Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 22: Rượu Trắng Đổi Tiền






Lục Duệ có chút bất đắc dĩ nhìn cha mẹ mình, đối với tâm tình của bọn họ vô cùng lý giải, dù sao ai cũng đều hy vọng con trai của mình thành tài, bất quá hiện tại mới nói, tựa như có chút chậm.
Suy nghĩ một chút, Lục Duệ nói: "Ba, mẹ, không dối gạt hai người, con cùng Cường tử đã từ chức."
"Cái gì? !"
Cha mẹ thoáng cái đứng lên, không dám tin tưởng nhìn Lục Duệ, lắp bắp nói: "Tiểu Duệ, con, con, con làm gì?"
Còn chưa nói xong, cha làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không phải là, con muốn cùng Cường tử đi buôn bán? Ừm, có tiền vốn này, hai đứa thật ra có khả năng làm ăn không nhỏ."
Lục Duệ không nói gì nhìn cha già bày ra vẻ ta là Chư Cát Lượng, thở dài một hơi, bỗng nhiên thấy trên TV đang phát tin tức: "Nguyên bí thư đoàn ủy tỉnh G Hàn Định Bang điều nhiệm bí thư đệ nhất trung ương đoàn."
Lục Duệ cười ha ha, chỉ chỉ Hàn Định Bang nói: "Người này, ngày hôm qua con có nói chuyện với ông ta."
Lục Tân Dân nhìn thoáng qua tin tức, trừng liếc mắt con trai nói: "Đừng nói mò, người ta là lãnh đạo trung ương, con chỉ là đứa nhỏ, sao có thể nói chuyện với người ta."
Trợn trắng mắt một cái, Lục Duệ nói: "Âu bí thư của hương chúng ta, là bạn học của ông ta.
Ngày hôm nay Âu bí thư bị đổi đi nơi khác, bảo con ở nhà chờ điện thoại của ông ấy, cho nên con thẳng thắn nghỉ làm tạm thời."
Dù sao cha mẹ cũng không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, Lục Duệ thẳng thắn nói dối thiện ý với bọn họ.

Về phần Âu Văn Hải có thể dùng mình hay không, hắn cũng không biết.
Cùng lắm thì mình dựa vào chút ký ức trong đầu, mang theo Lý Chí Cường đi buôn bán, vẫn có thể sống qua ngày lành.
Nghe được Lục Duệ nói như vậy, cha mẹ lộ ra biểu tình nửa ngờ nửa tin, bất quá nếu con trai nói như vậy, bọn họ cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Dù sao con trai từ nhỏ đã hiểu chuyện, không cho hai người quan tâm qua, hơn nữa chưa bao giờ thuyết bậy, hắn nói sẽ làm việc cùng một vị lãnh đạo lớn, đó chính là thật sự.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Duệ thu dọn một chút, nói cho cha mẹ mình đi tìm Lý Chí Cường, liền rời nhà đi tới tiệm cơm của Hồ Hiểu Kiều.
"Chị Hồ, Cường tử tới chưa?"
Vừa vào cửa, Lục Duệ mở miệng hỏi.
Ngày hôm qua hắn cùng Lý Chí Cường hẹn rồi, ngày hôm nay gặp mặt ở chỗ này.
Hồ Hiểu Kiều thấy Lục Duệ, cười ha ha nói: "Tôi nói Lục lão đệ, ánh mắt của cậu thật là độc, sa cậu biết Cường tử ở đây?"
Nhàn nhạt nở nụ cười, Lục Duệ nói: "Đừng khách khí như vậy, gọi Tiểu Duệ là được, chúng tôi ngày hôm qua hẹn rồi, ngày hôm nay gặp tại đây."
Hai người cùng tiến lên lầu hai của tiệm cơm, đi tới một phòng, Lý Chí Cường đã chờ ở bên trong.
Thấy Lục Duệ tiến đến, Lý Chí Cường gật đầu với hắn, làm một thủ thế.
Lục Duệ biết, hắn hẳn là đã bàn xong với cha của hắn.
Quả nhiên, nghe Lý Chí Cường nói: "Lão gia tử nhà tôi đồng ý ra một trăm năm chục ngàn, hơn nữa ổng tự mình đứng ra bàn, phỏng chừng hiện tại hẳn là đang ở nhà Vương Mẫn." Vương Mẫn là thôn trường của hương Duyên Giang, nếu như muốn mua khối đất kia, thì cần bàn trước với ông ta mới được.
Lục Duệ gật đầu, lại nói với Hồ Hiểu Kiều: "Chị Hồ lo lắng thế nào? Chuẩn bị bao nhiêu tiền?"
Hồ Hiểu Kiều cười, lấy ra một phần văn kiện tới đưa cho Lục Duệ, nói: "Đây là chứng minh chuyển nhượng phân nửa cổ phần của tiệm cơm này, từ hôm nay trở đi, cái tiệm cơm này cũng là chúng ta cùng sở hữu.
