Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 245: Cục Diện Của Thị Ủy






Lục Duệ cười ha ha nhìn Trần Thành nói: "Tin tức của Bộ trưởng Trần linh thông thật, tôi và bí thư Lưu quả đúng là đồng học ở trường đảng."
Trần Thành vuốt ve chén trà trong tay mình, mỉm cười: "Bí thư Lục, có thời gian mời bí thư Lưu cùng nhau ăn bữa cơm đi."
Lục Duệ ngẩn ra, có chút nghi hoặc nhìn Trần Thành, đối với Trần Thành hắn không hiểu lắm, người này trước giờ đều là tâm cao khí ngạo, căn bản là trong mắt không có ai.
Trước giờ không để ai vào mắt, hôm nay có thể nói với mình như vậy là rất hiếm có.
Thân phận của Lục Duệ rất nhiều người đều biết, là cán bộ bí thư tỉnh ủy Hoàng tự mình điểm tướng phái xuống dưới, tuổi còn trẻ lại là cường giả kinh tế, bối cảnh thần bí.
Người của huyện Đại Đồng đối với vị phó bí thư huyện ủy thần bí này chỉ sợ là tò mò hơn bội phục, người thậm chí nói hắn là Thái tử gia được phái xuống kinh thành để mạ vàng, cũng có người nói thằng ôn này chỉ là vận khí tốt, quen biết được với bí thư tỉnh ủy Hoàng.
Nhưng bất kể là thế nào, sau mấy cuộc họp thường ủy huyện ủy, cho dù là Trần Thành dưới mắt không còn ai, đối với Lục Duệ cũng lờ mờ nổi lên một tia đề phòng, không muốn đắc tội quá đáng với hắn, đương nhiên, cũng sẽ không thân cận quá với hắn.
Đối với các thường ủy của huyện Đại Hồng mà nói, vị bí thư Lục này có lai lịch gì không quan trọng, dù sao cơ sở cũng là nơi núi cao Hoàng Đế xa, quan trọng nhất là hắn có thể ảnh hưởng tới mình hay không.
Trần Thành khác với Chu Kiến Dân, Chu Kiến Dân đã hơn bốn mươi tuổi, đã vào thời kì mấu chốt của một cán bộ, hơn nữa lại không có hậu trường gì.
Nếu như có thể mượn quan hệ của Lục Duệ để tiến lên một bước, vậy hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt tình hữu nghị của mình đối với Lục Duệ, nếu như có thể bám vào cây đại thụ này, không chừng mình có thể trước khi về hưu tiến thêm một bước.
Trần Thành thì khác, hắn đã có bí thư thị ủy Tiền Cường là anh vợ của hắn làm chỗ dựa, Lục Duệ hiểu rõ, Tiền Cường là đích hệ của tỉnh trưởng Khương Trường Hữu, hắn không thể không biết mình là được Hoàng Thế Hùng điểm tướng phái đến huyện Đại Hồng, như vậy lúc này Trần Thành đến tìm mình, hơn nữa còn mình mời Lưu Bân ăn cơm.

Như vậy chắc là để lôi kéo Lưu Bân tiến vào đội ngũ của mình.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ cười cười, vươn tay cầm văn kiện Trần Thành đưa cho mình, vừa xem vừa cười nói: "Bộ trưởng Trần nói đùa rồi, bí thư Lưu công tác bận rộn như vậy, tùy tiện quấy rầy anh ta là rất không tốt."
Vừa nói Lục Duệ vừa chỉ văn kiện nói: "Về nhân tuyển chủ nhiệm ban chiêu thương này, bộ trưởng Trần có thể giới thiệu cho tôi một chút tình huống hay không?"
Trần Thành miễn cưỡng cười cười, khẽ gật đầu, hiện tại mình có việc cầu người, không thể không hạ thấp tư thái, trên mặt nặn ra nụ cười, bắt đầu giới thiệu về mấy nhân tuyển cho chức phó ban chiêu thương với Lục Duệ.
Nhân số rất nhiều, đại khái có sáu bảy người, đều là nhân tuyển được các cục ban đề cử.
Trần Thành không hổ là là trưởng phòng tổ chức, tình huống của những người này hắn đều rõ như lòng bàn tay, giới thiệu rất lưu loát, trong bất tri bất giác đã mất cả tiếng đồng hồ.
Nghe cấp giới thiệu tình huống cho mình, Lục Duệ không nhịn được lộ ra vẻ mặt trầm tư, tình trạng của Trần Thành hôm nay thật sự có chút khiến mình bất ngờ, thái độ hạ thấp thì không nói, khi giới thiệu tình huống của những người này thì nói rất tường tận, thậm chí hậu trường của người nọ là lãnh đạo nào cũng nói rất thẳng thắn, ngay cả nhân tuyển chính hắn đề cử cũng đều dựa theo thực tế thực tế nói một lần.
Điều này khiến cho Lục Duệ có phán đoán đại khái về mục đích của Trần Thành lần này.
