Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 240: Bắt Tay Vào Làm Chiêu Thương






Cuộc họp thường uỷ cứ như vậy mà kết thúc, ủy ban kỷ luật cùng chính pháp ủy cấu thành tổ điều tra, tiến hành điều tra đối với tin cử báo phản ánh vụ án nhảy lầu của Vương Tiểu Bảo chứa nhiều điểm đáng ngờ.
Bí thư ủy ban kỷ luật Chu Kiến Dân rời phòng, mịt mờ nhìn thoáng qua Lục Duệ, lại phát hiện Lục Duệ vẻ mặt mỉm cười nâng ly với mình.
Chạng vạng, Chu Kiến Dân gọi cho điện thoại của Lục Duệ: "Lục bí thư, ngài đây là muốn lên tiếng?"
Chu Kiến Dân trực tiếp hỏi Lục Duệ.
Ông hiện tại thật không rõ Lục Duệ rốt cuộc là muốn gì, làm như vậy nói rõ là khiến cho Điền Hoa tìm thời gian đem lỗ thủng vá lại, trừ phi người của ủy ban kỷ luật ra sức thăm dò, bằng không căn bản là là chạy theo hình thức, đi qua mà thôi.
Lục Duệ cười ha ha: "Kiến Dân bí thư, không nên gấp gáp, cho đồng chí phía dưới làm điều tra từng bước là có thể, cái này chỉ là một bắt đầu mà thôi."
Chu Kiến Dân sửng sốt, lập tức rõ ràng Lục Duệ chỉ sợ là dự định nương cơ hội này bắt Điền Hoa, suy nghĩ một chút, Chu Kiến Dân nói: "Chứng đau lưng của tôi gần đây lại tái phát, vẫn là khiến cho triệu phó bí thư đi thôi." Phó bí thư ủy ban kỷ luật huyện Triệu Bằng, là người của phó bí thư Phương Nhân Quý, Lục Duệ vừa nghe thì rõ ràng Chu Kiến Dân có suy nghĩ gì, cười cười nói: "Kiến Dân bí thư thân thể nếu không tốt, vậy nên đem công tác giao cho người bên ngoài tương đối tốt hơn, thân thể mới là tiền vốn mà.
"
Buông điện thoại, Chu Kiến Dân lộ ra biểu tình như có suy nghĩ.
Ngày hôm sau, bí thư ủy ban kỷ luật Chu Kiến Dân với lý do bệnh cũ tái phát xin huyện ủy nghỉ bệnh một tuần, trực tiếp đi tỉnh thành xem bệnh, người phụ trách của tổ điều tra ủy ban kỷ luật biến thành tâm phúc của phó bí thư huyện ủy Phương Nhân Quý là phó bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Bằng.
Tuy rằng trong lòng thầm mắng Chu Kiến Dân tên kia là cáo già, thế nhưng Điền Hoa cũng không có cách nào, người ta nói rõ không muốn xen vào tranh đấu giữa các người, không thể trêu vào còn trốn không được sao?
Trong thời gian kế tiếp, Lục Duệ lại một lần nữa hành quân lặng lẽ, hắn biết, nếu mình cho Điền Hoa thời gian và cơ hội, gã nhất định sẽ nghĩ biện pháp vá lỗ thủng này, dù sao chuyện kia nếu như thật sự điều tra, vẫn có thể điều tra ra vấn đề.

Vĩ nhân nói qua: chúng ta làm chuyện gì sợ nhất nghiêm túc, bởi vì chỉ cần nghiêm túc, chuyện gì đều có thể làm tốt.
Thế nhưng Lục Duệ còn biết một chút, mặc kệ chuyện gì, chỉ cần có động tác, thì nhất định sẽ sinh cạm bẫy.
Chỉ cần mình đem mồi câu tung ra, có vài người nhất định sẽ rục rịch, huống chi, còn có Phương Nhân Quý ở một bên nhìn chằm chằm.
