Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 408: Ăn Nhịp Với Nhau






Chuyện của Nhà máy in, Lục Duệ cuối cùng cũng giải quyết một cách hữu kinh vô hiểm, bất kể là phó thị trưởng thường vụ Đào Thành Lâm, hay là các công nhân của nhà máy in, đối với Lục Duệ đều vô cùng hài lòng, nhất là sau khi cùng Vương Trung Toàn và Tiền Vận Tài cùng dẫn lãnh đạo của nhà máy phát lương cho các công nhân, tâm tình của mọi người càng thêm khoái trá.
"Huyện trưởng, huyện trưởng, ngài đi một chuyến đi."
Lão nhân Phạm Thân Quân sáng sớm đã tới văn phòng của Lục Duệ, Điền Quốc Cường làm thể nào cũng không cản được, lão nhân cứ đòi bắt Lục Duệ tới khách sạn nhỏ mà họ mở để ăn cơm.
Căn cứ vào chỉ thị của Lục Duệ, ê-kíp lãnh đạo mới của nhà máy in quyết định, thu hồi cửa hàng cho các công nhân nhận thầu, mà tiền thuê thì cũng dùng tiền lương nhà máy nợ mọi người làm thay thế, hơn nữa các công nhân chỉ cần mỗi tháng giao phí quản lý nhất định là có thể sử dụng cửa hàng.
Lục Duệ còn cố ý chỉ thị cho cục công thương và cục vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành các thủ tục cho những người làm việc này, không đến một tuần, cửa hàng của các công nhân đã được mở.
"Phạm đại gia, tôi lát nữa còn phải xuống nông thôn, lễ khai trương này tôi không đi được." Lục Duệ cười ha ha nói, vươn tay từ trong túi móc ra tiền lì xì, dúi vào trong tay Phạm Thân Quân: "Trong này có một trong đồng, Mộc Dương chúng ta rất chú ý tới cái này, hôm nay tiệm ăn của ngài khai trương, tôi tuy rằng không đến nhưng lễ số thì không thể thiếu được."
Phạm Thân Quân vừa muốn cự tuyệt, thì Lục Duệ mỉm cười nói: "Hôm khác tôi lại thương lượng chuyện này với ngài, là về nhà máy của chúng ta."
Lão nhân sửng sốt, liền nghe Lục Duệ nói: "Cửa hàng đã thu về, về sau các công nhân không lo chuyện cơm áo, nhưng có một điểm, mọi người nhất định phải kinh doanh cẩn thận, không thể làm trái pháp luật, bằng không, tôi lại lãng phí chút tâm tư này."
Phạm Thân Quân ra sức gật đầu nói: "Xin huyện trưởng Lục yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý, hiện tại đã thành lập một tiểu tổ liên hợp kiểm tra, kiểm tra tình huống kinh doanh của các cửa hàng."

Lục Duệ hài lòng gật đầu: "Ngoài ra, những nhà xưởng cho thuê tôi cũng tìm người xem qua rồi, vị trí không tồi, nhưng hiện tại huyện lý không thích hợp làm sản nghiệp gì, qua một đoạn thời gian tôi sẽ nghĩ biện pháp bán những nhà xưởng này cho nhà đầu tư, ngài trước tiên nói rõ với các sư phó công nhân đi, đừng để đến lúc đó không đồng ý lại tới đập văn phòng của tôi."
Lão nhân trừng mắt, nhìn mấy đại biểu công nhân bên cạnh: "Bọn họ dám ư! Huyện trưởng Lục đã đảm bảo cho hơn một ngàn người của nhà máy chúng tôi có cơm ăn, ai dám sai người quấy rối, lão nhân tôi sẽ đánh gãy chân chó của hắn! Huyện trưởng anh yên tâm đi, chuyện của nhà máy in lão nhân tôi có thể quyết được một nửa.
Tôi coi như là nhìn ra rồi, vẫn là đám đọc sách như ngài thông minh, trước kia chúng tôi chỉ biết là phát giường cho người khác thuê, trước giờ không nghĩ tới tự mình làm, chuyện của nhà xưởng cứ để ngài định đoạt, bằng không, đám ngu ngốc này không biết lại dở trò gì."
Lục Duệ cười toét miệng, kéo tay lão nhân cảm tạ một hồi.
Mấy ngày nay bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa cũng chú ý tới chuyện của nhà máy in, đây là phép thử của hắn đối với Lục Duệ, chính xác mà nói, là định cho Lục Duệ một hạ mã uy..
Đối với Lý Minh Hoa mà nói, thân là người đứng đầu huyện ủy, sao có thể không biết vấn đề trong nhà máy in và cục tài chính? Sở dĩ vẫn ẩn nhẫn không phát, không ngoài kiêng kị phó thị trưởng thường vụ Đào Thành Lâm, mà đối với chủ ý của Dương Sơn, Lý Minh Hoa rất rõ ràng, chỉ không muốn vạch trần thôi.
Chuyện của chính phủ huyện Lần này, cũng là Lý Minh Hoa âm thầm thôi động, bên trong chính phủ huyện hắn tất nhiên có người của mình, nếu không các công nhân này sao có thể đặc biệt chọn ngày Lục Duệ ở chính phủ huyện mà làm loạn?
Đối với "lính nhảy dù" Lục Duệ này, trong lòng Lý Minh Hoa vẫn có chút tò mò, 24 tuổi đã làm tới cấp chính ban có thực quyền, mặc dù có lý lịch là thư ký thị trưởng, nhưng Lý Minh Hoa vẫn cảm thấy mình có chút nhìn không rõ sự sâu cạn của Lục Duệ, cho nên, lần này hắn phải dùng chuyện của nhà máy in để thử xem Lục Duệ rốt cuộc có bao nhiêu bản sự.
Về phần chuyện của các công nhân nhà máy in, hắn thật ra cũng không để ở trong lòng, đường đường là bí thư huyện ủy, nếu ngay cả chuyện việc nhỏ này cũng không xử lý được thì Lý Minh Hoa hắn uổng công làm quan ở huyện Cẩm Phú lâu như vậy, tùy tiện phát một hai tháng tiền lương là có thể khiến đám người đó câm miệng.
Mười mấy năm ở huyện Cẩm Phú, Lý Minh Hoa hiểu rất rõ tình huống nơi này, sự quanh co của phương diện này hắn chỉ cần hơi cân nhắc một chút là minh bạch.

