Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 285: Ác Nhân Hay Là Bạch Mã Vương Tử






"Nha đầu ngốc, đang nghĩ gì thế?" Đang lúc Uông Tuyết Đình ngẩn ngơ thì tay Lục Duệ xoa đầu cô ta, cười nói.
Không biết vì sao, Uông Tuyết Đình lúc này lại không nói gì, cô ta thực sự cảm thấy có chút ngượng ngùng, mình tựa hồ mỗi một lần chạm mặt với Lục Duệ, luôn sẽ mang đến cho hắn một số phiền toái.
Tuy rằng đơn thuần, nhưng Uông Tuyết Đình vẫn biết vài thứ vài thứ, thân phận hiện tại của Lục Duệ không thích hợp đánh nhau với người ta, đường đường là phó bí thư huyện ủy mà đánh nhau với người ta trong quán bar, nếu truyền ra thì sẽ có ảnh hưởng không tốt cho Lục Duệ.
" Đại ca ca, anh giúp tôi báo cảnh sát chứ?" Cô gái chậm rãi mở miệng, tựa hồ man theo vẻ kiên quyết.
Lục Duệ cười khẽ, xoa xoay đầu cô ta.
Đi đến bên cạnh nam nhân bị Lưu Bân lên gối cho ngất xỉu, Lục Duệ thuận tay cầm một chai bia lên, nện vào mặt đối phương rồi sau đó dùng chân hung hăng giậm elen mặt đối phương: "nếu không chết thì đi tìm đồng bọn của mày, nói với chúng là lại nữa bọn tao sẽ tới xử chúng."
Bạch Tuyết Liên chưa bao giờ nghĩ tới ở loại địa phương như Khuynh Thành Nhất Tiếu không ngờ còn xuất hiện loại kiều đoạn tam lưu dung tục chỉ có trong tiểu thuyết này, người vạm vỡ cùng một đám nam nhân đáng khinh xông vào, trong bọn họ có người Hoa Hạ, còn có người Nhật Bản miệng không ngừng hò hét, ngay lập tức nhóm người này lao về phía các cô gái, trên tay còn không ngừng làm ra động tác khiến người ta buồn nôn, vốn còn trông cậy vào thân phận của cha Trình Na có thể chấn nhiếp được những người này, nhưng khi phát hiện phát hiện Trình Na đã bị miệng nam nhân mập mạp miệng hò hét tiếng Nhật đè bên dưới thì Bạch Tuyết Liên triệt để từ bỏ ý nghĩ này.
"Các anh là đang làm gì thế?" Những lời này cô ta hỏi ra những lời này, cũng đã mình mình sai rồi.
Cho nên trong nháy mắt Uông Tuyết Đình đẩy cửa đi vào, Bạch Tuyết Liên lấy hết dũng khí lao tới, bất chấp bị người ta hất ngã xuống đất, bảo Uông Tuyết Đình chạy cho mau, bởi vì cô ta biết, đây là cơ hội cuối cùng của nhóm người mình.
Vẻ mặt nam nhân vẻ mặt âm hiểm cười, đeo một cái khuyên tai vào cực lớn nhìn Bạch Tuyết Liên đang ngã dưới đất, cười nói: "Cô rất mạnh mẽ, có điều cũng tốt, tôi chính là thích cưỡi ngựa hoang, cô yên tâm, chỉ cần các cô ngoan ngoãn nghe lời thì y đảo bảo mỗi người sẽ được một khoản tiền lớn.
Có điều phải nhớ kỹ, hầu hạ các bằng hữu của tôi cho tốt."
Dựa lưng vào sô pha ngồi dưới đất, Bạch Tuyết Liên nghe thấy câu này thì trong lòng chấn động, cô ta biết chuyện hôm nay chắc sẽ không có kết quả tốt, đối phương nếu làm như vậy, khẳng định là không sợ gì cả, nhưng cô ta vẫn muốn thử vãn hồi cục diện: "Cha của Na Na là thị ủy thành phố Giang Đô, các anh làm như vậy cẩn thận phải ngồi tù đó."
Nam nhân đó rõ ràng rất sửng sốt, cùng mấy người kia nhìn nhau rồi bật cười ha ha, nhất là mấy người Nhật Bản thì càng cười không kiêng nể gì, người trẻ tuổi kia vươn ngón tay ra vuốt mặt cô gái bên cạnh rồi lạnh lùng cười nói: "Thành phố Giang Đô à? Chỉ cần không phải con gái của bí thư thị ủy thì ông đây hôm nay vẫn xơi."
