Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 550: Đồng Học Tụ Hội






"Lão đại, gần đây bận gì không?"
Khi Lục Duệ nhận được điện thoại của Tương Trí thì đã là hơn chín giờ tối, hắn đang xem TV thì nhận được điện thoại của bạn cùng phòng đại học đã lâu không gặp.
"Bận công tác mà, thằng nhóc cậu, làm ở viện kiểm sát thế nào?" Lục Duệ cười nói, hắn không hề nói với người khác mình công tác ở phòng đốc tra tỉnh ủy, chỉ nói là về quê làm lâm thời công, trước đây năm trước, tất cả mọi người còn tưởng rằng hắn ở Mộc Dương, dù sao sau khi tốt nghiệp mọi người cũng ít liên lạc, thỉnh thoảng lên mạng nói chuyện, Lục Duệ thì không lên mạng, nếu như không phải ngày lễ ngày tết đám người Tương Trí còn nhớ gọi điện thoại cho mình thì Lục Duệ cũng quên hết các đồng học.
"Vẫn vậy, sống qua ngày thôi, đúng rồi lão đại, nguyên đán có thời gian không?" Tương Trí cười nói.
Lục Duệ tính toán một chút, nguyên đán mình rảnh thật, phòng đốc tra vào tết năm nay năm nay cũng không có nhiệm vụ gì, công tác xuống nông thôn thăm hỏi Lục Duệ đã giao cho ban hai đốc tra, nếu đã muốn đàn áp hệ của Hầu Thiết thì tất nhiên phải nâng đỡ hệ khác.
"Rảnh, sao, cậu muốn tới thăm tôi à? Tôi hiện tại tới tỉnh thành công tác rồi." Lục Duệ nói.
Tương Trí sửng sốt, lão đại đến tỉnh thành công tác? Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao Lục Duệ này tính tình kín đạo, chắc là làm bình thường nên cũng không nói với mọi người.
"Là như vầy, đồng học trong lớp liên hệ nói là tết nguyên đán muốn họp lớn, địa điểm ở Tân Châu, cậu xem có rảnh không thì tới tham gia." Tương Trí nói.
Lục Duệ gật đầu: "cậu và đám lão nhị có rảnh không? các này đi thì tôi mới đi."
Tương Trí nói: "Lão lục và lão ngũ thì không rõ lắm, tôi và lão Nhị, lão Bát quyết định sẽ đi."
Lão Nhị Triệu Đông Phương, lão Bát Lý Giang đều là người hợp cạ với Lục Duệ, cộng với Tương Trí, bốn người khi học đại học chơi với nhau rất thân.
Nhiều năm không gặp, Lục Duệ nghĩ nghĩ thấy không có việc gì, liền đáp ứng: "Được, các cậu tới thì gọi điện thoại cho tôi tôi đi đón."
Khi Hai người nói chuyện điện thoại đã là 30 tháng 12, ngày gặp định vào tết nguyên đán.
Mười giờ sáng tết nguyên đán, Lục Duệ lái chiếc Jetta tới cửa nhà ga, nhìn thấy Triệu Đông Phương và Lý Giang ra khỏi nhà ga, Lục Duệ vẫy tay với bọn họ, hai người cũng rất cao hứng, ôm Lục Duệ.
" Lão đại, cậu gầy thế." Lý Giang cười nói.
Lục Duệ xoa xoa đầu hắn: "Tôi vẫn được, còn cậu thì sao?"
Không ngờ Lý Giang thần sắc buồn bã không nói gì.
Lục Duệ biết hắn chắc là có lời khó nói, vỗ vỗ vai đối phương: "Để lát nữa rồi nói, Lão Thất tự lái xe tới, chúng ta tới chỗ tôi ở trước, buổi tối mới họp lớp mà."
Triệu Đông Phương Ở bên cạnh cũng nói chêm chọc cười, khiến không khí đang có chút nặng nề tốt hơn.
Có điều cho dù là như vậy, khi bọn họ nhìn thấy phòng Lục Duệ ở vẫn ngẩn ra.
Vốn xe Lục Duệ lái đã khiến bọn họ rất kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy căn phòng phải tới hơn một trăm mét vuông, nội thất không dưới năm vạn thì sắc mặt của hai người lập tức trở nên phấn khích.