Trần Thành cũng không ngờ Lục Duệ chỉ từ trong thái độ của mình đã đoán được gì đó, hắn cũng đành chịu.

Anh vợ Tiền Cường ngày hôm qua gọi điện thoại tới, bảo hắn bất kể là như thế nào cũng phải thuyết phục Lục Duệ ra mặt hẹn Lưu Bân đi ăn cơm.
Hiện tại tình huống của thị ủy Tất Phương rất phức tạp, thế lực của bí thư thị ủy Tiền Cường sau vài lần điều chỉnh, từ địa vị vốn cực kỳ cường thế đã trở nên có chút nguy ngập, càng đừng nói tới sự kiện quần thể của huyện Đại Hồng lần trước, khiến một gã phó thị trưởng thường vụ vốn thuộc về phía Tiền Cường phải tự nhận lỗi rồi từ chức, vốn bí thư Ủy ban kiểm tra ở bên Tiền Cường cũng điều đi rồi, đổi lại là một Lưu Bân không thuộc về bất kỳ phe nào.
Cứ như vậy, địa vị chủ đạo trên cuộc họp thường ủy của Tiền Cường ở thị ủy sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều lúc đều dựa vào uy nghiêm của người đứng đầu mới miễn cưỡng mới miễn cưỡng chiếm được chủ động.
Nhưng loại chuyện này là không lâu dài, không lâu nữa, người đứng đầu sẽ bị người ta lên án là chuyên quyền độc đoán, cho nên Tiền Cường cần phải nghĩ biện pháp tìm viện quân.
Chỉ có điều khiến cho người ta bất lực là, Lưu Bân kia căn bản chính là người không có chỗ để xuống tay, căn bản trừ qua lại với chính ủy quân phân khu Hoa Đại Dũng ra thì không chơi với ai cả, mỹ kỳ danh viết bản thân là cán bộ của Ủy ban kiểm tra, phải bảo trì tính liêm khiết tương đối, bình thường cũng không cùng người khác ra ngoài ăn cơm, cho dù anh muốn thiết kế tìm nhược điểm để uy hiếp hắn cũng không có cơ hội.
Cho nên, rơi vào đường cùng, Tiền Cường đành phải hướng tới tên đồng học ở trường đảng với Lưu Bân là Lục Duệnày.
Mà Trần Thành trước khi tới gặp Lục Duệ, bị Tiền Cường hạ tử mệnh lệnh, nhất định phải khiến Lục Duệ đáp ứng mời Lưu Bân ăn cơm, sáng tạo cơ hội cho mình.
"Bí thư Lục, anh thấy những nhân tuyển cho chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương có thích hợp hay không?" Trần Thành cung kính hỏi.
Lục Duệ cười ha ha, thản nhiên nói: "Từ Đại Phú nói thế nào?" Dù sao Từ Đại Phú mới là phó chủ nhiệm nắm công tác chủ đạo của ban chiêu thương, bổ nhiệm phó chủ nhiệm khác vẫn phải hỏi ý kiến của hắn.
Trần Thành căn bản không đi hỏi Từ Đại Phú, nghe vậy đành phải bất đắc dĩ nói: "Phó chủ nhiệm Từ cũng không có ý kiến gì, chuyện gì hắn cũng thỉnh giáo ngài, cho nên tôi còn phải tìm hắn ư?"
Lục Duệ trong lòng đã lờ mờ đoán được Trần Thành chắc là tìm Lưu Bân có việc, có điều hắn không nói ra, cười nói: "Nếu như vậy thì để tôi gọi điện thoại, có việc gì thì anh tự đi bàn với anh ta, tôi không tham dự."
Dù sao Lưu Bân này cũng không phải là Hoàng hệ hoặc là Khương hệ, nếu bọn họ ai có bản lĩnh thì có thể kéo hắn vào trận doanh của mình, đó là bản sự của bọn họ, không liên quan tới mình.
Trần Thành sửng sốt, không ngờ Lục Duệ đáp ứng thống khoái như vậy, mình vốn cho rằng hắn sẽ làm khó dễ mình một phen, nhưng không ngờ rằng Lục Duệ trực tiếp đáp ứng.
Cứng họng nhìn Lục Duệ, Trần Thành theo bản năng nói: "Bí thư Lục, anh..."
Lục Duệ khoát tay, thản nhiên nói: "Chuyện của Các anh tôi mặc kệ, tôi chỉ phụ trách liên hệ giúp anh, dù sao cũng là đồng sự, bộ trưởng Trần, chuyện còn lại tự anh liên hệ với bí thư Lưu."
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, mình tuy rằng là Hoàng Thế Hùng điểm danh tới Đại Đồng, nhưng cũng không cần thiết phải đắc tội với bí thư thị ủy Tiền Cường, dù sao bản thân hắn cũng không phải người của Hoàng hệ, về sau còn phải giao tiếp với Tiền Cường, làm người phải lưu lại một đường, đạo lý này Lục Duệ biết.