Nam tử Trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ: "Hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử tới thì cũng không thể nào cứu được các cô, cứ ngoan ngoãn hầu hạ chúng tôi cho tốt, nếu không thì đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Có cô gái nhát gan đã sợ đến nỗi khóc thành tiếng, Trình Na ra sức giãy ra khỏi người tên Nhật béo, chậm rãi bò tới gần góc tường, mà Bạch Tuyết Liên thì vẫn tựa vào bàn, sắc mặt âm tình bất định, không biết đang nghĩ gì.

Không thể không nói, nữ nhân vào lúc này biểu hiện ra vẻ yếu đuối, không những sẽ không kích khởi lòng đồng tình của nam nhân mà ngược lại càng khiến tốc độ phân bố adrenalin của bọn họ nhanh hơn, loại tâm lý tự tay phá hủy hình tượng nữ nhân trước mặt, khiến họ giống như gái điếm dưới háng mình, khiến cho các nam nhân trong phòng thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, có vài người động tác càng thêm hạ lưu.
Bạch Tuyết Liên bỗng nhiên rất chua xót nghĩ rằng, trước mặt cường quyền, tất cả chống cự đều là vô ích.
"Lúc còn rất nhỏ tôi đã hiểu được một đạo lý, nữ nhân loại địa phương này loại địa phương này trên cơ bản chẳng khác gì gái điếm, chỉ có điều đa số lúc các cô đều thích lập cho mình một đền thờ, rõ ràng là tới đây mua vui câu dẫn nam nhân, lại lập cho mình cái đền thờ là tới giải sầu." Nam nhân kia vươn tay ra chỉ chỉ Bạch Tuyết Liên, lạnh lùng nói: "Cô có còn trinh không? Nếu đúng thì chốc nữa làm cho anh đây vui, nếu như không thì xin lỗi, tôi không thích đi giày cũ, cô hôm nay chịu khổ một chút vậy."
Tựa vào bàn trà, Bạch Tuyết Liên nhanh tay cầm lên một con dao gọt hoa quả mình vừa phát hiện, cô ta đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nhìn chằm chằm nam nhân sắc mặt tái nhợt kia, cô ta biết, cơ hội của mình không nhiều, thậm chí còn chỉ có một, chỉ có nghĩ biện pháp chế trụ người kia thì mình và các nữ hài tử bên cạnh mới có đường sống.
Ngay khi các nam nhân mất kiên nhẫn chuẩn bị xé đi một tầng ngăn cách cuối cùng trên người các con dê non để xách súng lên ngựa, và Bạch Tuyết Liên thì cũng chuẩn bị làm một đòn cuối cùng với nam nhân đang từng bước tiến về phía mình thì cửa phòng vốn bị đóng mở ra, một nam nhân mặt đầy máu lảo đảo xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nếu như không phải đã quen với người đó, thông qua bộ dạng quần áo phân biệt hắn là người hầu của mình thì nam nhân trẻ tuổi rất khó tin nam tử bị người ta đánh thành đầu heo là thủ hạ của mình.
Phản ứng đầu tiên của Các nam nhân là chửi ầm lên, bất kỳ một ai vào lúc này bị người ta phá ngang, giống như sắp đạt tới cực khoái thì trong nháy mắt người người ta cứa cổ, bọn họ bọn họ chưa xách súng lên ngựa, nhưng bộ dạng đáng thương của con ngựa đó đã khơi dậy dục vọng chinh phục của các nam nhân.
Mà một màn kế tiếp thì khiến những người này càng thêm trợn mắt há hốc miệng.
Nam nhân Kia khoa tay múa chân, nam nhân miệng phát ra tiếng ô ô bị người ta đạp cho một phát từ phía sau, lập tức nhào lên bàn trà, người giãy giục vài cái rồi không còn nhúc nhích, ngay sau đó một cái ghế ngồi đặt ở trong quán bar bị người ta ném vào, va trúng máy tính chọn bài, máy tính đang chạy tốt trong nháy mắt đã biến thành phế phẩm, bốc khói đen.