"Lão đại, anh phát tài à?" Triệu Đông Phương nhìn Lục Duệ, hỏi với vẻ không thể tin được.

Vừa rồi đã tán gẫu với hắn, người này hiện tại đang làm biên tập ở một tòa soạn báo tỉnh H, coi như không tồi, sang năm chuẩn bị kết hôn, Lý Giang thì thi công chức bị đẩy xuống, cho nên tâm tình có chút hậm hực.
"Phát tài gì, các cậu trước tiên ngồi đi đã, tôi đi kiếm chút đồ ăn." Lục Duệ cười nói.
Ba người sau khi ngồi, Lý Giang vẫn không nhịn được hỏi: "Lão đại, anh rốt cuộc đang làm gì? Xe và nhà này cũng không ít tiền?"
Lục Duệ sửng sốt, lập tức hiểu được, chiếc xe của mình nhìn thì bình thường, nhưng trong mắt người bình thường cũng không phải là ai tùy tiện cũng có thể lái được, hơn nữa lại ở căn nhà lớn như vậy, chẳng trách bọn họ cảm thấy bất ngờ.
" Tôi vào tỉnh ủy công tác rồi, xe và nhà này đều là lãnh đạo cấp cho." Lục Duệ nói.
Bốp một tiếng!
Là tiếng đũa rơi xuống đất, Lục Duệ ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Giang và Triệu Đông Phương nhìn mình, cũng lấy làm lạ.
Đợi cho hắn giải thích xong thân phận của mình, vẻ mặt của hai người này dại ra.
"cậu là nói, cậu hiện tại là cán bộ cấp chính xử? Đã từng làm huyện trưởng một nhiệm rồi?" Triệu Đông Phương nhìn Lục Duệ, kinh ngạc hỏi.
Lục Duệ gật đầu.
".
.
."
Trầm mặc, không khí lập tức lâm vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Lục Duệ mới cười nói: "Bất kể là thế nào, chúng ta đều là bằng hữu, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp."
Hai người gật đầu, nhìn Lục Duệ, không ngờ Lục Duệ trong ký túc xá trầm mặc nhất không ngờ lại lặng lẽ đi vào quan tường, hơn nữa không ngờ còn một bước lên mây làm đến vị trí hiện tại, thật sự rất khiến mọi người bất ngờ.
"Đúng rồi, lần này họp lớp là ai tổ chức?" Lục Duệ có chút kinh ngạc hỏi.
Lý Giang ngây ra một thoáng, cười khổ nói: "Còn không phải là ả Mã Na Na đó thì là ai, ỷ vào mình cưới được ông chồng có tiền, liền muốn khoe khoang."
Lục Duệ nhìn thoáng qua Triệu Đông Phương một mực không nói gì, vỗ vai hắn, nói: "Nếu không thích làm ở tòa soạn báo thì tôi giúp cậu điều đến Mộc Dương, quan hệ bên đó tôi có."
Mã Na Na là đối tượng của Triệu Đông Phương khi còn học đại học, hai người đã chia tay.
Triệu Đông Phương lắc đầu: "Xem tình hình đã, cậu cũng biết đấy, sức khỏe của cha mẹ tôi không tốt, ở xa họ quá thì tôi không yên tâm."
Nói xong hắn nhìn Lục Duệ: "Lão đại, cậu nếu có biện pháp thì giúp Lý Giang an bài công tác đi, vụ thi công chức đó hắn rất đau."
Lục Duệ sửng sốt, nói với Lý Giang: "Vừa hay tôi cũng định hỏi cậu, không phải nói thành tích rất không tồi à? Sao không trúng?"
Nhà của Lý Giang ở thành phố Song Sơn tỉnh H, năm thứ ba sau khi tốt nghiệp đại học, hắn ở quê nhà tham gia thi công chức địa phương, trúng làm khoa viên cục bảo vệ môi trường, lúc ấy hắn giành được thành tích đứng đầu trong cả thi viết và phỏng vấn.
Nhưng ngày 11 tháng 8 năm ngoái, xã tổ chức kiểm tra sức khoẻ nhân viên công vụ, trong kiểm tra, huyết sắc tố của Lý Giang không phù hợp với tiêu chuẩn, kết quả bị ghi là thiếu máu
"Thiếu máu?" Lục Duệ lầm bầm, hắn có chút nghi hoặc nhìn Lý Giang nói: "Hồi đại học kiểm tra hàng năm đâ có phát hiện cậu thiếu máu."
