Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 415: Câu Đố Về Thân Thế






Trần Dương bước vào, cung kính nói: "Bí thư, nhà ăn đã chuẩn bị xong."
Hàn Định Bang gật đầu, nhìn Lục Duệ và Lâm Nhược Lam: "Phiền đôi tình nhân trẻ ăn một bữa cơm rau với lão già này nhé."
Lục Duệ mỉm cười: "Vừa hay cháu cũng đang đói bụng, phiền ngài rồi."
Người giúp việc dọn đồ ăn rất nhanh, Hàn Định Bang mời mọi người ngồi xuống.
Hàn Định Bang cười nói: "Tôi từ lúc công tác là không uống rượu thôi, các cô câu nếu muốn uống rượu thì tự mình động thủ đi, tiểu Trần cũng đừng khách khí, ngồi đi."
Trần Dương gật đầu cám ơn Hàn Định Bang rồi rụt rè ngồi xuống cạnh y.
"Chú Hàn, chú sao cứ bắt Lục Duệ của cháu uống rượu vậy." Lâm Nhược Lam vẻ mặt bất mãn.
Hàn Định Bang cười ha ha: "cháu không biết à.
Tửu lượng của thằng ôn này cực lớn, lần trước ở nhà lão Âu, hắn đã khiến cho thị trưởng Âu phải nằm bẹp đó."
Lâm Nhược Lam hoài nghi nhìn Lục Duệ: "Anh không phải nói với em là anh không thích uống rượu ư?"
Ho khan một tiếng, Lục Duệ lúng túng nói: "Này, thế em nghĩ anh không thích uống có nghĩa là không biết uống à?"

"Đúng vậy, không thích uống đâu phải là không biết uống." Hàn Định Bang thở dài, chậm rãi nói: "Người Trong quan trường có mấy ai thích uống rượu đâu? Tôi nhớ rõ mình lúc mới vào làm, còn không biết uống rượu, kết quả hiện tại vì xã giao, cũng không thể không uống."
Ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lục Duệ, Hàn Định Bang chậm rãi nói: "Rất nhiều lãnh đạo của chúng ta nói cái gì tửu phân nhìn nhân phẩm, làm cho các cán bộ dưới tay liều mạng uống để lấy lòng, ngược lại không để tâm tư vào trên công tác, hắc hắc, sức khỏe cũng vì uống mà kém đi."
Lục Duệ gật đầu: "Lời bí thư Hàn dạy tôi nhớ kỹ, ngài yên tâm."
Hài lòng gật đầu, Hàn Định Bang nói: "Chuyện của tỉnh lý cậu không phải lo, tôi nếu để điều cậu ra khỏi tính G, nếu như không phải vì để cậu ma luyện thêm thì cũng không điều cậu tới huyện Cẩm Phú, nếu chỉ vì công tác thì tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ cậu."
Lâm Nhược Lam cười cười, nói: "vậy cháu cám ơn chú Hàn trước."
Nhìn cô ta một cái, Hàn Định Bang lại nói: "Có điều lời xấu tôi cũng phải nói trước, công tác của tỉnh lý rất nhanh sẽ bắt đầu, xây đường thì cũng chỉ có thể giúp các câu xây con đường nói sông Lượng Tử cùng huyện thành Cẩm Phú và thành phố Mộc Dương, về phần còn lại thì phải xem năng lực của bản thân cậu, huyện lý các cậu cũng phải cố gắng gom góp tài chính dây dựng hương trấn, chỉ có như vậy, kinh tế của các cậu mới có thể phát triển nhanh chóng."
Lục Duệ cao hứng tới thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, đối với hắn mà nói, nan đề lớn nhất chính là làm thế nào để xây con đường quốc lộ thông lâm trường sông Lượng Tử và thành phố Mộc Dương, phải biết rằng khoảng cách dài như vậy, bằng vào tài chính của huyện Cẩm Phú thì căn bản không gánh vác nổi, đừng nói huyện Cẩm Phú, cho dù thành phố Mộc Dương cũng không có năng lực giải quyết vấn đề này.
Mà hiện tại dựa theo lời nói của Hàn Định Bang, quốc lộ từ sông Lượng Tử đến huyện Cẩm Phú, từ huyện Cẩm Phú đến thành phố Mộc Dương căn bản không cần mình phải lo lắng, điều này đối với Lục Duệ mà nói thì giống như là một tin tức cực tốt.