Đám lưu manh vốn đang hứng trí khi máy tính phát nổ thì rất kinh ngạc, giống như slow motion trong phim ảnh thời hiện đại, động tác của bọn họ sau ba giây đình trệ thì không hẹn mà cùng xoay người bắt đầu chửi bới, trong thanh âm xen lẫn cả tiếng Hoa Hạ và tiếng Nhật Bản, tên nam nhân trẻ tuổi cầm đàm đang chuẩn bị Bá Vương ngạnh thượng cung với Bạch Tuyết Liên sau khi run run thì sắc mặt đỏ bừng, lè lưỡi ra liếm môi, nhìn thoáng qua Bạch Tuyết Liên: "Con quỷ nhỏ, chờ anh đuổi đám hỗn đản bên ngoài rồi sẽ quay lại yêu em."
Nói xong, thằng ôn này đi qua bàn, cười nói: "Là thằng chó nào làm vậy."
Lục Duệ vỗ vỗ Uông Tuyết Đình lúc này vẫn còn có chút sợ hãi, ôn nhu nói: "Em đừng vào, lát nữa đánh nhau nhỡ bị thương thì không hay."
Uông Tuyết Đình gật đầu, lúc này cô ta đã hoàn toàn coi Lục Duệ là chỗ dựa của mình, bất giác ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Gì thế? anh không rõ là chuyện gì xảy ra à?
"Anh con mẹ nó trên đường đi không ngừng dùng cánh tay tiếp xúc với chỗ mềm mại của con gái nhà người ta, sau đó thì được tiểu mỹ nữ dùng ánh mắt không muốn xa rời nhìn chằm chằm." Lục Duệ ở trong lòng mắng thầm một câu, bước vào phòng, Phong Huống vừa ném ghế vào máy tính bĩu môi với Lưu Bân, nói khẽ: "Thằng cha này rõ ràng đang giả vờ."
Hồ Cẩm Dương và Trương Thiên Hào Ở bên cạnh cười khi bỉ rồi cùng Lục Duệ đi vào trong phòng.
Nhìn cảnh hỗn loạn bên trong, đám người Trương Thiên Hào nhíu lại, bọn họ xuất thân từ gia đình quân nhân ghét nhất là loại chuyện này, nhất là Trương Thiên Hào khi nhìn thấy Bạch Tuyết Liên cầm dao gọt hoa quả run rẩy đứng bảo vệ trước mặt đám người Trình Na thì tim hắn bỗng nhiên run lên, kinh ngạc nhìn nữ hài tử, lộ ra vẻ khen ngợi.
Các cô gái trong phòng nhìn thấy lại có mấy nam nhân tiến vào thì thần kinh vốn sắp sụp đổ lúc này đã triệt đổ sụp đổ, cuối cùng tiếng khóc của nữ nhân trong phòng trở thành chủ thể, chỉlà những nữ hài tử này dưới sự đe dọa của nam nhân hung ác bên cạnh, không dám khóc to, chỉ có thể lựa chọn nức nở.
Nhìn thấy các cô gái không không chỉn chu, trong mắt Lục Duệ hiện lên một đạo hàn mang, hai mắt nhìn chằm chằm người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, dùng giọng nói âm lãnh nói: "Giỏi nhỉ? Tao cũng muốn kiến thức xem mày là con trai của thủ tướng hay là cháu của chủ tịch, hôm nay, việc này tao quản chắc rồi."
"Mày là ai, nơi này không chào đón mày, cút đi cho tao." Một tên Nhật Bản đứng dậy, hắn nhìn thấy bộ dạng không kiêng nể gì ai của đám người Lục Duệ thì lập tức quát lớn: "Nơi này là chúng tao mở, chúng mày lập tức cút ra ngoài cho tao."
Khẽ cau mày, Lục Duệ nhìn thoáng qua Trương Thiên Hào, người này sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Người Nhật bản? Chúng mày mở?"
Tên mập cười lên như heo, gật đầu nói: "Nơi này là sản nghiệp của gia tộc Liễu Sinh bọn tao, chúng mày giờ cút mau, nếu không tao sẽ tới lãnh sự quán tố cáo chúng mày."
"Ngu ngốc!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau đám người, Tiếu Khuynh Thành vẻ mặt nghiêm túc dần các bảo vệ tiến vào.
Có chút đăm chiêu nhìn Lục Duệ đứng giữa đám người Lưu Bân, Tiếu Khuynh Thành mỉm cười nói với Phong Huống: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Phong đại thiếu, thôi, hôm nay cậu nể mặt chị nhé."