Lý Giang cười khổ lắc đầu nói: "Không nói, không nói."
Lục Duệ mỉm cười, hắn ở trong quan trường nhiều năm, sao không nhìn ra Lý Giang là không muốn mang phiền toái tới cho hắn, xem ra trong cuộc thi này có vấn đề, có điều vẫn còn nhiều thời gian, mình nếu đa biết chuyện nàngươi thì không thể xen vào.
Lúc Chạng vạng, Tương Trí gọi điện thoại tới, nói đã đến khách sạn, bảo đám người Lục Duệ tới.
Địa phương Tân Châu này khách sạn nổi danh cũng chỉ có mấy nhà, lần này họp lớn chọn tổ chức ở khách sạn Bích Xuân viên, chính là địa phương Cao Nghĩa lúc trước mở tiệc chiêu đãi Lục Duệ.
Chỉ có điều không biết vì sao, không ngờ lại chọn ở trong đại sảnh, khi đám người Lục Duệ tới thì đã có không ít đồng học tới.
Tương Trí tự mình ra cửa tới đón Lục Duệ và Lý Giang, bốn người gặp mặt hàn huyên một trận, Tương Trí thấp giọng mắng: "Con đàn bà thối Mã Na Na, rắp tâm muốn chơi nhau, thuê khách sạn đắt như vậy, chứng tỏ muốn khiến nhị ca khó xử..."
Triệu Đông Phương sắc mặt buồn bã, lại không nói gì.
Lục Duệ cười nói: "Không phải nói cô ta gả cho người có tiền ư? Sao còn chọn ở trong đại sảnh? Tôi nhớ kẻ có tiền đều vào phòng riêng mà."
Tương Trí bật cười: "Phòng riêng? Cuối năm các địa phương đều tới tỉnh thành chạy quan hệ, hiện tại có thể thuê phòng riêng đều là người có danh tiếng, lão công của Mã Na Na tiền cũng không ít, nhưng xem ra cũng không có quan hệ gì."
Cười cười, đoàn người đi vào đại sảnh, Lục Duệ mặc dù có biện pháp đặt phòng, nhưng nếu người khác mời khách thì mình cần gì phải ra vẻ?
Đi tới chỗ người, có vài người đã đến, mọi người khách khí chào hỏi nhau, có lẽ là bởi vì do lâu không gặp, Lục Duệ cũng không cảm thấy mình có quan hệ thân thiết gì với những người này, thậm chí có chút xa cách.
Mã Na Na Thân là là chủ trì tựa hồ không nhớ có nhân vật như Lục Duệ, chỉ cùng ông chồng của cô ta chào hỏi Lục Duệ một chút rồi xoay người nói chuyện phiếm với người khác.
Cũng khó trách cô ta như vậy, vốn khi ở trường học quan hệ của mọi người cũng bình thường, hơn nữa Lục Duệ và Triệu Đông Phương lại ở cùng ký túc xá, có thể nhiệt tình mới là lạ.
Lục Duệ cũng mang thái độ không sao cả, theo hắn, biểu hiện hiện tại của những người này kém quá xa biểu hiện nịnh nọt trong quan trường, mọi người nói chuyện không ngoài sau khi tốt nghiệp thì công tác ở đâu, thu nhập mỗi tháng bao nhiêu, có phát triển hay không, hoặc là nói.
Thế giới tiếp xúc khác nhau, khiến Lục Duệ nhìn các học sinh hiện tại đều dùng thái độ từ không cao nhìn xuốn.
"Lục Duệ, cậu đang làm ở đâu?" Bỗng nhiên một thanh âm vang lên bên cạnh Lục Duệ.
Lục Duệ ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh mình không biết từ lúc nào có một cô gái đang ngồi, tuổi tác tương tự mình, Lục Duệ lờ mờ có chút ấn tượng với có một điểm, hình như là bạn học đại học với mình, có điều cụ thể là ai thì khụ, Lục Duệ không nhớ rõ.
"Tôi? Tôi làm ở Tân Châu?" Lục Duệ bình tĩnh đáp.
"cậu có còn nhớ tôi là ai không đấy." Cô gái híp mắt cười hỏi.