Tin tức này cũng có nghĩa là, bước tiếp theo Lục Duệ phải cân nhắc chính là nên chuẩn bị một khoản tiền để xây dựng quốc lộ cho các hương trấn của huyện Cẩm Phú, tuy rằng cũng là khó khăn không nhỏ, nhưng đối với xây hai con đường cao tốc mà nói thì đơn giản hơn nhiều lắm, chỉ chẳng qua là cải tạo một chút trên con đường vốn có là được, , điểm này Lục Duệ có lòng tin hoàn thành.
Chính vào lúc này, liền nhìn thấy Hàn Định Bang gắp một miếng thức ăn, đợi cho tình tự của Lục Duệ bình tĩnh trở lại, Hàn Định Bang lúc này mới chậm rãi nói: "Thật ra, quốc lộ này thành phố Mộc Dương cũng báo cáo rồi, chỉ chẳng qua là yêu cầu nối Mộc Dương và đường cao tốc Tân Châu tới Y Lâm thôi."
Những lời này nghe ra tựa hồ rất không có đạo lý, nhưng Lục Duệ Lục Duệ lại lập tức sáng lên, phải biết rằng, huyện Cẩm Phú chính là nằm ở vị trí giữa thành phố Mộc Dương và thành phố Y Lâm.
" Bí thư Hàn, ý của ngài là hiện tại cụ thể bắt đầu xây đường gì thì vẫn chưa có kết luận cuối cùng? trên Địa phương cũng đang tranh thủ đầu tư của tỉnh lý ư?" Lục Duệ hỏi dò.
Lông mi Trần Dương khẽ rung, nhìn thoáng qua Lục Duệ, rất rõ ràng cảm thấy kinh ngạc với phản ứng nhanh như vậy của vị huyện trưởng trẻ tuổi này.
Ngược lại Hàn Định Bang thì lạnh lùng gật đầu, dù sao Lục Duệ nếu như không có chỗ hơn người thì hai nhiệm bí thứ của tỉnh G là Hồ Báo Quốc và Hoàng Thế Hùng cũng không một đường đưa hắn lên vị trí huyện trưởng, mỉm cười, ném cho Lục Duệ ánh mắt tán dương, Hàn Định Bang nói: "Nói tiếp đi."
Lục Duệ lúc này đã triệt để minh bạch ý tứ của câu Hàn Định Bang nói với mình, hắn hưng phấn nói: "Nói cách khác, thành phố Mộc Dương đang tranh thủ xây con đường quốc lộ này, phải không?"
Hàn Định Bang bật cười ha ha.
Lục Duệ cũng bật cười, xem ra Hàn Định Bang đã sớm nghĩ tới điểm này, chắc chuyện xây dựng quốc lộ y cũng tính toán rồi, muốn nhân cơ hội này để Âu Văn Hải và Lục Duệ nổi bật lên.
Nói một cách chính xác thì để hai tên quan mới là Lục Duệ và Âu Văn Hải đều có thể đốt lên bó đuốc đầu tiên.
Có thể tưởng tượng, chuyện này một khi bị truyền ra, chờ Lục Duệ trở lại huyện Cẩm Phú rồi, các lãnh đạo huyện ủy cảm tạ Lục Duệ thì không nói, ngay cả lãnh đạo thị ủy đối với Âu Văn Hải và Lục Duệ đều sẽ phải nhìn với con mắt khác, dù sao hạng mục này có thể nói là có quan hệ rất lớn đối với họ, nhất là Lục Duệ, chạy lần này chạy tới tỉnh thành, có thể nói ở trong mắt lãnh đạo thị ủy Mộc Dương, xem như là lập được một công lớn cho Mộc Dương.
"Lục Duệ, phải nhớ kỹ, khi rảnh thì không chỉ báo cáo công tác với thị trưởng Âu, cũng phải bái phỏngcác lãnh đạo thị ủy khác nhiều hơn, trong công tác cơ sở, phải biết khéo đưa đẩy một chút."
Lục Duệ gật đầu, hắn biết rõ, Hàn Định Bang đây là đang tặng cho mình một nhân tình cực lớn, mặc dù có chút khó hiểu vì sao Hàn Định Bang lại giúp mình như vậy, nhưng tóm lại vẫn là một chuyện tốt, dù sao chuyện này nếu thực sự được hoàn thành trong tay mình, đối với sự phát triển của thành phố Mộc Dương đều có lợi lớn.
Nghĩ lại, Lục Duệ có chút cảm khái, mình phí hết tâm tư, muốn làm một chuyện khó như lên trời, nhưng ở trong mắt đại nhân vật chân chính thì chỉ là một cái nhân tình mà thôi.
.....
"Nhược Lam, em có thấy lạ không?" Sau khi Rời khỏi Hàn Định Bang Hàn Định Bang, Lục Duệ và Lâm Nhược Lam dắt tay đi trên đường cái, cách đó không xa, lái xe và vệ sĩ của Lâm Nhược Lam đi theo sao.
