Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 380: Đêm Mê Loạn






Một tuần sau, tỉnh ủy tỉnh G và thị ủy thành phố Tất Phương gửi công văn, sau khi các thế lực đánh cờ, bí thư huyện ủy tân nhiệm không phải Phương Nhân Quý, mà là phó trưởng phòng Bạch Đống của phòng sự vụ hậu cần cơ quan chính phủ tỉnh, nguyên phó bí thư huyện Đại Hồng huyện Đại Hồng Phương Nhân Quý được điều nhiệm làm huyện trưởng huyện lân cận, cấp bậc tất nhiên là lên chính ban.
Nguyên phó huyện trưởng thường vụ huyện chính phủ huyện Đại Hồng Phó Trung Nguyên được điều nhiệm làm cục trưởng cục bảo vệ môi trường thành phố, nguyên bí thư Ủy ban kiểm tra huyện huyện Đại Hồng Chu Kiến Dân làm huyện trưởng huyện Đại Hồng, cấp bậc là chính ban.
Nguyên trưởng ban tuyên truyền huyện ủy huyện Đại Hồng Uông Quốc Phú thành phó bí thư huyện ủy.
Nguyên phó huyện trưởng huyện chính phủ huyện Đại Hồng Mạnh Khánh Phong làm phó huyện trưởng thường vụ huyện chính phủ, thường ủy huyện ủy.
Có thể nói, trong điều chỉnh nhân sự lần này, cán bộ của phe Lục Duệ chiếm được lợi ích thực tế lớn nhất, đều được đề bạt và trọng dụng, nhất là Chu Kiến Dân và Mạnh Khánh Phong, lại khiến rất nhiều người bất ngờ, không phải nói bí thư Lụcgặp xui ư? Sao những người đi theo hắn đều được đề bạt?
Vài ngày sau, một điều lệnh từ đoàn Trung ương gửi xuống, Lục Duệ được bổ nhiệm làm phó trưởng phòng phòng sự vụ cơ quan thanh nông bộ Trung ương.
Cấp bậc tuy rằng vẫn là phó ban, nhưng lại lập tức biến thành cán bộ thanh niên của Đoàn Trung ương.
Thanh nông bộ của Đoàn Trung ương đời sau được gọi là bộ công tác thanh niên nông thôn.

Chức trách Chủ yếu là nghiên cứu, chỉ đạo công tác nông thôn, khu lâm nghiệp, nơi chăn nuôi, nông trường quốc doanh, lâm trường và xí nghiệp hương trấn trong phạm vi huyện vực; Phối hợp, chỉ đạo công tác bảo vệ môi trường sinh thái của thanh thiếu niên; chỉ đạo tổ chức thanh niên huyện huyện khai triển hoạt động quanh chung quanh xây dựng kinh tế.
Khoa học văn hóa tri thức khoa học, tiến hành huấn luyện kỹ thuật thực tế, bồi dưỡng thanh niên nông thôn thành nhân tài công tác; chỉ đạo công tác hiệp hội xí nghiệp gia hương trấn thanh niên Hoa Hạ; chỉ đạo tổ chức xây dựng đoàn cơ sở và xây dựng xã đoàn thanh niên huyện vực.
Điều lệnh này của Lục Duệ theo người ngoài có lẽ là thăng chức, nhưng trong mắt đám người Trương Thiên Hào thì tựa hồ không phải như vậy, dựa theo đề bạt đề bạt bình thường, tư lịch và thành tích của Lục Duệ lúc này ít nhất cũng nên đề bạt thành chính ban, cho dù không được đề bạt thì cũng có thể tới một bộ môn tốt hơn, nhưng đề bạt này rõ ràng không phải thăng chức mà là để đó không dùng.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Lưu Bân của Trung kỉ ủy đã điều nhiệm cố ý gọi điện thoại cho Trương Thiên Hào, hỏi an bài đối với Lục Duệ.
Trương Thiên Hào cười khổ, chuyện này hắn căn bản cũng không biết, thậm chí còn vì chuyện của Lục Duệ, hắn đã đánh với tỉnh lý, nhưng được trả lời lại là an bài của tổ chức, bởi vậy đối với câu hỏi của Lưu Bân cũng chỉ có thể trả lời là chịu.
Mà Lục Duệ lúc này đang tham gia cuộc họp thường ủy cuối cùng của mình ở huyện Đại Hồng.
Đối với Lục Duệ mà nói, nếu như huyện Thuận An là hòn đá lót chân đầu tiên của mình, vậy huyên Đại Đồng là địa phương mà Lục Duệ tổ kiến thành viên tổ chức của mình, ở đây Lục Duệ trở thành một ngôi sao mới của chính đàn, để lại một huyện Đại Hồng với kinh tế sắp đi lên cho người sau, cán bộ từ huyện Đại Hồng đi ra, trên đầu rất nhiều người, đều sẽ khắc dấu của Lục Duệ.
