Đào Ngọc Cường nhìn thoáng qua Lục Duệ, nhưng lại không dựa theo trình tự để hắn lên tiếng trước, mà là nói với Phương Nhân Quý: "Đồng chí Nhân Quý, anh nói trước đi."
Phương Nhân Quý gật đầu, mỉm cười nói: "Ý kiến của tôi là như sau, trước tiên tiến hành tìm hiểu tình huống của những hộ bị cưỡng chế, công tác này tôi thấy có thể để chủ nhiệm Từ dặn dò người bên dưới, đối với một số chuyện đặc biệt khó xử lý thì phải phái chuyên gia tiến hành theo sát, các bộ môn vệ sinh, công an cũng phải tập trung trăm phần trăm sự chú ý để đả kích những hành vi bất hợp pháp trong phạm vi toàn huyện.
Đồng thời, các phòng cháy chữ chạy cũng phải chuẩn bị cho những sự kiện khẩn cấp."
Nói ra những lời này rất là lưu loát, Phương Nhân Quý rõ ràng mấy ngày nay đã phối hợp không tồi với Đào Ngọc Cường, hai người trước chuyện chắc đã thương lượng.
Đào Ngọc Cường gật đầu hài lòng, nói với phó huyện trưởng Phó Trung Nguyên: "Đồng chí Trung Nguyên phải chú ý, anh gần đây năng chạy tới cục quản lý giá một chút, vấn đề giá cả liên quan mật thiết tới lợi ích của người dân, một khi xảy ra sự cố thì hậu quả rất khó tưởng tượng, các đồng chí của cục quản lý giá nhất định phải chú ý tới giá gạo và giá rau xanh, quyết không cho phép sinh ra điều gì bất ngờ."
Phó Trung Nguyên gật đầu.
Liền nghe thấy Đào Ngọc Cường cười nói: "Đồng chí Lục Duệ, tình huống bên anh thế nào? Cục Cục bảo vệ môi trường không có vấn đề gì chứ?"
Lục Duệ cười khổ rồi chậm rãi lắc đầu: "Bí thư, áp lực của cục bảo vệ môi trường rất lớn, chỉ có chút người như vậy, thiết bị xe cộ cũng cũ tới mức nhất định, nói thật, việc này khó lắm."
Đào Ngọc Cường nhướng mày: "Nếu như vậy, anh lát nữa tới cục tài chính, xem có thể lấy được một khoản không, khẩn cấp mà."
Lục Duệ gật đầu: "Chuyện này tôi sẽ đi làm."
Bọn họ nói như vậy, trên mặt huyện trưởng Lý Tú Quân lại lộ ra nụ cười lạnh, cục trưởng Đoạn Hải của cục tài chính không phải người của mình, Đào Ngọc Cường bảo Lục Duệ phân quản cục bảo vệ môi trường, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không phải là thân mật đến vậy, có lẽ cơ hội của cơ hội đã tới rồi, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này mở rộng thế lực.
Hội nghị vừa kết thúc, Lục Duệ liền gọi điện thoại cho Trường Đoạn Hảicủa cục tài chính: "Lão Đoạn à, vừa mới trên cuộc họp thường ủy có một quyết định, bảo cục tài chính chi cho cục bảo vệ môi trường một khoản để mua xe bảo vệ, dùng để dọn dẹp vệ sinh trong huyện thành."
Đoạn Hải cầm điện thoại, ở đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, nghĩ đến lời dặn của bí thư Đào, không mặn không nhạt nói: "Bí thư Lục, ngài cũng biết đó, tài chính của huyện chúng ta cũng không dư dả gì, lúc trước bí thư Đào đã sớm noi muốn tôi cố tiết kiệ tiền, chi tiêu của cục bảo vệ môi trường năm nay đã nhiều lắm rồi, hiện tại mà chi nữa thì tôi khó mà làm người."
Lục Duệ biến sắc, giọng nói trở nê nghiêm túc: "Lão Đoạn, hoạt động kiểm tra an toàn vệ sinh toàn huyện lần này là quyết nghị trên cuộc họp thường ủy huyện ủy, cục tài chính chỉ cần chấp hành là được."