Phong Huống sắc mặt không thay đổi, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn các : phía sau Tiếu Khuynh Thành: "Tiếu đại tỷ, chuyện hôm nay tôi không quyết định được, hơn nữa tôi cũng rất hiếu kỳ, đám chó chết phía sau chị nếu động thủ với anh em chúng tôi thì liệu có phải là một chuyện vui không?"
Tiếu Khuynh Thành biến sắc: "Một chút mặt mũi cũng không cho à."
Lục Duệ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tiếu Khuynh Thành, chỉ chỉ vào tên mập: "Các cô là người của hội sở này?"
Tiếu Khuynh Thành theo bản năng vào lúc Lục Duệ lên tiếng tim đập rất nhanh, tuy rằng cô ta rất xa lạ với Lục Duệ và Lưu Bân, thậm chí cả Trương Thiên Hào, nhưng bản năng lăn lộn nhiều năm trong hoan trường và chiếc xe của bộ tư lệnh quân khu khiến cô ta cẩn thận hỏi: "Vị huynh đệ này là?"
"Cô không cần biết chúng tôi là ai." Lục Duệ cắt lời cô ta, đối với nữ nhân này, nói thật Lục Duệ không có thiện cảm lắm, nhất là biết Khuynh Thành Nhất Tiếu này hiện tại không ngờ có quan hệ với người Nhật Bản, lại khiến Lục Duệ trong lòng thầm tức giận: "Tôi chỉ hỏi cô, những người này có quan hệ gì với hội sở các cô."
Tiếu Khuynh Thành vừa định trả lời thì tên mập kia tức giận nói: "Bát dát! Nơi này là sản nghiệp của gia tộc Liễu Sinh chúng tao, tao hiện tại nhắc lại, chúng mày cút mau."
Trương Thiên Hào giận tím mặt, Lục Duệ còn chưa kịp lên tiếng thì thị trưởng Trương đã hét to, cả người lao ra, một cước đá vào bụng dưới tên mập, không ngờ đá cho tên mập này bay đi, tên mập còn chưa kịp phát ra tiếng gì thì liền cánh tay Trương Thiên Hào duỗi ra tóm lấy cổ tên mập, lao nhau tới vách tường bên cạnh, một cỗ khí thế người chung quanh người chung quanh không dám tới gần!
"Rầm." Một tiếng va chạm trầm trọng vang lên trong phòng, tên mập không ngờ bị song chưởng của Trương Thiên Hào đánh cho ngã vào tường, sau khi vách tường rung rung thì tên mập ngã xuống.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, bất kể là đám người Lục Duệ hay là nhân mã bên phía Tiếu Khuynh Thành, hoặc là đồng lõa của tên mập, bọn họ chỉ ngây ngốc nhìn Trương Thiên Hào chậm rãi tới gần Bạch Tuyết Liên rồi ôn nhu nói: "Tiểu thư, có thể cho tôi mượn khăn tay không?"
Bạch Tuyết Liên ngây ra, nhìn nam nhân trước mặt, hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, nụ cười dễ mến, đang vươn tay ra mượn mình khăn.
Luống cuống cầm khăn tay ở trên bàn lên đưa cho Trương Thiên Hào, Trương Thiên Hào sau khi nói cám ơn thì dùng khăn lau tay, lạnh lùng nhìn lướt qua nam nhân trẻ tuổi trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tên mập Nhật Bản đã ngất đi, dùng giọng nói âm lãnh chậm rãi nói: "Nơi này là đất của Hoa Hạ, không phải tiểu đảo chó má của chúng mày."
Ở thời đại nữ nhân so với nam nhân thì thực tế hơn này, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, nhiều lúc đều sẽ lựa chọn dựa vào cường giả mà sống, nhìn bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, trong mắt Bạch Tuyết Liên hiện lên tia sáng kỳ dị.
"Ha ha ha ha.
.
.
Thật to gan." Người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt nhìn Lưu Bân vẻ mặt ngông cuồng và Trương Thiên Hào lạnh lùng, sự phẫn nộ trong lòng cuối cùng vẫn không thể kìm nén được, gắt giọng nói: "Chúng mày thực sự không muốn sống nữa à."
"Chúng ta muốn sống hay không mày không phải lo, giờ mày nên nghĩ sao mày làm sao mà ra khỏi được chỗ này." Lục Duệ nhìn nam nhân đối diện, thản nhiên nói.
