Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 4: Tiểu Nhân Vật Không Thể Đắc Tội






Hương Duyên Giang ở vào khu tây bộ đông phong thành phố Mộc Dương, thuộc về hương thành kết hợp vùng ngoại thành, mà khu đông phong ở giữa năm khu tại toàn bộ Mộc Dương, là khu kinh tế lạc hậu nhất.
Ở đây phần lớn nông dân cày ruộng ít, chủ yếu dựa vào làm một chút sinh ý hoặc là làm công trong thương trường tại thành thị.
Lục Duệ cũng lớn lên ở chỗ này, tên nhà hắn như tên hương Duyên Giang ( duyên giang = ven sông), bất quá chỉ là vùng thôn ven sông mà thôi, ủy ban thôn cũng ở chỗ này, cự ly hắn nhà nhưng thật ra không xa, ra cửa, theo cái kia toàn bộ thôn nhất rộng thùng thình nói, vẫn vãng bắc đi, đại khái có một dặm địa hình dạng, cũng là ủy ban thôn liễu.
Vừa được lót đường nhựa xong, tuy rằng kinh tế thu nhập của hương Duyên Giang đứng chót toàn bộ khu đông phong, thế nhưng, địa điểm làm công ủy ban thôn thực ra không tồi, có người nói là lúc trước một quan lớn đã làm thanh niên trí thức tới chỗ này thị sát kiến tạo cho chính phủ thành phố, cho nên tòa nhà này thoạt nhìn mặc dù có chút cũ kỹ, thế nhưng cũng có một phen uy nghiêm khác.
Hơn nữa ngoài cửa là một loạt bảng hiệu đại biểu cho quyền lợi cơ quan nhà nước, một cổ uy nghi kinh sợ nhân tâm đột nhiên nổi lên trong lòng Lục Duệ.
Bảo vệ cửa là một lão đầu tóc đã bạc, đã có hơn năm mươi tuổi, thấy Lục Duệ từ bên ngoài đi đến, nhướng mày, đưa tay gõ cửa sổ, nhô đầu ra hỏi: "Này, tiểu tử, chờ một chút!" Nhìn Lục Duệ dừng chân nhìn mình, ông ta quan sát trên dưới, mới nói: "Cậu tìm ai?" .
Lục Duệ cười, đưa tay móc ra một hộp thuốc lá, cũng không xé ra mà đưa cho lão đầu, hồi đáp: "Xin chào, tôi tới nơi này đi làm, thuốc này đưa cho ngài, là lễ gặp mặt cho ngài." .
Trước lúc tới, Lục Duệ nói chuyện một lần với cha mẹ, mặc dù có chút kinh ngạc vì con trai hồi tâm chuyển ý nghe theo mình an bài, thế nhưng cha Lục Quốc Khánh vẫn đem một chút tin tức mình nghe được giới thiệu cho Lục Duệ một phen, nói nhiều nhất, cũng là khiến cho hắn cẩn thận, không nên đắc tội với người bên trong ủy ban thôn.
Không chừng phía sau người ta là một vị lãnh đạo, một mình hắn mới đến làm tạm thời, người ta muốn thu thập hắn còn không phải chuyện trong giây phút?
Lục Duệ đương nhiên là miệng đầy đáp ứng, nếu như trước khi sống lại, hắn khẳng định cho rằng lời dặn của cha là lải nhải vô dụng, thế nhưng trải qua vài chục năm nhân sinh biến thiên rèn đúc, hắn đương nhiên rõ ràng lời cha nói đối với mình mà nói đều là lời vàng ngọc.
Ví dụ như bảo vệ cửa trước mắt, tuy rằng bất quá là một nhân vật nhỏ, đắc tội cũng không quan trọng.
Thế nhưng Lục Duệ nghĩ, ông lã trước mắt này mình tuyệt đối không thể đắc tội, vì sao? Phải biết rằng ủy ban thôn mỗi ngày rất nhiều người đi lại, ai cũng có thể bị điều đi, ngay cả bí thư đảng uỷ cũng rất có khả năng bị điều chỉnh, thế nhưng riêng bảo vệ cửa, người bình thường đều là làm đến lúc không đi được mới thôi.
Cho nên nói, muốn lý giải tình huống một chỗ, có thể bắt đầu từ bảo vệ cửa, đương nhiên, ai cũng không muốn vừa vào cửa thì thấy cái khuôn mặt ôm khổ lớn thù sâu phải không?
Ông lão kia họ Hồ, bình thường đều gọi lão Hồ, có lễ phép thì gọi Hồ đại gia, thấy Lục Duệ vừa gặp mặt thì hào phóng đưa cho mình một hộp thuốc xịn như vậy, không khỏi sửng sốt, ánh mắt nhìn Lục Duệ thay đổi.
Năm đó lúc còn trẻ làm lái xe cho lãnh đạo trong quân đội, ngoại trừ những đứa nhỏ có ăn học vừa mới vào quân đội, thì không thấy qua nụ cười hòa ái như vậy trên mặt người khác.
