Quyển Dưỡng – Đồi

Chương 11:




Tác giả có lời muốn nói: khụ, chương này khẩu vị rất nặng, không chấp nhận có thể thận nhập. Trên đời này kinh khủng nhất có lẽ là dầu bôi trơn tề đi đi đi =-= (ta là ta không biết dầu bôi trơn để làm gì đâu nhoa >3<) Vốn là định để Diệp Tử dùng bạo lực, nhưng là Diệp Tử vẫn không nỡ bỏ để xèo xèo chịu khổ đúng không ~ Diệp Tử ~ cái này gọi là sự tra tấn “dịu dàng”
=-= Ngô Chí đang run rẩy không ngừng, đó là vì thân thể theo bản năng đang kêu gào sợ hãi. Người trước mắt vẫn mặc áo sơmi quần đen đơn giản, dương quang yếu ớt bị tầng mây che khuất theo không trung chiếu xuống, trên thân thể người nọ diệu ra một quầng sáng nhẹ, xinh đẹp thuần túy tựa như thiên sứ hạ phàm. Tóc đen đến một chút sáng bóng cũng không có, con ngươi đen sẫm sau cặp kính mỏng luôn luôn có hồng quang xẹt qua, khuôn mặt người nọ rõ ràng trắng như tuyết nhưng trước sau như một lạnh lùng mà đạm mạc, làm cho Ngô Chí cảm thấy tuyệt vọng đến nghẹt thở, các tế bào trên dưới đang kêu gào ầm ĩ mau chạy khi thấy được mùi chết chóc. Không gian như bị trói buộc, không khí bốn phía đều dồn nén về đây, tiếng động mạnh mẽ đến ù cả hai tai làm Ngô Chí khó chịu muốn nôn mửa. Ngô Chí gắt gao cắn môi, tơ máu theo khóe miệng chảy xuống. Hai tay Diệp Thanh Linh đang xoa má Ngô Chí dừng lại, hắn lại gần, từng chút từng chút liếm láp tơ máu kia, cho đến khi môi Ngô Chí bị hôn không còn chút huyết sắc — cái hành động đó không phải hôn, mà là xâm chiếm, là phát tiết, đầu lưỡi người kia mang theo xúc cảm hủy diệt cùng lúc cuốn vào miệng Ngô Chí. Diệp Thanh Linh trầm mặc, lạnh như băng mà biểu đạt ra sự phẫn nộ của hắn. Diệp Thanh Linh cuốn lấy đầu lưỡi Ngô Chí, dã man mà đem đầu lưỡi Ngô Chí kéo vào trong miệng mình mà cắn xé, Ngô Chí “Ô ô”
giãy giụa, hai người dây dưa cắn xé bị té trên mặt đất. Miệng vết thương phía sau lưng bị đè ép vỡ ra làm Ngô Chí đau đớn đến hai mắt tối sầm lại, tứ chi vô lực xụi lơ. Miệng vết thương ma xát trên nền xi măng đau đớn, đầu lưỡi nhức nhối, thêm cả cảm giác khó thở, khiến Ngô Chí thống khổ suýt ngất đi. Trước khi sắp ngạt thở người cứu Ngô Chí là Hadron giờ đã chết. Khi hắn rốt cục cũng được buông ra, trong tầm mắt mông lung là gò má đang nghiêng của Diệp Thanh Linh. Ngô Chí theo tầm mắt Diệp Thanh Linh nhìn về phía bên phải, Diệp Thanh Linh vươn cánh tay phải, những đốt ngón tay thẳng tắp kéo dài ra chẳng biết từ lúc nào đã mò đến đầu Hadron mà cắm vào — dễ dàng nhanh gọn giống như cắm vào cà chua. Hadron chết không nhắm mắt mà hai mắt lại gắt gao trợn nhìn phía trên, dường như lúc sắp chết gã vẫn không biết ngón tay Diệp Thanh Linh như thế nào mà cắm vào được mi tâm, xuyên qua hộp sọ của gã. Diệp Thanh Linh không hề có sát ý, cũng không biểu lộ cái gì, phong khinh vân đạm(*) như chỉ bóp chết một con kiến, đồng tử dưới lớp kính đỏ đến mức như có thể chảy ra máu. Ngô Chí cứ như vậy mà trơ mắt mà nhìn những ngón tay phải Diệp Thanh Linh một trận rung động, các đốt ngón tay cong một chút — đầu Hadron bị hắn khoét ra một cái lỗ thật lớn, màu trắng của óc lẫn màu đỏ của máu giống nước dưa hấu tràn ra rồi chảy xuống thực mắc cười. Ngô Chí chấn kinh đến ngay cả nôn mửa đều quên, toàn thân như bị hoại tử mất hết khả năng biểu đạt, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn trước mắt người liếm ngón tay chính mình, chất lỏng màu trắng, đỏ nhuộm đẫm ngón tay — Chưa từng chú ý đến sao — Hắn rất mạnh mẽ — Dung mạo ngày càng xinh đẹp — Misha nói: nơi này có...... mùi người chết. Chú ý tới đi, chú ý từ lâu rồi chứ? “Diệp Thanh Linh”
đứng trước mắt đang liếm óc, như thế nào mà sống sót được. Diệp Thanh Linh quay mặt lại, khuôn mặt tuyết trắng không có một tia biểu tình, con ngươi màu đỏ lại hứng khởi sáng lên như dã thú. Nhanh, chạy mau — chạy mau a — Ngô Chí căn bản không có cơ hội chạy trốn, vừa mới chuẩn bị. Diệp Thanh Linh chỉ một bàn tay liền ngăn được tất cả sự phản kháng của hắn, tê một tiếng, quần Ngô Chí thành vải vụn. “Không –!!!”