Từ khi vừa vào cửa hắn đã biết vì sao đám nữ hài tử này lại dẫn tới sự tấn công của các sắc lang, không thể không nói, những nữ hài tử này quả thực rất khá, tuy rằng không thể nói là quốc sắc thiên hương, nhưng đối với rất nhiều nam nhân đến mà nói thì sức hấp dẫn của bọn họ là rất lớn, nhất là còn có mỹ nữ thanh thuần như Uông Tuyết Đình, đương nhiên, cô gái đeo kính ngồi sau lưng Trương Thiên Hào cũng không tồi, Lục Duệ tất nhiên cũng chú ý tới con dao gọt hoa quả trong tay cô ta, nữ nhân có thể vào lúc này vẫn còn dũng khí phản kháng, tuy rằng là phí công, nhưng vẫn tốt hơn những cô gái chịu đựng để bị dày vò.
Bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, người có gan khiêu chiến vận mệnh vẫn luôn nhận được sự tôn trọng của người khác.
Ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tiếu Khuynh Thành, thản nhiên thản nhiên nói: "Nữ nhân đều ra ngoài.
tránh để vạ lây."
Đầu lĩnh bảo vệ Trương Hổ phía sau Tiếu Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, vừa định lên tiếng thì nghe thấy đại tỷ mình trước giờ vẫn luôn tôn kính trầm giọng nói: "Trương Hổ, dẫn người mời khác ở chung quay đi cho tôi, nói là hóa đơn hôm nay được miễn, chúng ta hôm nay nghỉ."
"Đại tỷ!" Trương Hổ nói còn chưa nói xong liền nghe thấy Tiếu Khuynh Thành hung tợn nói: đi làm Nhanh lên, anh chẳng lẽ không nghe lời tôi nữa à."
Hung hăng trừng mắt lườm Lục Duệ một cái, Trương Hổ cất bước dẫn mình thủ hạ ra ngoài mời khác về.
Tiếu Khuynh Thành thì không đi, vẫn tươi cười tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Duệ.
Tuy rằng bị cô gái đã qua ba mươi, rõ ràng bị không biết bao nhiêu nam nhân chơi đùa qua này nhìn chằm chằm thì có chút không được tự nhiên, nhưng Lục Duệ vẫn gật đầu với cô ta, thản nhiên: "Quản lí Tiếu rất thông minh, điểm này đã cứu lại được nơi này."
Nói xong, Lục Duệ gật đầu với Phong Huống và Lưu Bân: "Động thủ đi, cứ dựa theo những gì chúng ta đã nói, đừng để chết người là được."
Nam nhân Sắc mặt tái nhợt vừa định lên tiếng: "Tao là..." thì đã bị Lưu Bân đá cho một phát, so sánh với cái tên xuất thân từ đại viện quân đội, khi rảnh rỗi lại luyện tập với các cảnh vệ viên đã xuất ngũ của bộ đội đặc chủng quân khu này, cái đám tửu sắc quá độ kia rõ ràng không phải là đối thủ, về sau ngay cả Trương Thiên Hào và Hồ Cẩm Dương cũng không nhịn được mà xông lên, trừ Lục Duệ vẫn luôn đứng ngoài xem náo nhiệt ra, bốn người rất thoải mái niềm vui đánh người này.

Lục Duệ rất tự hiểu lấy mình, sức chiến đấu của mình thật sự là không thích hợp làm loại chuyện này, so với đi lên làm vướng tay vướng chân họ, vậy chẳng thà ngoan ngoãn đứng xem náo nhiệt, đối với thân phận của thanh niên Nhật Bản và nhóm người này, Lục Duệ không có hứng thú tìm hiểu, dù sao Trương Thiên Hào và Lưu Bân đã nói, chỉ cần không chết người thì bọn họ đều lo được.
Hơn nữa, đường đường là cháu của người số một số hai đại quân mà ngay cả chút chuyện này cũng không lo được thì quá là mất mặt rồi.
Các nữ hài tử ngoài cửa dưới sự giải thích của Uông Tuyết Đình cuối cùng cũng hiểu được là có chuyện gì, Bạch Tuyết Liên vỗ vỗ Trình Na vẫn đang hoảng sợ, lại nhìn Uông Tuyết Đình đang ngây ngốc nhìn Lục Duệ, trong lòng thở dài, cô ta biết, nha đầu ngốc này khẳng định là yêu mất rồi.