Lục Duệ tin tưởng, Phương Nhân Quý khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, chỉ cần tra được một chút vấn đề, Phương Nhân Quý một phương cùng Điền Hoa một phương tất nhiên sẽ bạo phát xung đột kịch liệt.
Hiện tại, việc Lục Duệ phải làm, cũng là tĩnh quan kỳ biến, đợi thời cơ thỏa đáng rồi quả quyết ra tay.
Thời gian trôi qua một tuần, tổ điều tra còn đang không ngừng cãi cọ, Lục Duệ cũng không có quan tâm chuyện này, hắn biết rõ chuyện này nếu muốn giải quyết không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được, mình nếu đã đem lửa đốt lên, vậy chỉ chờ càng cháy càng lớn là được.
"Đào bí thư, có chuyện này muốn báo cáo cùng ngài một chút."
Ngày này, Lục Duệ lần thứ hai đi tới phòng làm việc của Đào Ngọc Cường, khuôn mặt cười vui vẻ nói.
Đào Ngọc Cường hiện đang nhìn Lục Duệ là vô cùng thoả mãn, lần trước tên nhóc này bất quá là lấy ra một tin cử báo khó hiểu, để Phương Nhân Quý cùng Lý Tú Quân hai người đấu chết sống, hiện tại càng là khai chiến toàn diện, bởi vì hai người đều không có biện pháp chiếm đa số tại họp công tác bí thư hoặc là trên cuộc họp thường ủy, nhất định phải chấp nối với bí thư huyện uỷ, trong khoảng thời gian này, Đào Ngọc Cường quả thật chiếm được không ít chỗ tốt, nhìn Lục Duệ cũng càng lúc càng thuận mắt lên.
Lúc này nghe nói Lục Duệ có chuyện báo cáo, Đào Ngọc Cường mỉm cười nói: "Tiểu Lục cậu quá khách khí, có chuyện gì chính cậu quyết định là có thể, không cần mọi chuyện đều báo cáo với tôi, khiến cho người đưa một phần báo cáo tới là được rồi."
Lục Duệ trong lòng mắng một câu cáo già, không báo cáo? Không báo cáo lão già ông sẽ ủng hộ tôi mới là lạ.

Bất quá trên mặt lại cung kính như trước cười nói: "Đào bí thư nói đùa, ngài là lãnh đạo, lại là trưởng bối, có chuyện gì thương lượng cùng ngài, tôi cũng có thể bớt lo lắng."
Thấy Đào Ngọc Cường lộ ra nụ cười thỏa mãn, Lục Duệ vừa đem văn kiện đưa qua, vừa nói: "Đào bí thư, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là thiết lập một phòng chiêu thương huyện."
Đào Ngọc Cường sửng sốt, kỳ quái nhìn thoáng qua Lục Duệ không nói chuyện.
Tình huống hiện tại của huyện Đại Hồng ngay cả kẻ ngu đều có thể nhìn ra, kinh tế phát triển cực kỳ hỗn loạn, mặc dù có không ít tài nguyên khoáng sản, thế nhưng khai phá bất lực hơn nữa tư thải trộm thải càng có thể làm tài sản quốc hữu lãng phí nghiêm trọng.
Quan trọng nhất là, mặc kệ là từ đầu tư hay là hoàn cảnh mà xem, huyện Đại Hồng cũng không phải là một chỗ tốt để chiêu thương dẫn tư.
Trong huyện năm năm gần đây hấp dẫn đầu tư bên ngoài không đủ năm triệu, có người tới đầu tư Đại Hồng là vì khai thác tài nguyên khoáng sản, thế nhưng làm mấy tháng, liền không chút do dự rời đi.
Chuyện của phương diện này, đương nhiên là không thể nói cho người ngoài biết.
Hiện tại Lục Duệ muốn thiết lập phòng chiêu thương, lẽ nào nói hắn không rõ ràng nước của phương diện này sâu đậm?
