Một hồi mưa xuân liên miên không dứt thổi quét thành phố Mộc Dương, mưa nhỏ tí tách rơi tưới tắm thành thị mấy tháng bị bao phủ trong trời đông giá rét, Lục Duệ và Lâm Nhược Lam ôm chặt lấy nhau ở ban công, chăm chú nhìn tịch dương đang dần dần hạ xuống ngoài cửa sổ, trong mưa bụi, tịch dương cũng mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng.
Hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau khiến Lâm Nhược Lam thân thể có chút hơi nóng lên, sau mấy lần vặn vẹo có ý thức, cô ta phí công phát hiện, động tác này của mình tựa hồ cũng không thể kéo được Lục Duệ ra khỏi sự trầm tư, Lâm Nhược Lam biết, Lục Duệ vẫn canh cánh trong lòng chuyện không thể kéo được kẻ chủ mưu của toàn bộ sự kiện ra khỏi ánh sáng, sau khi thở dài, Lâm Nhược Lam vứt bỏ ý đồ tiếp tục an ủi Lục Duệ, bởi vì một nam nhân như vậy không cần người khác an ủi.
Nhẹ nhàng ghé vào bên tai Lục Duệ, Lâm Nhược Lam thổ khí như lan ôn nhu nói: "Chồng à, em muốn có con."
Lục Duệ sửng sốt, tâm tư của hắn đều để trên việc khác, không có phản ứng với ý tứ trong lời nói của Lâm Nhược Lam, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Lam, phát hiện mặt cô gái này đã đỏ ửng, theo bản năng, Lục Duệ kinh ngạc hỏi: "Con à? Vừa, vậy đẻ." Người này rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Nhược Lam trong nháy mắt đã bị đả bại, tên này rõ ràng là đang giả bộ hồ đồ, một mình mình sao đẻ được? Đúng là, lâu như vậy không gặp, cũng chẳng nói những lời tình tứ với mình, đúng là một tên đầu gỗ.
Nhìn thấy bộ dạng hờn dỗi của Lâm Nhược Lam, Lục Duệ mới bĩnh tĩnh lại, lập tức minh bạch Lâm Nhược Lam là đang cố ý đùa hắn, trêu: "Em cũng biết đấy, gần đây anh nhiều việc quá, vừa rồi thất thần, em muốn có con à? Vì sao không nói sớm, loại chuyện này không có anh thì em làm sao được?"
Lâm Nhược Lam thẹn thùng không thôi, dụi đầu vào trong ngực Lục Duệ, ôn nhu nói: "Ai bảo anh lúc nào cũng bận, khó khăn lắm hai người chúng ta muốn được ở bên nhau, anh lại chỉ nghĩ tới công việc."
Trên khuôn mặt vô cùng Kiều diễm mang theo vẻ thẹn thùng, bàn tay nhỏ bé cũng dũng cảm chủ động chạm vào chỗ yếu hại, Lục Duệ lập tức cảm thấy mình giống như được siêu nhân lão huynh phụ thể, đã rất lâu rồi chưa được phóng thích hắn cũng có khát vọng mãnh liệt, xem ra buổi tối hôm nay cuối cùng cũng có thể thoải mái phóng thích một lần.
"Anh hơi mệt rồi, vào phòng ngủ đi thôi."
Khi tay Lục Duệ xuyên qua áo ngủ, đặt lên ngực, bắt đầu không ngừng vuốt ve, Lâm Nhược Lam hít sâu một hơi, lúc này vẻ mê say trên mặt cô ta đã chứng tỏ cô ta đã động tình.
Giai nhân có lệnh, Lục Duệ tất nhiên không thể không nghe, vươn tay bé ngang vợ lên, Lục Duệ cất bước đi vào phòng ngủ, một cước đá văng cửa phòng, hai người ngã xuống giường, hai cái miệng dính lấy nhau, giống như hai con bướm đang đuổi nhau, trong anh có em, trong em có anh.
Có lẽ là do mấy ngày rồi chưa được thân thiết như vậy, Lâm Nhược Lam không biết vì sao bỗng nhiên rất có khát vọng được nam nhân trước mặt chiếm hữu, tay Lục Duệ chỉ vuốt nhẹ mấy cái vào cái khe suối kia, hô hấp của cô ta cũng đã bắt đầu dồn dập, giống như bị kích thích không thể chịu được, thân thể bất giác vặn vẹo, miệng phát ra tiếng rên mê người, hai tay kéo quần nam nhân của mình xuống.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, Lục Duệ nếu như còn có thể kiềm chế thì hắn không còn là là nam nhân nữa rồi, ưỡn thẳng người, Lục Duệ đột nhiên ấn về phía trước, lập tức liền cảm thấy mình tiến nhập một nơi giống như suối nước nóng, cảm giác ướt át mà ấm áp truyền khắp toàn thân, theo đó là từng đợt co thắt, Lục Duệ không nhịn được phát ra một tiếng gầm khẽ, nữ nhân bên dưới dùng đùi kẹp chặt hông mình, Lục Duệ không thể kiềm được, toàn lực chạy trên mảnh đất phì nhiêu này.
