Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 386: Kế Hoạch Dạy Dỗ Lolita






"Các anh cứ uống đi nhé, tôi ra ngoài một chút." Nhìn Bao Hằng Bao Hằng đang uống cao hứng, Lục Duệ mỉm cười, đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi phòng, Lục Duệ thở hắt một hơi, thói quen của người người thật sự khiến mình không được tự nhiên, bò Hàn đó ăn có gì ngon, thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ.
Đầu có chút quay quay, Lục Duệ đi lại trên hành lang, đang muốn đi toalet nhưng lại không tìm thấy chỗ, hắn đành thuận theo hành lang đi ra xa, bất ngờ thì trong phòng một bóng người lao ra, đụng ngay vào người Lục Duệ.
"Xin lỗi, tôi.
.
." Lục Duệ chưa nói hết đã ngẩn người.
Bóng hình xinh đẹp Xuất hiện ở trước mặt hắn rõ ràng chính là Trịnh Tú Nghiên, con gái mặt lạnh ngày hôm qua.
Trịnh Tú Nghiên hiện tại chỉ cảm thấy đầu mình quay quay, giống như một lát nữa là ngất đi, hôm nay mấy mấy tiền bối của luyện tập sinh gọi ra ngoài ăn cơm, nhưng không ngờ rằng sau khi tới khách sạn thì phát hiện còn có những người khác nữa, cô ta đã nghe nhiều lời đồn về thế giới c đang luyện tập sinh tất nhiên minh bạch, muốn nổi danh trong giới giải trí, không phải dựa vào thời gian và cố gắng f có thể làm được, còn cần phải ỏ thời gian thích hợp gặp cơ hội thỏa đáng.
"Coi như là hy sinh vì mộng tưởng đi."
Lời nói giống như đang khuyên giải an ủi của Tiền bối khiến Trịnh Tú Nghiên lập tức từ trong kinh hãi tỉnh táo lại.
Hy sinh vì mộng tưởng, những lời này vẫn luôn được Trịnh Tú Nghiên ghi nhớ trong lòng, cô ta vì mộng tưởng có thể đứng trên sân khấu trả giá trả giá quá nhiều, thời gian, thanh xuân, và mồ hôi là tất nhiên không thể thiếu, nhưng cô ta vẫn từng thời từng khắc nhắc nhở mình, một ngày nếu mình cần vì mộng tưởng mà phải hy sinh một thứ gì đó.
Cô ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
Trầm mặc, không nghi ngờ gì nữa, khi tới đây nhìn thấy một bàn nam nhân mặc tây trang đi giày da, Trịnh Tú Nghiên liền quyết định, không đồng ý là không đồng ý, thậm chí còn không cần cự tuyệt uyển chuyển gì cả, mình nhất định phải giữ chác thứ đó.

Trình độ xa hoa của khách sạn này tựa hồ cũng biểu lộ rõ thân phận của người mời những thực tập sinh này tới ăn cơm, vị trí phòng mà họ ngồi rất yên ắng, nhưng phía sau loại im ắng này là một hồi ghê tởm đáng ghê tởm, chỉ có điều Trịnh Tú Nghiên không hề bởi vì lời hứa nào đó của đối phương mà chủ động hiến dâng, cô ta thời gian thời gian để suy nghĩ xem mình nên giải quyết vấn đề trước mặt như thế nào.
Chén rượu Trước mặt dần dần lạnh đi, tuy rằng cô ta chưa thành niên, có điều rất rõ ràng hiện tại người ở bên trong phòng cũng sẽ không để ý tới chuyện này, bọn họ chỉ hy vọng có thể đè những con gái xinh đẹp dưới người.
" Tú Nghiên, cô phải hiểu rõ, mấy người này không phải là người bình thường."
Một cô gái lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh Trịnh Tú Nghiên nói khẽ với Trịnh Tú Nghiên/
Rõ ràng rõ ràng, thực tập sinh tiền bối được Trịnh Tú Nghiên cho rằng là có thể tin cậy này hôm nay đang lợi dụng sự tin cậy của mình.
" Tiền bối, tôi biết rõ cái gì nên làm và cái gì không nên làm." Trịnh Tú Nghiên bình tĩnh nói một ngôn ngữ khó hiểu.
Mấy tên nam nhân béo phệ tươi cười nhìn thực tập sinh thực tập sinh ngồi đối diện, quả nhiên không hổ là thực tập sinh của công ty kinh tế nổi danh nhất Hàn Quốc, tất cả đều là mỹ nhân.
Nhìn ra được mâu thuẫn của Trịnh Tú Nghiên, mấy nam nhân trao đổi một ánh mắt với nhau: "Cũng may cc đã chuẩn bị."
Trên thế giới này có một thứ gọi là mê dược.