Thông minh như Bạch Tuyết Liên hiểu rất rõ, trong xã hội hiện giờ, nam nhân chung tình rất ít, chỉ có quạ đen hoặc là quạ đen bị liệt dương mới không có thể có tình thú với người khác phái.
Mà làm nữ nhân, Bạch Tuyết Liên hiểu rất rõ, sức hấp dẫn của nam nhân có bản lĩnh địa vị có năng lực đối với nữ nhân thì lớn bao nhiêu.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Bạch Tuyết Liên tĩnh tâm lại thầm nghĩ, cô ta với kinh nghiệm xã hội phong phú hơn đám người Uông Tuyết Đình tất nhiên biết người có thể ra vào loại địa phương này, khẳng định không phú thì quý, từ trong tiếng kêu gào của tên mập vừa rồi, cô ta đã biết, các nam nhân vừa dâm loạn bằng hữu của mình lai lịch cực lớn, thậm chí còn là thành viên hội động quản trị của Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở này.
Càng làm cho càng làm cho cô ta giật mình là, đám nam nhân Uông Tuyết Đình tìm đến này không ngờ không quan tâm tới lai lịch của chúng đã ra tay, hơn nữa từ những tiếng hét thê lương trong phòng chuyện ra cũng cho thấy, đám người Nhật Bản này đang gặp phải sự đối đãi gì.
Khiến cho Bạch Tuyết Liên cảm thấy kinh ngạc là , cô ta rõ ràng nhìn thấy các nhân viên an ninh của hội sở đang mời khác ở trong các phòng lân cận ra ngoài, điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là hậu trường của đám người Uông Tuyết Đình dẫn đến cưỡng hãn hơn, cường hãn tới mức ngay cả hội sở cũng không dám trêu chọc.
"Đình Đình, đám cứu binh này của em sẽ không đánh chết người chứ?" Một cô gái vừa khóc vừa hỏi, họ tất nhiên biết đám người vừa rồi hung hãn thế nào, cũng hiểu rõ đối phương đáng ghét cỡ nào, nhưng vạn nhất mấy nam nhân Uông Tuyết Đình dẫn đến đánh chết đối phương, mình chẳng phải là sẽ gặp vạ lây ư?
Uông Tuyết Đình lắc đầu không nói gì.
Ngược lại Bạch Tuyết Liên thì hung hăng trừng mắt lườm cô gái vừa lên tiếng: "Người ta ở bên trong đánh sống đánh chết vì cô, cô lại ở đây nói như vậy, cô còn có lương tâm không?"
Vào lúc này, Lục Duệ và đám người Trương Thiên Hào đã rời khỏi phòng, nhìn thoáng qua Tiếu Khuynh Thành vẫn đang đứng ở cửa, Lục Duệ thản nhiên nói: "Yên tâm đi, không chết người đâu."
Nói xong, Lục Duệ đi đến Uông Tuyết Đình Uông Tuyết Đình, vỗ vỗ đầu cô ta, cười ha ha, nói: "Yên tâm đi, không ai khi dễ cô nữa đâu."
Trương Thiên Hào thì nhìn thoáng qua Bạch Tuyết Liên đang giúp đỡ Uông Tuyết Đình, gật đầu nói: "Cô không tồi, chỉ có điều lần sau nhớ rõ, tiên hạ thủ vi cường, nếu không thì cho dù cô cầm súng cũng bị người ta vật ngã thôi."
Tuy rằng không có cảm giác đặc thù gì với nam nhân trước mặt, nhưng Bạch Tuyết Liên vẫn bị hắn làm rúng động, không chỉ là cô ta, Uông Tuyết Đình lúc này nhìn Lục Duệ mắt cũng sáng rực, mỗi nữ hài tử đều có một mộng tưởng như nhau, hy vọng mình có một ngày có thể gặp một anh hùng khôi giáp vàng, đạp mây bảy màu, khi mình gặp nguy hiểm thì tới cứu, bất kể là nữ nhân thông minh cỡ nào, hoặc là xinh đẹp cỡ nào, cô ta đều hy vọng có thể d một nam nhân hoành thành mộng tưởng của cô ta.
Không thể phủ nhận, lúc này, bất kể là Lục Duệ hay là Trương Thiên Hào, cho dù là Lưu Bân, trong lòng đám nữ hài tử này đều thành bạch mã vương tử..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.