Lục Duệ tự nhiên biết trong lòng của Đào Ngọc Cường nghĩ như thế nào, trải qua hơn một tháng lý giải, Lục Duệ đã có một nhận thức tương đối toàn diện đối với tình thế kinh tế của huyện Đại Hồng, cái gọi là dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, huyện Đại Hồng có tài nguyên khoáng sản phong phú, than đá, đất thó, khí thiên nhiên đều có trữ lượng không nhỏ, nhưng vấn đề cũng là nằm trên những khoáng sản này.
Khai phá khoáng sản của huyện Đại Hồng, phần lớn đều nắm giữ trong tay tư nhân, quan hệ của phương diện này rắc rối phức tạp, khiến cho Lục Duệ chỉ mới nhìn một phần đã kinh hồn khiếp đảm không ngớt.

Qua nhiều năm như vậy, mặc kệ là chính phủ cấp cao kiểm tra hay là bản thân huyện ủy và chính phủ huyện của huyện Đại Hồng, đối với loại tình huống này đều là bó tay, Lục Duệ nhạy cảm nhận thấy được, phương diện này hẳn là có lợi ích khổng lồ, sợ rằng rất nhiều đại nhân vật đều dính dáng.
Chỉ bất quá hắn hiện tại cũng không có tâm tư đi xử lý vấn đề này, bây giờ vấn đề hàng đầu là nghĩ biện pháp đem kinh tế của huyện Đại Hồng phát triển đi lên, đối với chuyện cùng những quan cao đấu pháp, Lục Duệ có nhận thức, mình là phó bí thư đảng ủy, cũng không phải bí thư thị ủy, chỉ cần cam đoan người có dụng tâm kín đáo không phá hoại phát triển của cục diện, hắn có thời gian thu thập những người này.
Nhìn ra Đào Ngọc Cường có chút do dự, Lục Duệ cười nói: "Đào bí thư, chúng ta thiết lập phòng chiêu thương này mục đích là vì phát triển kinh tế đa nguyên hóa, ngài cũng thấy được, trong huyện ngoại trừ xí nghiệp có quan hệ cùng khoáng sản, căn bản không có một xí nghiệp ra hình ra dạng.
Tôi tin tưởng nếu như công tác của phòng chiêu thương thuận lợi mà nói, rất có khả năng sẽ vì Đại Hồng chúng ta mang đến một ít đầu tư, đến lúc đó, có thể thay đổi sản nghiệp trong huyện chúng ta."
"Đầu tư?" Vừa nghe thế sắc mặt của Đào Ngọc Cường liền thay đổi, ánh mắt cũng biến đổi, nếu như tại trong lúc mình tại nhiệm có thể khiến cho huyện Đại Hồng thông qua chiêu thương dẫn tư thay đổi bình cảnh dựa vào tài nguyên khoáng sản phát triển, nhất là có thể phát triển các sản nghiệp khác, dưới tình huống hiện tại, mình làm bí thư huyện uỷ, hoàn toàn có thể thu được một tư bản chính trị cực lớn.
Quan trọng nhất là, mình không cần gánh chịu bất luận trách nhiệm gì, tất cả giao cho Lục Duệ đi làm, mình chỉ phụ trách nắm toàn cục là có thể.
Chợt nghe Lục Duệ nói tiếp: "Đương nhiên, cái này cũng chỉ là một suy nghĩ của tôi, chuyện cụ thể còn cần ngài tới trấn giữ, ý kiến của tôi là, tôi đưa ra cái kế hoạch này, ngài chỉ cần ủng hộ tôi trên cuộc họp thường ủy là có thể." Hắn biết rõ suy nghĩ muốn tranh công lại sợ gánh trách nhiệm của Đào Ngọc Cường, cho nên thẳng thắn đưa ra biện pháp, tôi tự mình ra trận, ông chỉ cần phụ trách phất cờ hò reo là được.
Chỉ có như vậy mới có thể được Đào Ngọc Cường ủng hộ.