Khi cảm thấy không ổn, Trịnh Tú Nghiên cố gắng chịu sự choáng váng trong đầu, chạy ra khỏi phòng, chạy dọc theo hành lang, cho tới khi đụng vào một người, nhìn Lục Duệ trước mặt, nhớ mang máng người này hình như là bằng hữu của một cao tầng nào đó của công ty, chỉ kịp nói "cứu tôi" thì dược tính phát tác, Trịnh Tú Nghiên liền hôn mê bất tỉnh.
Lục Duệ đỡ cô gái đâm vào người mình lên, sau đó rất quyết đoán giữa lấy cô ta, nhìn hai nam nhân đang chậm rãi bước về phía mình, khóe miệng run rẩy, mắng thầm: "ĐM."
Cười khan vài tiếng, Lục Duệ ngượng ngùng nói: "Tôi nếu như nói tôi không có quan hệ gì với cô gái này thì các anh có tin không?"
Hai đại hán nhìn nhau, một người trong đó chậm rãi mở miệng nói: "Giao người cho chúng ta rồi cút đi."
Thở dài, Lục Duệ vừa đỡ Trịnh Tú Nghiên vừa lui về phía sau, vừa nói: "Chúng ta thương lượng nhé, tôi cho các anh tiền, các anh cứ coi như chưa thấy chúng tôi, được không?"
Hai đại hán nghe thấy lời nói của Lục Duệ thì trong mắt hàn quang chợt lóe, sải bước đánh tới Lục Duệ.
Mở cửa phòng bên mình, Lục Duệ sau khi đẩy Trịnh Tú Nghiên vào thì lật tay khóa cửa lại, cười nói với đám người Bao Hằng đang trợn mắt há hốc miệng: "Nếu ai có thể gọi người tới thì nhanh lên, phiền toái sắp tới rồi."
Phiền toái?
Một đám công tử ca cao nhất của Hán Thành ở đây thì sợ gì phiền toái?
Một lát sau hơn mười tên bảo vệ xông vào thể hiện rõ cho Lục Duệ một đạo lý
Hoàn khố không có biên giới.
Hai đại hán chặn trước cửa bị đánh thành đầu heo, rồi sau đó bị xách tới phòng của chủ chúng, khi nhìn thấy mtoj đám thực tập sinh đang hoa dung thất sắc và lũ gậy Cao Ly ghê tởm đó, Lục Duệ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hoàng Thượng Huân Thái tử của tập đoàn CJ và Lý Chí Dân của Tam Tinh Lý gia vừa thổi phồng với mình về không khí vô cùng tốt của xã hội Hàn Quốc, mỉm cười nói: "Quả nhiên là không khí không tồi."
Những lời này đã khiến đám nam nhân ăn đủ.
Rời khỏi phòng, Lục Duệ cũng không thèm để ý tới Hoàng Thượng Huân và Lý Chí Dân đã mất hết thể diện của Đại Hàn dân quốc đối phó v mấy nam nhân đó thế nào, đối với hắn mà nói, không phải dân ta thì kệ, những người này chết bao nhiêu, đối với Lục Duệ đều chỉ chẳng qua là những con số mà thôi.
"Về chỗ tôi nhé?" Bao Hằng nhìn Lục Duệ, cùng hắn đỡ Trịnh Tú Nghiên, cười ha ha nói.
Lục Duệ trừng mắt lườm hắn một cái: "Nói vớ vẩn gì đó? Cô bé này vẫn chưa trưởng thành đâu."
Bao Hằng nhún nhún vai nói: "Tùy ý anh thôi, dù sao thì hiệu quả cách âm chỗ tôi cũng tốt."
Lục Duệ nói: "Chuyện bàn xong chưa?"
Gật đầu, Bao Hằng nói: "Tôi lấy cớ là muốn biểu hiện năng lực trước mặt lão gia tử, bọn họ đều hiểu, dù sao ở cái đất Hàn Quốc này, loại chuyện này rất luôn được để ý.
vấn đề bên công ty Kinh tế cũng không lớn, về phần ba đài truyền hình lớn thì có mấy tên này ra mặt, chắc không khó giải quyết."
Ừ một tiếng, Lục Duệ nói ra một câu chỉ thằng vào trọng điểm: "Bọn họ được lại cái gì?"
Cười ha ha, Bao Hằng nói: "Rất đơn giản, lần này, công ty của mấy gia tộc bọn họ đều sẽ phái người tới Hoa Hạ tìm kiếm hợp tác đầu tư."
Cười mỉa, Lục Duệ nói: "Xem ra đây là quan thương cấu kết, đôi bên cùng có lợi."
Bao Hằng nhún nhún vai: "chúng ta đã xem nhẹ quyết tâm tới Hoa Hạ phát triển của những người này, rất, hiện tại xí nghiệp Hàn Quốc đều muốn tới Hoa Hạ đầu tư, chúng ta coi như là cho bọn họ một cơ hội, đám người này tất nhiên là rất nhiệt tình."