Nghe thấy câu hỏi của Lục Duệ, Lâm Nhược Lam sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn hắn: "Có gì mà lạ?"
Lục Duệ thở dài, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, nhẹ giọng nói: "anh luôn cảm thấy bí thư Hà có chút không đúng, em nghĩ xem, cho dù là anh ở tỉnh G làm không tồi, nhưng y cũng không có lý do gì mà phải đối tốt với anh như vậy? Phải biết rằng chuyện xây đường lần này, anh chỉ là mới có ý tưởng gần đây, nhưng từ trong những lời nói vừa rồi, anh nghe ra, bí thư Hàn đã ấp ủ lâu rồi, nói cách khác thì y đã sớm chuẩn bị để thị ủy Mộc Dương nợ anh một cái nhân tình."
Lâm Nhược Lam đã sớm không còn là môt cô bé không hiểu chuyện, nghĩ kỹ lại là hiểu ý Lục Duệ, nhìn Lục Duệ nói: "Anh là nói, chú Hàn là đang cố ý giúp anh?"
Lục Duệ gật đầu.
Lâm Nhược Lam cũng trầm mặc, cô ta cũng không rõ lắm, Hàn Định Bang vì sao chủ động giúp Lục Duệ, phải biết rằng, hạng mục này đối với Lục Duệ mà nói thì không nghi ngờ gì nữa là bánh từ trên trời rơi xuống, có thể khiến hắn trở thành công thần của huyện Cẩm Phú, thậm chí là thành phố Mộc Dương.
Bọn họ không biết là, sau khi họ rời khỏi số một trụ sở tỉnh ủy thì Hàn Định Bang liền bấm số điện thoại c Chu lão.
"Lão lãnh đạo, chuyện đã làm xong rồi." Cầm ống nghe, Hàn Định Bang cung kính nói.
"Khụ khụ khụ.
.
." Bên trong Điện thoại truyền đến một trận tiếng ho khan, trong thanh âm của Chu lão gia tử tràn ngập vẻ mệt mỏi: "Tiểu Hàn à, nha đầu Nhược Lam có nói gì không?"

Hàn Định Bang mỉm cười: "Có thể không nói ? Cô ta một lòng hướng tới Lục Duệ,cô ta nói nếu tôi không giúp Lục Duệ thì sẽ tới mách ngài."
Lão nhân phát ra nụ cười sang sảng: "Ha ha ha ha, nha đầu này , vẫn không phân rõ phải trái như trước kia."
Vừa nói ông ta vừa thở dài, nói với Hàn Định Bang: "Định Bang à, thời gian của mấy lão già chúng tôi không còn nhiều, đồng chí Trị Quốc và tôi đều đặt kỳ vọng vào anh, con đường về sau, anh phải đi chắc từng bước, hiểu chưa?"
Hàn Định Bang trong lòng run lên, y biết mình có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là lão nhân này tận hết sức lực đề bạt, y có chút kích động nói: "Lão lãnh đạo, tôi.."
"Rất nhiều lúc,phải học ẩn nhẫn và thỏa hiệp." Giọng nói của Chu lão rất bình tĩnh, giống như có một loại ma lực khiến cho người ta im lặng: "Tính tình của anh là ngoài tròn trong vuông, rất nhiều lúc làm việc quá mức cương trực, phải biết rằng, muốn đi xa trên sĩ đồ, thỏa hiệp là điều phải học.
Điểm này,anh phải học ở đồng chí Trị Quốc nhiều hắn, hắn có thể tới được vị trí này, là ẩn dật vô cùng tốt."
Chu lão gằn từng tiếng: "Bảo anh chiếu cố tiểu oa nhi Lục Duệ này một mặt là vì hắn quả thực có năng lực, hơn nữa còn trẻ tuổi, có thể coi như là bồi dưỡng cán bộ hậu bị.
Một phương diện khác, cũng là vì nha đầu Nhược Lam.
Thật ra, dựa theo bối phận thì tôi và mấy lão già như lão Lâm là người quen của cụ Nhược Lam, thời chiến tranh, chúng tôi được lão tiền bối chiếu cố rất nhiều, chỉ vì ông nội và cụ của nha đầu này mất sớm, cha mẹ cũng bất hạnh hy sinh trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cho nên mới do lão Lâm nuôi nấng."
Hàn Định Bang lẳng lặng lắng nghe, trong lòng thì bốn bề sóng dậy, không ngờ thân thế của Lâm Nhược Lam bí ẩn như vậy, chẳng trách cô ta lại được cái đại lão của kinh thành yêu thích, thì ra là có thân phận hiển hách đến vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.