong rừng cây Sùng Sơn trùng điệp, cư dân không đến một, do mười mấy thôn cấu thàn cơ hồ nhà nhà ăn khoản trợ cấp cho người nghèo.
" Bộ trưởng Lý, nơi này anh trước kia đã tới rồi à?" Lục Duệ nhìn Lý Giang Nam rất quen thuộc giới thiệu tình huống của xã Vượng Tài với mình, không nhịn được mở miệng hỏi.
Lý Giang Nam cười khổ một chút gật đầu: "Ba năm trước tôi đã tới nơi này, lúc ấy là một giáo sư tuyên truyền, về sau trên cuộc họp thường ủy cũng đã đề cập qua điều kiện của nơi này, có điều thị lý cũng không có biện pháp tốt hơn, huyện Đông Lưng trừ cây cối ra thì chẳng có gì khác, chỉ có thể gia tăng một bộ phận tài chính giúp đỡ người nghèo.
"
" Giáo sư?" Lục Duệ cau mày: "Nơi này có trường học à? Tôi có thấy đâu?"
Lý Giang Nam chỉ chỉ một ngọn núi nhỏ cách đó không xa: "Đi qua núi đó là thấy.
"
Lãnh đạo huyện ủy huyện chính phủ Đông Lâm bên cạnh họ mặt vàng như nghệ, vốn định thị sát cho có, không biết vì sao bộ trưởng Lý bỗng nhiên muốn thay đổi hành trình, nói là đi thăm một người bạn cũ, mà không ngờ bí thư Lục gần đây thanh danh lên cao, thanh thế đang vượng ở thị lý không ngờ cũng đồng ý, mà nghe đồn thị trưởng Trần, người có hi vọng tiến vào cuộc họp thường ủy lại đồng ý với đề nghị đột nhiên này ngay, ba vị lãnh đạo đều đồng ý, đám cấp dưới bọn họ tất nhiên không dám phản đối, kết quả là các lãnh đạo huyện chính phủ huyện ủy một năm cũng chưa chắc đã đến đây một lần chỉ có thể đi theo, bởi vì sơn đạo nơi này gập ghềnh, xe hơi không đi được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.