Lục Duệ cười cười, thương nhân trục, đạo lý này cả thế giới đều hiểu.
Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt người con gái, Trịnh Tú Nghiên chậm rãi mở mắt, vừa rồi ở trong mộng, cô ta đã gặp ác mộng, bị người ta lừa, bị người ta truy đuổi, cho tới lúc gặp nam nhân kia.
Mà lúc này, nam nhân xuất hiện trong ác mộng đó của mình thì đang quay lưng về phía mình, đứng ở phía trước cửa sổ đón ánh nắng
"Em tỉnh rồi à?"
Giọng nói của Nam nhân khiến Trịnh Tú Nghiên cả kinh, rất nhanh ý thức được đây không phải là nằm mơ, sau đó cô ta liền nghĩ tới một chuyện đáng sợ, vén chă lên nhìn, lại thấy mình trên người vẫn đầy đủ quần áo, Trịnh Tú Nghiên biết mình đã suy nghĩ nhiều nhẹ nhàng cúi đầu, nói xin lỗi.
Lục Duệ cười cười, đối với hắn mà nói, đại minh tinh tương lai trước mặt này lúc này là là một cô bé có chút lòng đề phòng mà thôi.
"Về sau đừng tùy tiện ra ngoài ăn cơm với cùng người ta.
Mấy người kia đã bị giáo huấn rồi, sẽ không sẽ tìm em gây phiền toái nữa đâu." Lục Duệ nhẹ nhàng nói.
"Cám ơn ngài." Từ trên giường đi xuống, Trịnh Tú Nghiên cung kính cám ơn Lục Duệ.
Lục Duệ khoát tay nói: "Không cần cảm tạ không cần cảm tạ tôi, tôi chỉ là không thích phương thức của bọn họ mà thôi, thế giới này vốn không có đúng sai, chỉ là bọn họ dùng phương thức tôi không thích để làm việc, cho nên tôi mới giúp em, nếu như bọn họ đổi một loại phương thức khác, có lẽ tôi sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn."
Sắc mặt Con gái cứng lại, nhìn Lục Duệ có chút không biết làm sao.
Tuy rằng hiện tại nói những lời này có chút giết phong cảnh, có điều Lục Duệ cảm thấy mình cần phải để cô gái có một tương lai rất khúc chiết này minh bạch, nhân sinh luôn sẽ có rất nhiều điều bất đắc dĩ.
"Trên thế giới này rất khó phân biệt đối với đúng sai, có những lúc em nếu lựa chọn con đường này, phải học được gánh vác hậu quả.

Cho dù là hậu quả này hiện tại em cảm thấy khó có thể chấp nhận, nhưng em vẫn phải cắn răng mà chịu, đừng có tin vào cái gọi là vận mệnh, tin vào bản thân em thôi."
Lục Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Trên thế giới này không có cai gì là chính nghĩa cả, chỉ chẳng qua là bởi vì cái giá để sa đọa chưa đủ lớn thôi.
Trước mặt cường quyền, cái gọi là chính nghĩa và giữ vững buồn cười cỡ nào thì em khó có thể tưởng tượng được.
Nếu có một ngày em thực sự không kiên trì nổi nữa, vậy thì rời khỏi cái giới này đi, nếu không, em sẽ không thể lần nào cũng có vận khí tốt thế này đâu, đừng hy vọng lúc nào cũng có một kẻ thích lo chuyện bao đồng nhảy ra bảo vệ em.
Nói xong, Lục Duệ đứng lên nói với Trịnh Tú Nghiên: "Tôi đã dặn dò Bao Hằng rồi, hắn sẽ giúp em xuất đạo."
Không ngờ hắn vừa mới dứt lời thì cô gái trước mặt lập tức nói: "Em phải trả cái giá gì?"
Lục Duệ rất buồn cười, nghĩ đến cái kia mình vừa giáo huấn cô gái này, lắc đầu nói: "Không có gì, tôi không cần em trả giá gì cả, coi như lương tâm tôi tự dưng tốt một lần.
Bởi vì đối với người như tôi mà nói thì cái gọi là hảo tâm chỉ ngẫu nhiên nảy ra một lần thôi."
Ra khỏi phòng, Lục Duệ lấy di động bấm số của Thượng Quan Thâm Tuyết.
"Đại tỷ, bắt đầu đi, bên này đã chuẩn bị xong rồi."
Buông điện thoại, Lục Duệ chậm rãi đi tới, trong lòng thì thầm nghĩ: "Có lẽ, mình đã tạo nên một ngôi sao không giống như đời trước mà mình biết.
Ồ, cái này có tính là nuôi Lolita không nhỉ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.