Đào Ngọc Cường lâm vào trong trầm tư thật sâu, ông ta tự nhiên rõ ràng Lục Duệ đưa ra cái kế hoạch này rốt cục có bao nhiêu chỗ tốt và mạo hiểm.
Khẽ cắn môi, Đào Ngọc Cường ngoài ý liệu của Lục Duệ nói: "Như vậy đi, tôi và cậu liên hợp kí tên, như vậy khả năng thông qua càng lớn hơn một chút "
Lục Duệ vô cùng kinh ngạc nhìn Đào Ngọc Cường, mỉm cười gật đầu, lúc này mới cáo từ rời đi.
Chỉ bất quá, Đào Ngọc Cường không thấy, lúc Lục Duệ xoay người rời đi trong nháy mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười.

Buổi sáng ngày hôm sau, Đào Ngọc Cường mời dự họp thường ủy huyện ủy.
Đây là chổ tốt của người đứng đầu, chỉ cần bản thân nguyện ý, tùy thời tùy chỗ có thể mời dự họp cuộc họp thường uỷ, mà những người khác, chỉ có thể là đề nghị mà thôi.
Trên hội nghị, Đào Ngọc Cường trong ngày thường không lộ tâm tư đã dùng thái độ khác thường dẫn đầu mở miệng, lấy ra phần báo cáo Lục Duệ giao cho mình, giải thích chi tiết một phen, nhàn nhạt nói: " Ý kiến của tôi là, huyện Đại Hồng không thể tiếp tục phát triển như thế, ủy huyện và chính phủ huyện phải thử đi một con đường mới, bằng không lẽ nào phải chờ tới vài chục năm sau tài nguyên khoáng sản đều khai thác hết, khiến cho Đại Hồng biến thành một tòa thành trống không sao?"
Nói ra nghiêm trọng như thế, trong lúc nhất thời khiến cho người của Lý Tú Quân và Phương Nhân Quý hai bên đều không dám nói tiếp.
Lục Duệ thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, cười cười nói: "Tôi đồng ý với ý của Đào bí thư, phòng chiêu thương này không nên đem phạm vi tìm kiếm giới hạn ở thương nhân đầu tư khai thác khoáng sản, mà là cần quan tâm các sản nghiệp khác.
Trong huyện chúng tôi có nhiều lao động trẻ như vậy, hoàn toàn có thể hấp dẫn những xí nghiệp cần sức lao động đến đây đầu tư."
Phương Nhân Quý hai mắt sáng lên, cùng phó huyện trưởng Phó Trung Nguyên liếc nhìn nhau gật đầu.
Ông cùng Phó Trung Nguyên đều rõ ràng, Lục Duệ và Đào Ngọc Cường đưa ra cái đề nghị này, không có quan hệ thực tế với phe của mình, chỉ cần không liên quan đến lợi ích căn bản của mình, Phương Nhân Quý cũng không muốn cùng chính và phó bí thư của huyện ủy kết thù kết oán, quan trọng hơn là, ông biết, xí nghiệp mỏ than đá lớn nhất của huyện Đại Hồng công ty Hồng Môi, có quan hệ sâu xa phức tạp cùng bí thư chính pháp uỷ Điền Hoa, mình căn bản không cần phải tranh cái này.
Vì vậy, Phương Nhân Quý gật đầu nói: "Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư, chúng ta phải phát triển kinh tế đa nguyên hóa, không thể giới hạn tại xí nghiệp khoáng sản, hoàn toàn có thể giống như Lục bí thư nói, phát triển đủ loại kinh tế."
Ông ta vừa tỏ thái độ, thường vụ phó huyện trưởng Phó Trung Nguyên và bộ trưởng tuyên truyền Uông Quốc Phú đương nhiên là biểu thị tán thành.
Nhưng ngay tại lúc này, một âm thanh không hài hòa vang lên:
"Tôi thấy, chuyện này vẫn là cần thương lượng."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.