Cường tử, của cả nửa đời của chị đều ở bên trong, cậu đừng để chị bị hủy."
Lục Duệ bật cười, nói với Hồ Hiểu Kiều: "Chị Hồ, chị còn không biết, đêm qua, tôi cùng cường Tử mới từ chức."
"Cái gì!" Hồ Hiểu Kiều sợ hãi, bất quá vẻ mặt lập tức lại cổ quái nhìn Lục Duệ: "Cậu sẽ không vì vậy, chuẩn bị đi kinh thương chứ?"
Khoát khoát tay, Lục Duệ nhàn nhạt nói: "Chị Hồ đừng có gấp, qua vài ngày nữa chị sẽ biết là chuyện gì xảy ra, được rồi, nghe Cường tử nói, chị Hồ từng ở tại phía nam?"
Hồ Hiểu Kiều sửng sốt, gật đầu nói: "Lúc trẻ tuổi ở tại Giang Khẩu một thời gian, sống cũng tạm được."
Cười ha ha, Lục Duệ nói: "Phỏng chừng tháng chín trên tay Cường tử có thể có khoảng một triệu tài chính, không biết chị Hồ có thể rút ra bao nhiêu tiền hả?"
Hơi chần chờ một chút, nhìn thoáng qua biểu tình của Lục Duệ, Hồ Hiểu Kiều cắn răng nói: "Tất cả cộng lại một chỗ, có thể có ba trăm ngàn."
Lục Duệ không nói gì, chỉ là yên lặng dùng ngón tay của mình gõ mặt bàn, trong đầu nghĩ đến một chuyện tình rất thú vị, vào năm 2001 kiếp trước, thị trường cổ phiếu Hoa Hạ xảy ra một đại sự khiến kẻ khác khiếp sợ.
Khánh Châu Lão Diếu là một loại danh rượu nổi danh của Hoa Hạ, tháng chín năm 2001 đưa ra thị trường cổ phiếu tại Giang Khẩu, lúc đầu đưa ra thị trường đã bắt đầu bành trướng, từ nay về sau bắt đầu, tròn nửa năm thời gian, giá cổ phiếu của Khánh Châu Lão Diếu từ khi đưa ra thị trường là 60 đồng đã tăng lên đến 200 đồng, Lục Duệ nhớ mang máng, tựa như cái này chỉ là giá cả thay đổi thông thường trong mỗi đợt cổ phiếu, bất quá cụ thể là ít nhiều hắn cũng không nhớ rõ.
Nhưng như thế đã là đủ rồi.
Đối với Lục Duệ mà nói, có đôi khi hắn cũng không biết cụ thể mấy cái đó, dù sao thì vị trí quyết định kiến thức nên hắn chỉ có thể đại khái được tình huống mà thôi, còn lý giải chi tiết thì không có khả năng biết.
Lắc đầu, Lục Duệ nói với Hồ Hiểu Kiều và Lý Chí Cường : " Số tiền này quá ít, không đủ"
Hai người đều ngây ra, hơn một triệu ba trăm ngàn còn chưa đủ, chẳng lẽ sinh ý của Lục Duệ là làm ăn với nước ngoài?
Nhìn ánh mắt không thể tin được của bọn họ, Lục Duệ nhàn nhạt nói : "Chúng ta làm sinh ý, đầu tư càng lớn, tiền lời càng cao, nếu như có thể, các người nghĩ biện pháp gắn nợ tiệm cơm này đi, kiếm thêm một ít.
Nếu thật sự không có biện pháp, vậy đành phải kiếm ít một chút"
Hồ Hiểu Kiều nói : "Cậu có nắm chắc kiếm tiền?"
Thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thanh của Lục Duệ rất bình tĩnh : "Toàn bộ trí tuệ của con người đều bao hàm trong năm chữ : Hành động và hy vọng.
Hy vọng là động lực chống lại sự từ bỏ, sẽ sáng tạo cho con người những cơ hội không tưởng được, ví dụ như quý nhân đến cửa, trời ban cho cơ hội tốt ...! Đồng thời, hành động cũng sẽ mang đến hồi báo, bởi vì tác dụng lẫn nhau, chỉ cần nổ lực, thì hồi báo chắc chắn sẽ có"
Nói xong, hắn nhìn con mắt của Hồ Hiểu Kiều, lạnh lùng nói : "Cơ hội tôi cho chị không nhiều, hy vọng chị có thể nắm chắc"
Nhiều năm sau, khi Hồ Hiểu Kiều ý thức được mình đứng trên đỉnh cao của tài phú, được mọi người ngưỡng vọng, thì cô ấy mới rõ ràng câu nói của Lục Duệ, mà hiện tại, cô ấy bất quá chỉ là dựa vào trực giác cường hãn đã cứu mạng mình mấy lần, bản năng nghĩ rằng, người thanh niên trẻ tuổi này, sẽ vì mình mà triển khai một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Ngay lúc này, một âm thanh truyền đến : " Cái kia, cậu nói là ý gì? Tôi không hiểu!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.