Quyển Dưỡng – Đồi

Chương 1:




Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bài này thiên về mĩ cường, càng về sau càng vặn vẹo, nhất định phải thận trọng…
Quốc khánh vui vẻ ~~~
=============================
Lúc đó là sau giờ ngọ (11h trưa -> 2h chiều), Ngô Chí thậm chí còn nhớ rất rõ ràng cái cảm giác ánh mặt trời chiếu lên người. Trên khoảng trời xa xôi là một màu u ám, chỉ có trường học phía trên này là khu vực mà ánh mặt trời có thể chiếu tới. Đó là một sự im lặng thái quá, ngay cả ve sầu cũng không một tiếng kêu, yên tĩnh đến tĩnh mịch.
Sau đó, tuyệt vọng liền như vậy ập xuống nơi này.
Phía trước phòng học một trận ồn ào, có một vài học sinh chạy — nói đúng ra là từ phòng học chính lao ra. Bọn họ quơ hai tay, phát ra vài tiếng không thể nào rồi thét chói tai, chạy thục mạng ra ngoài. Ở cửa phòng học có mấy bàn tay vươn ra, Ngô Chí giật mình phát hiện đó là một đoàn người, ít nhất 5,6 người dây dưa ở cửa, đều liều mạng chạy ra ngoài, không ai nhượng ai, chỉ phí công phí sức, giống như lũ cá mắc cạn nơi khung cửa chính. Nét mặt ai cũng vặn vẹo vô cùng, đồng tử thu nhỏ lại, hai mắt trừng không thể lớn được hơn nữa — đó là biểu hiện của sự sợ hãi tới cực điểm.
Chuyện gì đang xảy ra?
Ngô Chí theo bản năng nhìn về phía phòng học, vì thế hắn thấy được địa ngục — một đại nạn của toàn nhân loại.
Trong phòng khắp nơi đều là máu, vẽ nên một bức tranh ấn tượng đến hoang đường, mà mấy con quái vật mặc đồng phục này là người chắp bút. Toàn thân chúng không ngừng mọc ra bọc mủ, ba một cái vỡ tan, chảy ra nước mủ, tứ chi đã muốn hư thối, có thể nhìn thấy rõ ràng những khối thịt nhão nhoét màu đỏ sậm, bị sức hút của trái đất không ngừng kéo dài, rồi ba một tiếng, khối thịt nhão liền dính trên sàn nhà, chảy ra màu lục vàng bán trong suốt của mủ nước. Ngô Chí nhìn thấy, một cỗ ghê tởm cùng buồn nôn tới cực điểm trào lên.
Quái vật chậm chạp nhúc nhích, như một khối thịt thối ghê tởm đi về cửa phòng học, ở cửa học sinh đang chen chúc phát ra tiếng thét tuyệt vọng. Ngô Chí như vừa tỉnh ngủ, vội vàng chạy tới, muốn giúp một phen.
Tay vừa mới vươn đã bị bắt lấy, tất cả học sinh đều thét chói tai, khóc hô: “Cứu tôi! Cứu tôi!!”
“Mấy người trước lùi lại lùi lại! Mau lùi lại! Mấy bạn học trước tiên lùi xuống một chút, để cho mấy người phía trước tản ra bớt rồi tất cả cùng qua ——!” Tay Ngô Chí bị nắm đến đau nhức, hắn dùng sức muốn đem đoàn người chen chúc đẩy ra, giữ lấy một khe hở để cho bọn họ đi qua.
“Lui lui lui mẹ mày! Bộ mày muốn đẩy lão tử đến chỗ lũ quái vật kia làm kẻ chết thay a, thao!” Người phía sau chửi bậy, như trước không ngừng mà hướng của chen lấn.
“Kiền!” Ngô Chí cũng nổi giận, hắn vừa định rống trả lại thì đã bị máu vẩy đến mơ hồ. Ngô Chí trợn to hai mắt, đồng tử co rút nhanh, cả người cứng lại. Cuối cùng thi thể của học sinh kia động đậy, ngã đè lên người học sinh phía trước, người học sinh bị đè phát ra tiếng kêu thảm thiết chấn động lòng người, hai mắt trắng dã sắp bị dọa ngất đi. Tạm thời hai người che tầm mắt, Ngô Chí rất rõ ràng nhìn đến con quái vật cách hắn chỉ có bốn thước (*), một cỗ tanh tưởi cùng hư thối ập tới.
Toàn bộ học sinh đều trở nên điên cuồng, bọn họ càng dùng sức đẩy cửa chạy ra ngoài. Đằng sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có một học sinh bị đẩy ngã, tiếng xương cốt bị gẫy trong không khí trở nên rõ rệt. Những học sinh rảnh rỗi đều điên cuồng chạy ra ngoài, e sợ chính mình làm thức ăn cho quái vật.
Ngô Chí chạy xa khỏi học sinh bị đẩy ngã, thân người không ổn định suýt té ngã trên mặt đất. Thời điểm ngẩng đầu lên, Ngô Chí hoảng sợ phát hiện, con quái vật kia cách hắn, chỉ có ba thước, lúc đó, ngoài hắn cùng con quái vật còn có một khối thi thể học sinh và hai học sinh té ngã trên mặt đất.
Mà lúc này, Ngô Chí có chút không thể tin được mà chớp chớp hai mắt, hắn trơ mắt nhìn cỗ thi thể kia giật giật, rồi từ từ đứng dậy. Ngô Chí muốn hét thật to, thi thể học sinh kia đứng được...... Không không không, không thể kêu thi thể được nữa, cỗ thi thể hư thối kia cùng con quái vật là đồng dạng!
Ngô Chí rốt cục biết vì sao lũ hủ thi (**) này vì cái gì lại mặc đồng phục học sinh.