Lục Duệ thật sự cảm thấy xấu hổ, nếu như đối phương dùng loại thái độ không hữu hảo đối đãi với mình, Lục Duệ hoàn toàn có thể không thèm đếm xỉa tới cô ta, nhưng người ta lại tỏ thiện ý với mình như thế, Lục Duệ cũng có chút ngượng ngùng.
" Xin lỗi, cậu cũng biết đấy, tôi ở trường cũng không chơi với nhiều bạn học lắm." Lục Duệ có chút xấu hổ nói, sau đó thì đứng lên đi về phía Tương Trí: "Tôi có chút việc, cần tâm sự với Tương Trí."
Tới bên cạnh Tương Trí, Lục Duệ lau mồ hôi trên trán: "Thiếu chút nữa thì mất hết mặt mũi."
Cười ha ha cười ha ha: "Sao, bị người ngưỡng mộ tới thổ lộ à?"
"Nói gì thế, cậu chẳng có chút nghiêm túc nào..." Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Tương Trí cười nói.
Tương Trí nói: "Cô ta tên là Diêu Uyển, là bạn cùng lớp với chúng ta, hình như nhà ở Tề thành, sao, cô ta nhìn trúng cậu rồi à?"
Trợn mắt khinh bỉ, Lục Duệ đấm hắn một cái, nói: "Đùa gì thế, cậu thấy có thể à?"
Tương Trí trầm ngâm một chút nói: "Tôi cũng rất hiếu kỳ, Diêu Uyển này nổi danh rất kiêu, sao có thể chủ động tìm cậu bắt chuyện?"
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Lục Duệ khẽ động, cười nói: "Có lẽ người ta coi tôi có có tiềm lực."
Rất nhanh mọi người tới đông đủ, nói là họp lớp, trên thực tế mọi người đều dẫn cả bạn tới, khoảng hơn bốn mươi người, chiếm bốn bàn.
" Chậc chậc, đồ ăn ở đây không tồi." Một nữ đồng học cười nói với Mã Na Na: "Na Na, lão công nhà cậu lần này tốn kém rồi."
Mã Na Na cười cười, vẻ đắc ý trong ánh mắt tất nhiên là không thể giấu được, cười ha ha nói: "Mọi người đừng khách khí, bữa này tôi mời khách, chúng ta lát nữa ăn xong tới Khải Tát hoàng cung nhé." Khải Tát hoàng cung là nơi tiêu xàu nổi danh Tân Châu, vào đó ít cũng phải mất cả vạn.
Lục Duệ nhìn thoáng qua lão công của Mã Na Na, xem ra người này thật sự có tiền, bằng không cũng không mời nổi mọi người tới chỗ đó.
Một nữ sinh Ở bên cạnh bỗng nhiên nói với Lục Duệ: "Lục Duệ, nghe nói Đường Yên kết hôn với con trai của một phó thị trưởng, cậu biết không?"
Lục Duệ biến sắc, Đường Yên không học cùng lớp với hắn, có điều dù sao năm đó cũng là một nhân vật phong vân trong trường, tình hình gần đây của cô ta mọi người đều biết, nghe nói nghe nói người ta gả cho một lão công tốt, lại càng được tán dương, không để ý tới cảm thụ của bạn trai cũ của Đường Yên là Lục Duệ.
Tương Trí biến sắc, trầm giọng nói: "Tiếu Bằng Bằng, cậu nói vậy là có ý gì?"
Nữ sinh được hắn gọi tên cười nhạt hừ một tiếng: "Không có gì, chỉ cảm thấy Đường Yên lựa chọn đúng, sống ở ở nông thôn thì chẳng hay gì."
Tương Trí hừ một tiếng muốn phát tác, vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy Lục Duệ mỉm cười nói: "Mỗi người đều có quyền lựa chọn phương thức sinh tồn của mình, không cần thiết phải miễn cưỡng bất kỳ ai, thế giới này người cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn luôn là loại có mắt không tròng."
Những lời này của Lục Duệ ngụ ý sâu sắc, cơ hồ mắng một nửa người ở đây, sắc mặt của mấy người lập tức trở nên khó coi.

Ngay cả lão công của Mã Na Na sắc mặt cũng hơi trầm xuống, có chút không thoải mái nhìn Lục Duệ.