Đoạn Hải trong lòng cũng đã sớm có quyết định, có chỉ thị của bí thư huyện ủy trước đây, hắn việc gì phải để ý tới lời nói của Lục Duệ nữa, lạnh lùng nói: "Bí thư Lục, toàn huyện có cả trăm đơn vị cần dùng tiền, ngài nói cho tôi nghe đi, tôi nên cho ai đây? Chi tiêu cho Cục bảo vệ môi trường năm nay đã hết rồi." Mấy ngày hôm trước bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường gọi hắn đến văn phòng, rất mịt mờ tỏ vẻ bất mãn với phó bí thư huyện ủy Lục Duệ, lúc này Lục Duệ gọi điện thoại tới, Đoạn Hải làm sao có thể không rõ ý, đây rõ ràng là bí thư Đào muốn gõ đầu vị phó bí thư trẻ tuổi này, dứt khoát không cứng không mềm từ chối Lục Duệ.
Buông điện thoại, Lục Duệ tức giận đến nỗi vỗ bàn, hận không thể xông vào văn phòng của Đào Ngọc Cường rồi chỉ vào mũi cho chửi một trận, giờ là lúc nào rồi mà còn giở cái trò lôi kéo phái này, chơi phái kia.
Cũng không phải cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên nhìn ra được gần đây Đào Ngọc Cường không thích hợp lắm, người này chắc là dựa vào con thuyền lớn là thị trưởng Trương Hạo Vinh, cho nên mới không quá coi trọng mình.
Chỉ có điều bởi vì mình tuy rằng nghe đồn là bí thư tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng điểm danh phái đến huyện Đại Hồng, nhưng lại không biện pháp gì để đối phó mình, đành phải chọn dùng loại phương pháp vô căn cứ này để gõ mình, mình mình thức thời một chút, chủ động nương tựa.
Nghĩ nghĩ, Lục Duệ điện thoại gọi cho huyện trưởng Lý Tú Quân.
" Huyện trưởng Lý, huyện trưởng có thời gian không? Tôi có công tác muốn báo cáo với ngài." Lục Duệ đi thẳng vào vấn đề.
Lý Tú Quân ở đầu kia Điện thoại tựa hồ đã biết trước Lục Duệ khẳng định sẽ gọi cú điện thoại này, cười ha ha nói: "Bí thư Lục khách khí rồi, tôi đang ở văn phòng." Có chuyện gì thì anh cứ trực tiếp tới đây.
Tôi chờ anh."
Buông điện thoại, Lục Duệ cất bước tới trụ sở chính phủ.
Tới văn phòng của huyện trưởng Lý Tú Quân, từ xa đã nhìn thấy Lý Tú Quân đang đứng đợi ở cửa ban công, nhìn thấy Lục Duệ tới, hắn vươn tay ra cười nói: "Khách hiếm, bí thư Lục, anh rất khách ít đến chính phủ của chúng tôi."
Lục Duệ liên tục liên tục, hai tay cầm tay Lý Tú Quân nói: "Huyện trưởng Lý nói câu này nghe xa cách quá, tôi không phải tới báo cáo công tác với ngài đây sao?"
Lý Tú Quân cười ha ha, hai người cùng nhau đi vào văn phòng.
Trong văn phòng huyện trưởng, Lục Duệ báo cáo tình huống của cục tài chính với Lý Tú Quân.
Lý Tú Quân sắc mặt nghiêm túc, vô cùng tức giận nói: "Đoạn Hải này muốn làm gì? Chẳng lẽ cho rằng không ai có thể quản được hắn sao? Tôi thấy, hắn nên đề cao giác ngộ tư tưởng một chút, tìm một chỗ nghĩ lại hành vi của mình đi.
có một số cán bộ đảng viên của chúng ta chính là học tập học tập, cho nên mới không ngừng làm sai chuyện."
Lục Duệ gật đầu, cau mày suy nghĩ nửa ngày rồi hồi đáp: "Nghe nói thị lý gần đây muốn tổ chức ban huấn luyện cán bộ, tiến hành huấn luyện cho cán bộ kinh tế của các địa phương, , đồng chí Đoạn Hải rất thích hợp."
Lý Tú Quân cười ha ha: "Không sai, chỉ là chuyện này cần phải thảo luận thêm trên cuộc họp thường ủy."
Lục Duệ gật đầu, hắn tất nhiên cũng biết, Lý Tú Quân tức Đoạn Hải chẳng kém gì mình, đường đường là một huyện trưởng, ngay cả cục tài chính cũng không chỉ huy nổi, bảo Lý Tú Quân phải để mặt mũi vào đâu? Chỉ có điều đúng như hắn nói, chuyện này cần được thông qua trên cuộc họp thường ủy, thật đúng là khó khăn không nhỏ.
Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Từ Nhân Anh tuy rằng có giao tình không tồi với mình, nhưng giao tình thì giao tình, lập trường là lập trường, thân là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cô ta khẳng định sẽ đứng bên phía bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường.
Lại thêm thường ủy Phương Nhân Quý, trong mười một thường ủy đã có nắm phiếu phản đối.
Tính thêm mình và nhân thủ nhân thủ của Lý Tú Quân, cũng chỉ có bốn phiếu thôi.
Cho dù Lục Duệ đưa bí thư Ủy ban kiểm tra Chu Kiến Dân, người đã âm thầm liên hợp với mình lên mặt bàn, cũng chỉ có năm phiếu, vậy cũng chỉ bằng đối phương.
Nhưng đừng quên, Đào Ngọc Cường là bí thư huyện ủy, dưới tình huống như vậy, hắn hoàn toàn có thể gác lại đề nghị này.
Nghĩ tới độ khó của chuyện này, Lục Duệ cân nhắc, mình vẫn phải nhanh nhanh tranh thủ được tuyên truyền tuyên truyền Uông Quốc Phú, lần trước Uông Quốc Phú ở nhà đã tỏ vẻ thiện ý với mình, lần này một khi có thể tranh thủ được hắn, thành công của mình sẽ nắm chắông hơn một chút, quan trọng nhất là, mặc dù hắn không ủng hộ mình, thì ít nhất cũng không được ủng hộ Đào Ngọc Cường, phải bảo trì trung lập!
Trở lại văn phòng làm việc của mình, Lục Duệ vừa nghĩ làm thế nào để tranh thủ được Uông Quốc Phú vừa gọi điện thoại cho Vương Mậu Đức: "Mậu Đức, đến văn phòng tôi một chút."
Rất nhanh Vương Mậu Đức tới văn phòng của Lục Duệ, ngày đó hắn sau khi đưa Uông Quân tới tỉnh thành thì liền về huyện Đại Hồng, vẫn làm công tác hàng ngày, chỉ âm thầm quan sát hành động của Điền Hoa, quan hệ với Lục Duệ đã khá thân, giờ cũng không khách khí, vào cửa nhìn thấy Lục Duệ thì ngồi xuống, lấy thuốc trên bàn hút.
" Gần đây có tình huống gì không?" Lục Duệ mở miệng hỏi Vương Mậu Đức.
Vương Mậu Đức bất đắc dĩ lắc đầu, hắn là cán bộ tỉnh thính phái xuống, ở trong huyện Đại Hồng là loại phó cục trưởng hữu danh vô thật, phó cục trưởng được phân quản hậu cần thì phó cục trưởng có bao nhiêu thực quyền? Rất nhiều chuyện Vương Mậu Đức tra được đều là thông qua bốn tâm phúc từ huyện Thuận An tới giúp.
Không thể không nói, bí thư Ủy ban chính pháp Điền Hoa này rất có tài, kinh doanh cục công an của huyện Đại Hồng kín không kẽ hở, có thể nói từ trên xuống dưới đều có người của hắn, một chút gió thổi cỏ lay cũng không qua được tai mắt hắn.
"Bí thư, con mẹ nó người của huyện Đại Hồng này cũng to gan thật." Vương Mậu Đức vừa hút thuốc vừa oán giận nó.
Lục Duệ sửng sốt, lập tức kỳ quái hỏi: "Anh có phải nghe thấy gì rồi hay không?"
Vương Mậu Đức gật đầu: "Ngày hôm qua Tam tử bắt được một người tên là Hắc Tử, căn cứ vào lời khai của tê Hắc Tử đó, ba năm trước đây, trong quá trình tập đoàn Hồng Môi xây quặng than đá ở trấn Hoa Sen, tồn tại sử dụng thế lực ác phi pháp để pé quần chúng phải di dời.
Hơn nữa..." Vương Mậu Đức trầm ngâm một chút rồi ngẩng đầu nhìn bên ngoài xem có ai không mới nói nhỏ: "Hơn nữa, hơn nữa còn hình như giết người."
"Gì cơ?" Lục Duệ lập tức từ trên ghế đứng bật dậy..