Ngón tay trắng trẻo đâm vào trong cơ thể hắn man mát, Ngô Chí cưỡng ép chính mình không được mất ý thức, cái thứ trên ngón tay trắng trẻo của Diệp Thanh Linh đến tột cùng là cái gì. “Cút ngay a — quái vật!”
Ngón tay trong cơ thể hắn khựng lại, bị Diệp Thanh Linh đè lên, thành bóng râm che khuất hết ánh nắng mặt trời, bóng râm che mờ nét mặt của hắn. “Ngô Chí, tôi thích cậu.”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, trước sau như một vẫn thuần túy như vậy, lại không biết có đôi khi, thuần túy cũng là một loại tàn khốc. “Cho dù cả thế giới này là kẻ thù của tôi, tôi vẫn thích cậu. Dù có phải trao đi linh hồn, thân thể này, chỉ cần có thể đấu tranh đưa cậu vào trong tầm mắt, vô luận tôi có trở thành dạng quái vật gì, tôi sẽ còn tìm tới cậu.”
Đó — như một lời nguyền rủa. “Ngô Chí, đừng rời bỏ tôi.”
Ngô Chí ngẩng đầu, trong con ngươi người trước mặt kia hắn thấy một màu đỏ sậm, trong suốt sâu không thấy đáy, bi thương lẫn giận dữ, bi thương lo sợ bất an giống như bị thế giới vứt bỏ. Ngô Chí không thể dời đi ánh mắt, trong ***g ngực truyền đến một trận rầu rĩ cùng bế tắc. Ngón tay khếch trương đâu vào đấy, ôn nhu, triền miên, dù gặp phải tình huống này, Diệp Thanh Linh vẫn luôn mang theo một loại tàn khốc ôn nhu. Ngô Chí cắn răng bắt đầu thở dốc, thân thể hắn như trước hết sức quen thuộc mọi thứ của Diệp Thanh Linh, đến nỗi còn phi thường hoan nghênh đối phương đến. Diệp Thanh Linh dùng đầu ngón tay đùa bỡn hắn — ngoài đùa bỡn ra Ngô Chí căn bản là không có động từ khác để hình dung hành động của Diệp Thanh Linh. Hung khí lúc nãy còn có thể phá vỡ sọ người giờ này lại mềm mại không xương, móng tay cào lên vách nội bích mềm mại, từng chút từng chút, theo thứ tự chầm chậm tách ra, vòng xung quanh đâm sâu vào trong nội bích yếu ớt mịn màng rồi lại tiếp tục rút ra. Phía sau thực tủy biết vị(**). Hậu huyệt bị ma xát đến yếu ớt run rẩy, Ngô Chí sốt ruột nhíu mày, vô lực đạp chân, sau đó run run rẩy rẩy leo lên người Diệp Thanh Linh, gần như sắp khóc. Tên kia đùa bỡn khiến hắn vô cùng kích thích, nhưng lại không cho hắn lên đỉnh. Nội bích mềm mại bị căng ra, bên trong trống trải không khí lùa vào làm Ngô Chí khó chịu muốn chết. “Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ a......!”
Diệp Thanh Linh kìm kẹp Ngô Chí đang lo lắng lắc đầu, một lần nữa cường hôn Ngô Chí, dùng đầu lưỡi đem chất lỏng trắng mịn trong cổ họng hắn xoa lên nội bích, chờ đến khi Ngô Chí ý thức được, miệng của hắn đã tràn đầy mùi rỉ sắt tanh đắng — là mùi của sự chết chóc điên cuồng. Không biết có phải bệnh độc đã đem đầu óc của hắn đục rỗng rồi không, Ngô Chí hoảng hốt nghĩ, hắn thực sự điên rồi, hắn thế nhưng đối với chất lỏng đặc sệt kia không còn thấy xa lạ rồi! “...... A a a......!”