Kết quả Đào Vĩ liên lụy vào trong đây, là rất nhiều người ném chuột sợ vỡ đồ, không dám đi quản.
Mà Triệu Vân Lương và Dương Húc khẳng định ở bên trong cũng có chuyện, cộng với những quan hệ loằng ngoằng khác, một khi thực sự động tới nhà máy này, khẳng định sẽ làm rất nhiều người không hài lòng.
Cho nên, Lý Minh Hoa đối với chuyện này luôn luôn mang thái độ không liên quan.
Trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, Lý Minh Hoa không khỏi nghĩ đến đối thủ của mình là Dương Sơn, chắc hắn hiện tại đang buồn bực lắm?
Đúng vậy, phó bí thư huyện ủy huyện Cẩm Phú Dương Sơn hiện tại rất buồn bực, vốn hắn và Lý Minh Hoa rất rõ ràng vị trí của Đào Vĩ trong chuyện này, theo Dương Sơn, nếu như Lục Duệ dám nhúng tay vào bãi nước đục này, vậy cho thấy thực lực của hắn chẳng ra làm sao, cho dù có thị trưởng tân nhiệm Âu Văn Hải ủng hộ, chỉ sợ cũng cũng không làm được gì.
Ngược lại, một khi Đào Vĩ gặp hạn, vậy cho thấy Lục Duệ không ngại phó thị trưởng Đào, điều này có nghĩa là? Có nghĩa là vị huyện trưởng mới này không phải hạng người dễ chơi, mình về sau chỉ sợ phải cẩn thận.
Cho nên trong mấy ngày nay, Dương Sơn và Lý Minh Hoa, mỗi ngày trên cơ bản đều chú ý tới tiến triển của chuyện này, vừa nghĩ đến Lục Duệ vừa mới thượng nhiệm đã phải đỡ một củ khoai lang nóng như vậy, Dương Sơn rất, cảm khái người trẻ tuổi dù sao kinh nghiệm vẫn không đủ, sao có thể nói ra là một tuần sẽ giải quyết được vấn đề?
Thời gian đã qua một tuần, nằm ngoài ý liệu của mọi người là, ngay khi Dương Sơn cảm thấy mình không thể để chuyện phát triển tiếp, chỉ cần Lục Duệ tìm tới mình, mình sẽ gọi điện thoại cho Triệu Vân Lương, Đào Vĩ không ngờ tự mình tới huyện Cẩm Phú giao ra tất cả cửa hàng, không chỉ có như vậy, thậm chí còn bồi thượng một trăm vạn.