Mà đối với đề bạt lần này, Lục Duệ không thèm để ý, Thượng Quan Thâm Tuyết đã gọi điện thoại cho hắn, chuyện lần này chỉ chẳng qua là cục diện người bên trên muốn làm để che tai mắt, chuyện sau khi hoàn thành chuyện rồi sẽ có sẽ có an bài mới.
Một câu cuối cùng của Thượng Quan Thâm Tuyết là: "Làm quan thì phải học được bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi, đừng có để lợi ích nhất thời vào trong lòng, chỉ có ánh mắt biết nhìn xa thì mới có thể đi được tới chỗ xa hơn."
Ánh mắt chậm rãi đảo qua toàn bộ phòng họp, trong lòng Lục Duệ rất kích động!" Khi Phương Nhân Quý sắc mặt khó coi nói bí thư Lục phát biểu với mọi người, các thường ủy trong phòng họp phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lục Duệ lại không lập tức lên tiếng mà trầm mặc nhìn chung quanh, một lúc sau mới nói khẽ: "Lời nên nói tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi, hôm nay ở đây, tôi chỉ hy vọng các đồng chí có thể tiếp tục cố gắng, huyện Đại Hồng đã có cơ sở, phát triển về sau phải trông vào sự cố gắng của các vị."
Lời tuy không nhiều nhưng lại khiến rất nhiều người cảm khái, vị bí thư trẻ tuổi này mới là người dặt nền móng cho huyện Đại Hồng, có điều đáng tiếc, hắn lại sắp phải đi rồi.
Vẫn là trong khách sạn của tên Tống béo, có điều bên trong lúc này lại có nhiều người ngồi hơn, Uông Quốc Phú, Chu Kiến Dân, Mạnh Khánh Phong và Vương Quân.
Lục Duệ vẫn vẻ mặt bình tĩnh nói với Chu Kiến Dân: "Huyện trưởng Kiến Dân, về sau huyện Đại Hồng phải trông vào anh rồi."
Chu Kiến Dân cầm chén rượu lên nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục, tôi không nói gì cả, đời này có thể theo anh cộng sự một hồi, tôi may mắn của Chu Kiến Dân tôi.
Huyện Đại Hồng có thể có cục diện hôm nay, người dân nhớ anh, chúng tôi cũng nhớ anh." Nói xong uống cạn chén rượu.
Lục Duệ cười cười, hắn biết rõ lời nói này của Chu Kiến Dân là đang cam đoan với mình, chỉ cần hắn còn tại vị một ngày thì huyện Đại Hồng này nhất định sẽ dựa theo lộ tuyến phát triển mà Lục Duệ chế định.
Chỉ có điều đối với Lục Duệ mà nói, đây không phải là điều mình mong muốn, đúng như lời của Thượng Quan Thâm Tuyết, người làm đại sự phải hướng ánh mắt xa hơn, đừng cực hạn ở một nơi nhất định, cho nên Lục Duệ không hề có ý định khống chế khống chế ở trong tay, thậm chí những người này hắn cũng chỉ là đưa lên một phen mà thôi, về phần bọn họ có thể đi tới đâu thì phải xem vào cố gắng và vận khí của bản thân.
Mình trước mắt vẫn chỉ là một phó ban, vẫn chưa tới lúc bồi dưỡng thành viên tổ chức.
"Mấy vị, tôi chỉ có một chút hy vọng, chính là hy vọng mọi người có thể nhớ kỹ khó khăn của chúng ta chúng ta, đừng quên mục đích chấp chính của chúng ta, cố gắng đưa kinh tế của huyện lý đi lên, để người dân có những ngày tháng an lành." Lục Duệ thành khẩn nhìn người trong phòng, nói một cách chân tình.
Uông Quốc Phú và Chu Kiến Dân nhìn nhau một cái, cùng gật đầu: "Anh yên tâm, chúng tôi nhất định làm được."
Lục Duệ mỉm cười gật đầu, lại nói mấy câu với Vương Quân, sau khi đưa rượu Mao Đài còn lại của mình cho Vương Quân, Lục Duệ mới cười nói với Mạnh Khánh Phong: "Anh Mạnh, chuyện nông nghiệp đặc sắc nhờ cả vào anh.

Sau khi tôi đi, rất nhiều chuyện chỉ sợ anh sẽ phải phí tâm đó."
Mạnh Khánh Phong liên tục đáp ứng, hắn rất rõ ràng, mình có thể ngồi lên vị trí phó huyện trưởng thường vụ, nói là sự đề cử của người khác, chẳng thà là nói Lục Duệ dốc hết sức đề bạt hắn mới có được thành tích hôm nay, nếu không có sự coi trọng của Lục Duệ lúc trước, chắc mình vẫn còn đang bị ghẻ lạnh ở cục nông nghiệp.