Nửa tháng sau, vụ của Hồng Đại Bảo chính thức được tuyên án, Hồng Đại Bảo bị xử tử hình, tước quyền lợi chính trị, lập tức chấp hành xử bắn.
Hồng Tú bởi vì có thai, cho nên cho phép cô ta được phóng thích, do cơ quan công an giám thị nơi ở.
Ở trong một biệt thự ở Tân Châu, Hồng Tú và Nông Quân ngồi đối diện nhau, trên bàn trà trước mặt bày mấy món ăn vặt, chỉ có điều lúc này Hồng Tú lúc này vừa tới đây, mà Nông Quân thì đã ở đây mấy ngày.
"Cha em lần này xong rồi." Hồng Tú lạnh lùng nhìn Nông Quân, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên hung mang.
Nông Quân bóp chặt *** bia trong tay, cắn răng nói: "Mẹ nó, đều là do tên họ Lục, nếu không phải hắn thì cha sao phải gánh tất cả tội cho anh."
Sắc mặt Hồng Tú rất lạnh lùng, trầm giọng nói: "Anh biết là tốt rồi, lần này cha em liều mạng bảo vệ anh, để anh có thể báo thù cho ông ấy."
Nông Quân cười lạnh nói: "Nếu như không phải tự em mở miệng thì em thực sự không ngờ là em tìm người đốt nhà tang lễ, không ngờ còn lén lút giết Hoàng Văn, Tú nhi, anh thực sự không nhìn ra em còn có bản sự lớn như vậy."
Hồng Tú liếc Nông Quân, không mặn không nhạt nói: "Em không có yêu cầu gì khác, chỉ cần anh có thể giúp em báo thù cho cha, tiền trong tài khoản bí mật của công ty em sẽ lập tức chuyển cho anh.
Bốn trăm triệu, một xu cũng không thiếu."
Nông Quân sắc mặt khẽ biến, nhìn người đầu ấp tay gối của hắn, bỗng nhiên có một loại cảm giác xa lạ, thật ra khi hắn từ trong miệng Hồng Tú biết được hai việ đó, hắn hiểu mình đã xem nhẹ nữ nhân trước mặt, vốn chỉ cho rằng cô ta là bình hoa tính cách khá cao ngạo mà thôi, không ngờ còn có một mặt tàn nhẫn như vậy.
"Em muốn anh làm gì, lão gia tử đã lên tiếng, bảo anh phải cẩn thận một chút, nếu không ông ấy sẽ tự tay đánh gãy chân anh."
"Làm như thế nào à?Cha em gánh tội thay cho anh, ngay cả mạng cũng không còn, anh cho rằng như vậy là xong à?" Trong mắt Hồng Tú dần dần hiện ra một loại tư thế điên cuồng tới cực điểm.
Nông Quân trầm mặc.
"Chuyện lần này đều hỏng trên tay tên Lục Duệ kia, nếu không phải hắn khơi chuyện này ra thì chúng ta sao lại xui xẻo như vậy?" Hồng Tú lạnh lùng nói: "Anh nghĩ biện pháp tìm một chiếc xe sạch sẽ, rồi tìm lấy hai người, em mỗi tháng cho bọn họ một trăm vạn, giải quyết cái tên họ Lục đó!"
Nông Quân sắc mặt đại biến, lập tức đứng bật dậy nhìn Hồng Tú: "Em điên rồi à? Lúc này mà làm chuyện như vậy, em cho rằng có thể thoát được ư?"
Hồng Tú cười lạnh một tiếng: "Anh không thể cẩn thận một chút, tìm cái loại càn tiền không cần mạng ấy, cha em nếu mất mạng thì em sẽ bắt tên họ Lục phải chôn cùng với ông ấy."
Gật đầu, Nông Quân lâm vào trầm mặc, nội tâm hắn đang đấu tranh kịch liệt.
Nhìn thấy bộ dạng do dự của hắn, Hồng Tú khẽ cắn môi, trầm giọng nói: "Anh không muốn khoản tiền đó à?"
Nông Quân cả kinh, nghĩ đến hạ mình khổ sở kiếm được, lạnh lùng nhìn Hồng Tú rồi nói: "Được rồi, anh sẽ giúp em lần này, sau khi xong việc, chúng ta đường ai nấy đi."