Mà các nhân viên của nhà máy in cũng đổi hết những cửa hàng mặt đường đó thành phố ẩm thực, điều này khiến cho Dương Sơn thật sự rất bất ngờ.
"Đúng là người trẻ tuổi Thật là lợi hại!" Ngồi trong văn phòng của mình, Dương Sơn thầm cảm khái, hắn cũng là người thông minh, rất nhanh liền minh bạch Lục Duệ là làm như thế nào, chỉ không ngờ hắn lại nhìn thấu triệt thị lý đến vậy, lợi dụng Đào Thành Lâm hiện tại đang kiêng kị Ngụy Hoa Dương liên thủ với Âu Văn Hải, làm cho thị trưởng Đào chủ động lui bước.
Đang suy nghĩ việc này thì thư ký đi vào nói cục trưởng Triệu của cục tài chính tới.
"Anh rể, Lục Duệ này là có ý gì? Dựa vào gì mà cách chức quản đốc của Vân Đào." Vừa vào, Triệu Vân Lương đã liền bắt đầu oán giận không thôi, hắn rõ ràng cũng đã nhận được tin tức, không riêng gì Dương Sơn và Lý Minh Hoa, toàn bộ lãnh đạo của huyện Cẩm Phú này có ai mà không đang chờ nhìn Lục Duệ bị chê cười, hoặc là nói, bọn họ chú ý tới chuyện này, đồng thời cũng đang chờ vị huyện trưởng mới này rốt cuộc cho thủ đoạn gì, đây chính là cơ hộiđẻ khảo chứng Lục Duệ có hậu trường cứng rắn hay không.
Tục ngữ nói cường long bất áp địa đầu xà.
Nhưng có cường long lại có thể ép chết địa đầu xà.
Mọi người đều muốn xem thử Lục Duệ cậu rốt cuộc là long hay xà, là mãnh long quá giang chuẩn bị giết chóc hay là một con du long chỉ tùy tiện đi một vòng.
Rất rõ ràng, pha tá lực đả lực tuyệt đẹp của Lục Duệ khiến rất nhiều người phải nhìn hắn với cặp mắt khác.
"Vân Lương, phải tôn kính huyện trưởng Lục." Trừng mắt lườm Triệu Vân Lương một cái, Dương Sơn thản nhiên nói.
Chỉ chỉ vào ghế dựa trước mặt mình, Dương Sơn bảo Triệu Vân Lương ngồi xuống, nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Mấy ngày nay có rảnh thì tới nhà máy in xem thử đi, đối với chuyện huyện trưởng Lục dặn dò thì chú ý một chút, không tôi thu thập cậu đó."

Triệu Vân Lương gật đầu, hắn đối với lời nói của Dương Sơn luôn luôn đều không dám coi thường.
Liền nghe thấy Dương Sơn nói tiếp: "Chi tiêu của Cục giáo dục năm nay nay vẫn còn một khoản thặng dư đúng không? Tuy rằng huyện Cẩm Phú chúng ta là một địa phương nghèo, nhưng có nghèo đến mấy cũng không thể để bọn nhỏ chịu khổ, cậu xem có thể trích ra một phần cho cục giáo dục hay không."
Ngây ra một thoáng, Triệu Vân Lương mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng hắn là một tay Dương Sơn đề bạt lên, tất nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh của Dương Sơn, vội vàng nói: "Anh yên tâm, em lát nữa sẽ tự mình giao tiền cho cục trưởng Lao của cục giáo dục." Cục tài chính không phải không có tiền, chỉ là Triệu Vân Lương không muốn lấy ra thôi.
Sau khi dặn dò một số chuyện, Dương Sơn cười ha ha, bấm điện thoại của Lục Duệ: "Huyện trưởng, nghe nói chuyện của nhà máy in đã giải quyết rồi?" Đây rõ ràng là đang giả bộ hồ đồ, dù sao Dương Sơn có chết cũng sẽ không thừa nhận mình biết chuyện này.
Lục Duệ mỉm cười, tin tức của Dương Sơn vẫn rất linh thông, chắc Triệu Vân Lương đi tìm hắn tố cáo: " Cám ơn bí thư Dương đã quan tâm, đều giải quyết xong rồi."
Dương Sơn gật đầu: "Là như vầy, nghe nói tình huống của cục giáo dục rất không tốt, tôi đã câu thông với đồng chí của cục tài chính rồi, các bộ môn dồn lại một chút, tranh thủ tiền cho giáo dục trước, hy vọng có thể giúp được bọn nhỏ." Lời này, Dương Sơn nói rất thành khẩn.
Nghe thấy tin tức này, mặc dù biết Dương Sơn là vì giảng hòa, nhưng Lục Duệ vẫn mỉm cười: "Cám ơn bí thư Dương, có chỗ tiền này, điều kiện học tập của bọn nhỏ khẳng định có thể được cải thiện hơn không ít."
Dương Sơn mỉm cười: "Chuyện Lần trước huyện trưởng Lục đã đề cập qua, tôi thấy không tồi, chúng ta có thể nói lại trên cuộc họp thường ủy."
Lục Duệ gật đầu: "Đúng vậy, lần này chuyện của nhà máy in cuối cùng cũng được giải quyết, bước tiếp theo, nên giải quyết vấn đề về giáo dục của toàn huyện." Hắn là đang nói thật, mình vừa mới đến huyện Cẩm Phú, không cần thiết làm căng với Dương Sơn ngay, công tác chính phủ vẫn chưa triển khai toàn bộ, Lục Duệ vẫn cảm thấy mình nên để tâm tư vào trên công tác, về phần chuyện sau này thì cứ để sau này hẵng nói.
Dương Sơn tất nhiên minh bạch ý tứ của Lục Duệ, hắn gọi điện thoại cho Lục Duệ, lại bảo Triệu Vân Lương chi tiền cho cục giáo dục, ý tứ là để Lục Duệ không biết sâu cạn, nhưng khẳng định không tiện khó đối phó với Dương Sơn, cũng không muốn trở mặt với hắn, dù sao bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa mới là người mình cần phải lo lắng.
Lục Duệ và Dương Sơn, lúc này rất ăn nhịp với nhau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.