Triệu Đông Phương và Lý Giang nhìn nhau, bọn họ hiểu thân phận hiện tại của Lục Duệ, đối với lời nói của cô gái kia thì ở trong lòng cảm thấy khinh bỉ, Lục Duệ này không cần mấy năm sẽ có thân phận như một phó thị trưởng, nghĩ gì thế!
Lục Duệ không bất ngờ Đường Yên sẽ gả cho một quan nhị đại, lúc trước khi ở tỉnh G, Hoàng Bác Phong bị mình chơi cho chết khiếp, lúc ấy Đường Yên ở bên cạnh hắn được Lục Duệ tha cho, bất kể là thế nào, mọi người từng là đồng học, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ là ở trường hợp hôm nay, Lục Duệ lại cảm thấy không cần thiết nhắc tới chuyện cũ không hay ho gì với Đường Yên, dù sao mỗi người đều có quá khứ của mình, huống chi mình cũng không nên so đo với đám người này, như vậy rất hạ thấp thân phận.
"nào nào nào, mọi người dùng bữa, dùng bữa đi! Đừng khách khí, đồ ăn này không thường được ăn đâu."
Mã Na Na dù sao cũng là chủ xị, cười nói.
Sau đó giả bộ nói với Lục Duệ: "Lục Duệ, tôi không có ý gì khác, đều là đồng học, Bằng Bằng hay nói, cậu đừng để ý.
Nào nào, ăn chút cá muối đi, thứ này chắc cậu chưa ăn đâu nhỉ?"
Tương Trí hiện tại chỉ muốn ném đũa vào mặt nữ nhân này, có điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là, Lý Giang và Triệu Đông Phương không ngờ một trái một phải đè hắn lại.
Lục Duệ nhìn thoáng qua Mã Na Na đang đắc ý dào dạt, trong lòng thầm thở dài, tâm nhãn của nữ nhân sao nhỏ vậy? Không phải lúc trước khi cô và Triệu Đông Phương yêu nhau, tôi nói với Triệu Đông Phương rằng hai người không hợp nhau thôi sao, không ngờ lại mang thù đến bây giờ.
Thản nhiên gật đầu, Lục Duệ nói: "cậu nói đúng, tôi quả thực chưa ăn món này."
Nhìn thấy Lục Duệ dễ dàng chịu thua như vậy, tất cả mọi người có chút sững sờ, ai chẳng biết người này khi ở đại học nổi danh cứng rắn, nhưng hiện tại lại dễ dàng mềm mỏng như vậy, chẳng lẽ hiện tại thật sự lăn lộn không được như ý, khiến hắn mất hết nhuệ khí rồi?
Lúc này, bỗng nhiên có giọng nói vang lên: "Tôi cũng cảm thấy cá muối này khó ăn, chẳng có mùi vị gì cả."
Tất cả mọi người ngẩn ra, thì ra là nữ sinh tên là Diêu Uyển kia.
" Uyển Uyển.
cậu..." Tiếu Bằng Bằng là bạn cùng phòng với Diêu Uyển ở đại học, kinh ngạc nhìn Diêu Uyển nói.
Diêu Uyển mày liễu dựng thẳng, nhìn Tiếu Bằng Bằng không mặn không nhạt nói: "Bằng bằng, vừa rồi cậu nói Đường Yên đã kết hôn, đúng vậy, cô ta gả cho con trai của một phó thị trưởng, là phó thị trưởng Tiền của Tề thành chúng tôi, có điều con trai của phó thị trưởng Tiền là một gã hoa hoa công tử, Đường Yên có hạnh phúc hay không thì chỉ có tự cô ta biết."
Cô ta nửa đường giết ra một Trình Giảo Kim, thật sự khiến tất cả mọi người chấn động, ngay cả cũng có chút bất ngờ nhìn thoáng qua nữ nhân kỳ quái này.
Không khí dần dần trở nên có chút khẩn trương, đúng vào lúc này, điện thoại của Lục Duệ đổ chuông, hắn đứng lên đi sang một bên, nói vài câu r sắc mặt liền thay đổi.
"Tôi biết, tôi lập tức tới ngay, cậu bảo người của ban tập hợp, phối hợp với các đồng chí của thính giám sát và Ủy ban kiểm tra." Lục Duệ buông điện thoại, quay lại bàn nói: "Ngại quá.
Khải Tát hoàng cung tôi không đi với mọi người được rồi, đơn vị tôi còn có việc, xin đi trước."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.