Nhìn thấy bộ dạng còn muốn nói gì tiếp của cô ta, Nông Quân cười lạnh nói: "Đừng dùng đứa bé làm cơ, em biết là anh không thể có con mà.
Hồng Tú im lặng.
Uông Tuyết Đình và Phương Thanh Nguyên lại một lần nữa tới huyện Cẩm Phú, chỉ có điều lần này, là được tỉnh ủy tỉnh H mời, sau bài báo đưa tin về vụ án tham ô của huyện Cẩm Phú, Hàn Định Bang rất rõ ràng, muốn tiêu trừ hiệu quả không tốt mà bài báo đó mang đến, biện pháp tốt nhất chính là đểquần chúng nhìn thấy sự biến hóa của huyện Cẩm Phú.
Lần này, nghi thức cắt băng của khu du lịch sông Lượng Tử huyện Cẩm Phú và cơ sở nuôi trồng đặc chủng tập đoàn Hoa Phong, Uông Tuyết Đình và Phương Thanh Nguyên là phóng viên tới phỏng vậy, mà thứ bọn họ muốn bày ra cho nhân dân toàn quốc tháy là một mặt tích cực của huyện Cẩm Phú.
Khu du lịch Sông Lượng Tử là tập đoàn đầu tư KA của Lâm Nhược Lam và tập đoàn Hoa Phong của Hoàng Bác Văn hùn vốn xây dựng, đại lão bản Lâm Nhược Lam tất nhiên cũng xuất hiện trong nghi thức cắt băng, kết hôn Lục Duệ và Lâm Nhược Lam kết hôn, Uông Tuyết Đình đã biết, nhìn thấy Lâm Nhược Lam, cô ta biết mình lần này tới huyện Cẩm Phú khẳng định không có cơ hội gặp Lục Duệ.
Lần trước bởi vì có việc, hai người gặp vội rồi chia tay, căn bản chưa kịp nói gì cả.
Hiện tại Uông Tuyết Đình rất rõ ràng, đúng như lần đó Lâm Nhược Lam ở quán cà phê nói với mình, giữa mình và Lục Duệ phải bảo trì khoảng cách nhất định, mặc dù mình thương anh ý tới mấy thì cũng phải kìm nén, bởi vì Lục Duệ đi vẫn chưa đủ cao, trở thành phóng viên lâu như vậy rồi, Uông Tuyết Đình gặp rất nhiều lãnh đạo công tác ở cơ sở, bị người ta dùng vấn đề tác phong cuộc sống đánh ngã, ngược lại cán bộ cao cấp thì rất ít bị như vậy.
Cho nên cô ta biết, mình phải bảo trì khoảng cách với Lục Duệ, nếu đã lựa chọn yêu nam nhân này, vậy thì không có gì phải oán giận cả, cuộc sống tóm lại vẫn phải tiếp tục, điều duy nhất có thể làm, chính là chờ đợi thời khắc ánh sáng xuất hiện.
Huyện Cẩm Phú gần đây có rất nhiều công trình, nhiều hạng mục vốn bởi vì vụ án của Hồng Đại Bảo mà chậm trễ, huyện tình huống trong huyện được ổn định thì cũng bắt đầu tiến hành, vốn truyền thông tỉnh thành phố không hề có kế hoạch phỏng vấn, nhưng là vì tỉnh ủy mời phóng viên của báo thanh niên Hoa Hạ tới, ban tuyên truyền tỉnh ủy lâm thời thông tri cho các tạp chí lớn trong tỉnh, nói huyện Cẩm Phú thành phố Mộc Dương mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, bí thư Hàn vô cùng quan tâm tới sự phát triển của huyện Cẩm Phú, chuẩn bị sắp tới sẽ tới thăm một chuyến.
Địa phương được Bí thư tỉnh ủy chú ý, tất nhiên truyền thông trong tỉnh cũng phải coi trọng cao độ.
Kết quả là truyền thông tỉnh H chen chúc tới.
Sau Một ngày bận rộn đưa tin, Uông Tuyết Đình lặng lẽ nói với Phương Thanh Nguyên một tiếng rồi một mình đi trên đường cái huyện Cẩm Phú, không biết vì sao, cô ta chỉ muốn được đi ở đây một mình, có lẽ là bởi vì nơi này có dấu vết Lục Duệ lưu lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Uông Tuyết Đình tới trụ sở huyện ủy, khi bừng tĩnh thì cô ta bật cười, xem ra mình thất thần rồi, không ngờ bất tri bất giác đến đây.
Dừng lại, cô ta định bước qua thì lại nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói ngập ngừng: "Uông tiểu thư?"