"Anh Mạnh, trong mấy năm tương lai, chính sách của quốc gia sẽ càng lúc càng hướng về nông nghiệp, điều này đối với huyện Đại Hồng huyện Đại Hồng mà nói thì là một cơ hội phát triển rất lớn, tôi ở đây trước tiên chúc anh bay xa vạn dặm, một bước lên mây." Lục Duệ nói xong, cầm chén rượu lên nói với Mạnh Khánh Phong.
Mạnh Khánh Phong kích động cầm chén rượu lên: "Bí thư Lục, không có ngài thì không có lão Mạnh tôi hôm nay, rượu này tôi cạn, còn ngài cứ tùy ý."
Thoáng cái đã ăn tới hơn mười giờ, Lục Duệ gọi Tống béo đưa các vị thường úy đã say về nhà, còn mình thì đi bộ về nơi ở.
Tới ngoài cửa, Lục Duệ nhướng mày dừng chân.
Đối mặt với một bóng người, Lục Duệ trầm giọng quát: "Ai?"
"Em."
"Em là ai?"
"Em."
Sau đó, Lục Duệ thấy rõ một bóng hình xinh đẹp từ trong bóng tối đi ra.
"Đình Đình, sao em lại tới đây?"
Lục Duệ tràn đầy kinh ngạc nhìn Uông Tuyết Đình trước mặt mình.
Vẻ mặt Uông Tuyết Đình cũng không tốt, nhưng vẫn dũng cảm đối mặt với Lục Duệ, trong ánh mắt mang theo một tia chấp nhất và kiên trì khiến cho người ta khó hiểu.
"Anh sắp đi đúng không?" Uông Tuyết Đình đi đến trước mặt Lục Duệ, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này trên trời đã không còn ánh trăng, chính xác mà nói là bị mây đen che phủ, không có gì cả, thật giống như tương lai mờ mịt.

Lục Duệ mỉm cười, nhìn người con gái trước mặt: "Em biết à?"
Uông Tuyết Đình gật đầu: "Anh đừng quên, cha em lần này cũng được đề bạt, chuyện của anh ông ấy cũng nói không ít."
Lục Duệ cười cười, mình vừa rồi vừa cùng cha của cô gái nói uống rượu, giờ lại phải đối mặt với cô ta, loại cảm giác này rất không được tự nhiên.
Vì sao không nói cho em biết?" Uông Tuyết Đình bước hai bước về phía trước, cố gắng muốn tới gần Lục Duệ, nhìn rõ vẻ mặt của nam nhân này, bởi vì cô ta phát hiện, khoảng cách của mình với nam nhân này rất xa, ánh mắt của hắn lại càng như là đang trốn tránh mình.
Có điều rất đáng tiếc, Lục Duệ không hề tránh né cô ta như cô ta mong muốn, ngược lại ngẩng mặt lên, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn khuôn măt bởi vì có hơi men mà đỏ lên của Uông Tuyết Đình: "Em đi uống rượu à? Uống với ai?"
"Liên quan gì tới anh? Anh còn quan tâm tới chuyện của em ư?" Uông Tuyết Đình nhìn Lục Duệ, hừ một tiếng: "Anh không phải có bạn gái rồi sao? Còn quan tâm tới em làm gì..."
"Cô ấy bận việc ở Mỹ, anh đâu có giấu em, chỉ là chuyện không thích hợp cho em biết."
" Thật không? Không thích hợp cho em biết á...!Ngay cả việc anh sắp rời khỏi đây cũng không để em biết phải không? Cô ta chắc đã biết rồi, có lẽ cả thế giới này chỉ có một mình em không biết đúng không?" Uông Tuyết Đình xem ra đã uống không ít rượu, nói năng có chút lộn xộn, có điều Lục Duệ vẫn nghe ra trong giọng nói của cô ta có mùi ghen tuông với Lâm Nhược Lam.
"Biết về nhau là phân đoạn mấu chốt của tình yêu.
Nhưng chúng ta lại không trải qua, em đối với anh, hoặc là anh đối với em đều không biết nhiều, tình cảm giữa chúng ta là vì anh nhiều lần cứu em, em hiểu mà..." Lục Duệ không biết vì sao mình lại cảm khái như vậy, giống như là nói với bản thân, có điều hắn không hề chú ý thấy sắc mặt của Uông Tuyết Đình dần dần ảm đạm, chỉ có hắn nói một mình.
Giọng nói của Lục Duệ dần dần có chút trầm thấp, hắn không dám nhìn vào mắt của Uông Tuyết Đình, chỉ có thể cúi xuống, không ngờ lại đúng vào bộ vị đầy đặn phát dục của cô gái này, bất đắc dĩ Lục Duệ chỉ có thể lựa chọn lại ngẩng đầu lên.
Sau đó ánh mắt của hai người chạm nhau.
Trong nháy mắt Lục Duệ trở nên cứng đờ, nhìn đôi mắt mê người đó, còn cả đôi môi đỏ mọng ấy.
Lục Duệ há miệng muốn nói, nhưng động tác kế tiếp của Uông Tuyết Đình lại ngăn cản giọng nói của Lục Duệ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.