Trần Thành nghe vậy thì liên tục gật đầu liên tục gật đầu, cười nói: "Đa tạ bí thư Lục, ngài yên tâm, chỉ là anh rể tôi muốn ăn một bữa cơm với bí thư Lưu thôi."
Hắn biết rõ Hắn biết rõ, Lục Duệ nếu đã nói như vậy, vậy thì cũng đoán được mục đích của mình rồi, không cần phải giấu diếm nữa, đưa Tiền Cường ra ngay.
Lục Duệ cười cười, gật đầu nói: "Tôi lập tức gọi điện thoại, lát nữa sẽ báo lại với anh, nói trước, chuyện này không liên quan gì tới tôi."
Tiễn Trần Thành rồi, sắc mặt Lục Duệ lập tức trầm xuống, rất nhanh bấm số di động của Lưu Bân, nói ngay: "Lưu Bân, anh làm gì vậy? Tìm bình hành giữa bí thư thị ủy và thị trưởng, anh điên rồi à?"
Lưu Bân ở bên kia Điện thoại dùng giọng nói lười biếng cười nói: "Thì sao, ai đòi cậu trèo lên đầu tôi? Người của Tiền Cường hay là người của Trương Hạo Vinh?"
Lục Duệ sửng sốt, lập tức nói: "Anh cố ý?"
Lưu Bân cười: "Nói thừa! Lão tử nếu không phải để tặng cho cậu một nhân tình thì còn cần phải phiền thế không?"
Cười ha ha, Lục Duệ nói: "Rốt cuộc là sao, nghe ý của anh, chẳng lẽ hiện tại bí thư Tiền và thị trưởng Trương đều đ mượn sức anh?"
Nói đến đây, Lưu Bân lập tức đắc ý: "Cậu không nhìn xem anh cậu là ai à, tôi tới chỗ nào mà chả khiến cho người ta cầu tôi, sao, đã thấy bản sự của tôi chưa?"
Xì một tiếng, Lục Duệ biết thằng cha này đ tự biên tự diễn.
Quả không sai, vừa thổi phồng tầm quan trọng của mình, Lưu Bân bắt đầu tán gẫu về tình huống của thị ủy Tất Phương hiện tại với Lục Duệ.

Đúng như Lục Duệ đoán, Trương Hạo Vinh va Tiền Cường càng đấu càng vô cùng kịch liệt, hai người thậm chí vì một cán bộ cấp ban cũng tranh nhau tới mặt đỏ tai hồng, hiện tại đã tới thời khắc lưỡi lê thấy máu, Trương Hạo Vinh chủ trương tiến cử một đám xí nghiệp vùng duyên hải, Tiền Cường kiên quyết phản đối.
Lý do là những xí nghiệp này tuy rằng mang tới hiệu quả và lợi ích không tồi, nhưng đều là những xí nghiệp sản xuất mang tới tình ô nhiễm lớn.
Hai người đã ở trên cuộc họp thường ủy tranh chấp vài, kết quả biểu quyết trên cuộc họp thường ủy là sáu bốn.
Thường ủy Đồng ý với ý kiến của Trương Hạo Vinh nhiều hơn.
Đương nhiên, bí thư thị ủy Tiền Cường không tỏ thái độ.
Bởi vì không vượt qua một nửa trên thường ủy, cho nên bất kể là Trương Hạo Vinh hay là Tiền Cường hiện tại đối với thái độ của Lưu Bân đều vô cùng coi trọng.
Cũng có thay đổi thái độ của Trần Thành đối với Lục Duệ, Có việc cầu người thôi, không thể không cúi đầu.
Lục Duệ chau mày: "Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Lưu bân cười khổ một chút, bất đắc dĩ nói: "Rắm, Lão tử nếu biết thì cần cần phải kéo dài vậy ư? Lời nói của Tiền Cường rất có đạo lý, nhưng Trương Hạo Vinh là người của bí thư Hoàng, hơn nữa những xí nghiệp này nếu thật sự đặt ở thành phố thành phố của chúng tôi, vậy chính là chính tích, có nghĩa là có đại lượng thu nhập từ thuế, cậu nói xem, tôi nên nghe ai?" Vừa nói hắn vừa cười hắc hắc một cách quái dị: "Lâm Thiên Nam nói thằng nhóc cậu rất mưu ma chước quỷ, bằng không cậu anh cho rằng tôi tôi vì sao để bọn họ biết quan hệ giữa hai chúng ta?"
Lục Duệ cau mày cẩn thận suy nghĩ, hắn biết Lưu Bân đang đắn đô gì, lựa chọn này cho dù là vào mười năm sau thì cũng có rất nhiều quan viên địa phương làm sai, huống chi hiện tại ý thức bảo vệ môi trường vẫn chưa mạnh.
Quan trọng nhất là, Lưu Bân rất thông minh, chẳng dính vào ai, cũng không quan hệ với bất kỳ ai, hơn nữa hắn tặng nhân tình này cho mình, nói rõ là muốn giúp mình kiếm chác gì đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.