Bệnh này truyền nhiễm được a! Chúng nó trước căn bản không phải quái vật! Là người a a a ——
Nhận thức này làm cho Ngô Chí sợ hãi đến tột cùng, hắn kinh hãi muốn đứng lên chạy trốn, chạy trốn khỏi cảnh tượng ác mộng này.
Nhưng có người túm được góc áo của hắn. Ngô Chí quay đầu lại, là học sinh bị đẩy ngã khi nãy lấy tay đỡ chân trái bị gẫy, tuyệt vọng cầu xin nhìn hắn.
Cứu cứu tôi ——
Bẹp, bẹp, bẹp.
Là âm thanh con hủ thi đang di chuyển, thịt thối rơi trên mặt đất phát ra tiếng, càng ngày càng gần, thanh âm càng lúc càng lớn, mùi thối rữa tanh tưởi càng lúc càng nồng đậm. Ngô Chí ngẩng đầu, chết lặng nhìn thấy ba con hủ thi đang chậm chạp đi về phía hắn —— học sinh bị thi thể đè cũng đã gia nhập với lũ quái vật, con hủ thi gần hắn nhất vươn ngón tay đến chóp mũi hắn chỉ cách có bốn tấc.
“Đừng bỏ đi...... Không ——”
Tiếng kêu khóc kéo dài bị bỏ qua sau tai, càng lúc càng nhỏ dần rồi biến mất.
Ngô Chí chạy, dùng hết sức chạy, lấy tay bịt hai tai, như thế là có thể bỏ đi mà không cần để ý đến tiếng kêu khóc tuyệt vọng kia. Hắn cắm đầu chạy thật nhanh, đóng chặt giác quan, lơ là suy nghĩ ——
“...... Ngô Chí!”
Ngô Chí đụng vào một người, hai người đều hung hăng ngã trên mặt đất. Ngô Chí đang chết lặng cũng bị đụng mà choàng tỉnh, hắn có chút hoảng sợ nhìn người đối diện kia. Người nọ cúi đầu tìm cái gì đó rơi trên mặt đất, làn da hắn bình thường so với con gái còn muốn trắng nõn hơn, Ngô Chí biết, đó là kết quả của việc nhiều năm không đứng dưới ánh nắng mặt trời. Người nọ tìm được cặp kính vừa rơi, đeo vào, cặp kính đen có phần hơi lớn, che khuất phần lớn khuôn mặt người nọ, lại vẫn có thể nhìn thấy được đường nét thanh tú trên khuôn mặt.
“...... Diệp Thanh Linh.”
Ngô Chí cũng không thể nói rõ, hắn cùng Diệp Thanh Linh xem như bình thường vẫn là bạn học, vẫn là bạn bè. Không biết có nên tính là nghiệt duyên hay không, Ngô Chí từ nhỏ đến lớn đều học cùng lớp với Diệp Thanh Linh, chính là bởi vì Diệp Thanh Linh bị mắc bệnh tim nên cơ bản không lên lớp nhiều, hai người tự nhiên cũng không thân mật nói chuyện.
“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy mắt kính, nhìn không rõ nên hắn nhíu mày lại: “Hành lang cấm chạy.”
Vừa nhắc tới chuyện này, trí nhớ trong đầu lập tức thức tỉnh. Ngô Chí dâng lên một cỗ cảm giác buồn nôn. Không biết là ghê tởm con quái vật kia, hay ghê tởm chính mình. Ngô Chí cố gắng bỏ qua cái cảm giác buồn nôn kia, cầm tay Diệp Thanh Linh chạy ra ngoài.
“Mau chạy đi!”
Diệp Thanh Linh dường như ngoài ý muốn, nhưng không có giãy dụa, ngoan ngoãn để Ngô Chí kéo đi.
Dọc đường đi Ngô Chí đứt quãng giải thích chuyện vừa xảy ra cho Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh thực im lặng nghe, không hỏi gì thêm, sự im lặng cùng bình ổn này làm cho Ngô Chí cũng dần dần tỉnh táo lại.
“Khuyết điểm lớn nhất của lũ quái vật kia chính là tốc độ, còn về tấn công cùng lực phòng ngự tôi chưa thử qua —— bất quá tốt nhất không cần tiếp cận chúng mà thử, sẽ nhiễm bệnh! Dựa vào!”
Nương dọc theo đường đi, hai người cũng gặp được rất nhiều học sinh đang chạy mất xác. Dựa theo những tiếng kêu sợ hãi vụn vặt kia cùng phương hướng truyền đến đại khái phỏng chừng, tòa nhà thí nghiệm, vườn khoa học kỹ thuật cùng ký túc xá cũng xuất hiện bệnh truyền nhiễm này, hơn nữa không ít người đã trở thành quái vật đi.
Hai người đi tới cổng trường, Ngô Chí thở phì phò dừng lại: “Tôi tính về nhà nhìn xem, tôi thật sự lo lắng......Còn cậu?”
“Tôi đến cục cảnh sát.” Diệp Thanh Linh bình thản trả lời: “Ở chỗ đó nghe ngóng tin tức là tốt nhất.”
Cậu không về nhà......? Ngô Chí há miệng thở dốc, vẫn là không có mở miệng, chỉ có thể cười cười nói: “Kia vừa lúc cùng đường.”
Diệp Thanh Linh không nói gì, chỉ là thực cẩn thận nắm tay Ngô Chí.
===========================================
(*) Thước: Đơn vị đo chiều dài của người Tàu: 1 thước (1 xích, chi) = 10 tấc = 0,23 m
(**) Hủ thi: Xác sống, zombie
Đọc chương này mà cứ như xem HighSchool of the Death 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.