Ngô Chí thảm thiết kêu lên, hắn bị Diệp Thanh Linh trực tiếp lật người qua một bên, lúc trở mình trong nháy mắt người nọ đã rút ngón tay ra xông tới, sau đó giống như sắp chết điên cuồng mà luật động. Ngô Chí gắt gao bám sàn nhà, móng tay rạn nứt vẽ ra vết máu lên sàn, Diệp Thanh Linh nằm úp sấp trên lưng hắn, gặm nhấm cái lưng thối rữa. Diệp Thanh Linh khinh nhờn hắn —— Ngô Chí mơ mơ hồ hồ nghĩ, hắn phải kéo hắn xuống vực thẳm của sự chết chóc điên cuồng đó, lãnh hương trên người Diệp Thanh Linh vây quanh bọn họ, lạnh băng như xác chết. Ban ngày ban mặt, bọn họ xích lõa. Trần trụi, như hai con cá mập ngoài biển sâu, cắn xé, dây dưa, liên tục ***. Lúc *** đều mang theo mùi máu tanh. Nữ nhân bị mù đem chính mình co lại thành một đoàn, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình, liều mạng thuyết phục chính mình không được nghe không được chú ý tới màn *** đẫm máu tanh tưởi kia. Đây là một màn ***. Một con ác thú, một hồi hủy hoại, một hồi trừng trị. “Diệp Thanh Linh...... Ngươi này...... Quái vật đáng chết......!”
Tiếng thịt thối bị cắn xé xuống ở trong không khí vang lên hết sức rõ rệt. Không có âu yếm, không có hôn môi, chỉ có sáp nhập cùng cắn xé, kịch liệt, dã man, tàn nhẫn. Cảm giác đau đớn như dòng điện lan đến toàn thân, toàn thân Ngô Chí hư thoát nằm sấp trên nền xi măng, Diệp Thanh Linh ra vào thân thể hắn như sắp chết đến nơi. Ngô Chí muốn cười, hắn quả nhiên là điên rồi, thần kinh cũng bị nhiễm bệnh độc đến hỗn loạn rồi, thế nhưng tại trận mưu sát bằng *** này. Ân ái đạt được khoái cảm. Thịt thối trên lưng bị cắn đi chỉ làm cho hắn cảm thấy một hồi cắn xé này thực thoải mái, đau đớn đã biến thành thứ kích dục tốt nhất, dũng đạo bị ma xát mạnh mẽ sức nóng tưởng chừng muốn tan chảy, tất cả những thứ này hết thảy quả thực như là hít thuốc phiện làm cho người ta nghiện. “Mẹ nó...... Vì cái gì ngươi...... Ngươi nếu như quái vật a......”
Ngô Chí ngẩng đầu lên, khóe mắt ướt át như là sẽ rơi lệ ở giây tiếp theo: “Vì cái gì...... Cố tình...... Cố tình...... Nếu như ngươi đâu......”
Đầu lưỡi Diệp Thanh Linh quét qua da thịt mở ra trên lưng Ngô Chí, đôi môi đạm mầu kia bị máu nhuộm một tầng son đỏ đẹp đẽ. “Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí......”
“Tôi thích cậu, chúng ta là một......”
“Đừng rời bỏ tôi......”
...... Đừng nghĩ đừng để ý đừng động nhiều như vậy —— hiện tại đầu óc của hắn cũng bị nhiễm bệnh độc đúng không, cho nên cái gì cũng đừng tự đi hỏi là được rồi? Lời nói Diệp Thanh Linh phập phồng mê hoặc bên tai, bị nhiễm bệnh làm nơi đó ngứa ngáy, Ngô Chí khom lưng, đem thân mình gắt gao dán lên Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh liều mạng luật động, cánh mông tự giác phối hợp đong đưa theo động tác của Diệp Thanh Linh. Đau đớn, chảy máu, xé rách, đâm mạnh, đau đớn thể xác đúng là thứ mà hắn cần. Cảm giác chỉ có như vậy, cái cảm giác ngứa vô biên vô tận cùng lửa nóng mới có thể rút đi một ít. Thứ ấm áp của Diệp Thanh Linh tràn đầy trong cơ thể Ngô Chí, Ngô Chí cũng không biết bắn ra bao nhiêu lần, phía sau co rút, thực không biết xấu hổ mà đem Diệp Thanh Linh quấn trong cơ thể mình. Ha...... Điên rồi, hắn điên rồi sao? Một bên thối rữa một bên còn đang làm. Yêu. Diệp Thanh Linh đè trên người Ngô Chí hô hấp nặng nề, dùng sức đem dục vọng vĩnh viễn không thỏa mãn chôn vào nơi ấm áp chặt chẽ kia. Bọn họ giống như hai con cá bị ném lên mặt đất, trước khi chết điên cuồng tuyệt vọng liều chết quấn quýt. Điên rồi, đúng là điên rồi. Diệp Thanh Linh điên rồi, Ngô Chí cũng điên rồi, hết thảy tất cả đều điên rồi —— Đây là tận thế không còn hi vọng, không lựa chọn điên cuồng, thì chỉ có thể hỏng mất đây. ======================================= (*) Phong khinh vân đạm: Nhẹ như mây gió (**) Thực tủy biết vị: ăn quen vị, ăn đến nghiện (ở đây nghĩa là phía sau Ngô Chí được Diệp Thanh Linh ăn quen rồi, nên giờ không có anh không chịu nổi:”
>) Mina: *phủi bụi* hê nhô mọi người, ta đã quay về đây, từ bây giờ sẽ làm việc chăm chỉ, cảm ơn mọi người ủng hộ (= ̄∇ ̄)ノ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.