Từ trước cho dù có người cầu mình làm việc hoặc là hỏi thăm chuyện tình, cùng lắm cũng chỉ là một hai điếu thuốc, hơn nữa đại đa số cũng đều là thuốc lá điền sản bình thường, tốt hơn một chút là hồng hà các loại, thế nhưng giống như Lục Duệ thoáng cái lấy ra một hộp hồng tháp sơn như vậy, đúng là chưa từng có qua.
Quanh năm ở chỗ này mưa dầm thấm đất, nhìn quen nhân tình vãng lai lão Hồ sửng sốt, nhưng tay không dám tiếp thuốc lá của Lục Duệ, mà là khẽ cau mày nói: "Đi làm? Sao tôi chưa thấy qua cậu?" Thấy Lục Duệ mi thanh mục tú, lại mang theo mắt kính, có vẻ rất có học vấn, trong lòng lão Hồ đối với hắn thật ra có vài phần ấn tượng tốt, "Tiểu tử, cậu làm ở phòng ban nào?" .
Lục Duệ cười ha ha, cầm hộp thuốc lá trong tay ném vào phòng thường trực, "Đại gia, tôi là sinh viên Lục Duệ ngày hôm nay đến phòng làm việc tổng hợp ủy ban thôn đưa tin, muốn tới làm tạm thời." .
Lão Hồ vừa nghe thì mơ hồ, cái gì đây! Tôi không nghe nhầm chứ, sinh viên? Phòng làm việc tổng hợp? Làm tạm thời? Ai không biết nói làm tạm thời tại phòng làm việc tổng hợp hương Duyên Giang là làm gì, căn bản là cố sức không được chuyện gì tốt, phàm là sống bẩn, sống mệt, sống khổ đều là do những cái làm tạm thời này tớmà ra, có công lao cũng là lãnh đạo phòng làm việc, nào có sinh viên nguyện ý đến nơi đây chịu tội?
Thở dài một hơi, lão Hồ đầu nhìn thoáng qua Lục Duệ, thấp giọng nói: "Tiểu tử, đại gia khuyên cậu, là sinh viên, nghĩ cái gì mà đi làm tạm thời? Tìm công tác khác đi." .
Lục Duệ cười, biết là thuốc lá có tác dụng, giả vờ bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Duệ nói: "Không có biện pháp, trong nhà không có phương pháp gì, cái này là ba tôi lấy nhân tình thật lớn mới tranh thủ tới, làm đối phó trước." .
Nói xong, lại cười nói với lão Hồ đầu: "Có thời gian tôi trò chuyện cùng ngài, ngài xem, có phải là giúp tôi gọi điện thoại?" .
Hai người đang nói chuyện, một người trung niên mang cặp da đen đi vào cửa lớn, cười ha ha gật đầu cùng lão Hồ đầu, vừa định lên lầu, nhưng nhìn thấy Lục Duệ vẻ mặt mỉm cười, ông ta chớp con mắt một chút, hơi chần chờ nói: "Cậu là Lục Duệ?" .
Lục Duệ đương nhiên nhận ra được người trước mắt, một tháng trước, sau khi tốt nghiệp trường học, cha mẹ mang theo mình đi bái phỏng qua vị phó hương trưởng hương Duyên Giang Vương Tường Lâm.
Ông ta phân công quản lý nhân khẩu và kế hoạch hoá gia đình, vệ sinh, công tác dân chính, năm nay đã năm mươi bốn tuổi, sang năm sẽ về hưu.
Bởi vì là người thôn hương, hơn nữa thái độ làm người và tính tình không tồi, nên có danh tiếng không tồi, là một người hiền lành.

Lúc này, cũng là nhờ quan hệ của ông ta, Lục Duệ mới có thể đi vào phòng làm việc tổng hợp hương Duyên Giang làm tạm thời.
Lão Hồ thấy thế ngẩn ngơ, lập tức hơi ho khan một tiếng, bất động thanh sắc đem thuốc lá cất vào, nhìn Vương Tường Lâm cười ha hả nói: "Vương hương trưởng tới, đây là sinh viên Lục Duệ mới tới phòng tổng hợp, sao, ngài nhận thức?" .
Vương Tường Lâm cười, ông tuy rằng không có thực quyền gì, thế nhưng mọi người thấy ông sắp về hưu, đều cho ông ta vài phần mặt mũi.
Huống chi người sắp về hưu giống như ông, cũng không yêu cầu gì, lúc này đây cũng là vì mặt mũi hương thân giúp Lục Duệ an bài chức vị tại phòng làm việc tổng hợp, căn bản là không phí khí lực cái gì.
Nói trắng ra liễumột người làm tạm thời mà thôi, hơn nữa Lục Duệ là sinh viên, chủ quản phòng làm việc tổng hợp Mã phó hương trưởng sẽ đồng ý không chút do dự.
Nhìn Lục Duệ vẻ mặt cung kính nhìn mình, Vương Tường Lâm nở nụ cười ha ha, nói với lão Hồ đầu: "Tên nhóc này, là thân thích của tôi, sao thế? Cho ông khó xử à?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.