(Quyển 6) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 5: Khai Minh (tứ)




Khai Minh thú tuy chỉ là một con thần thú nhưng thực chất lại là một đại gia đình hoà thuận vui vẻ, một đại gia đình có chín huynh đệ. Đại ca chính là cái đầu lớn nhất kia, siêu cấp táo bạo, rất xấu tính. Đệ đệ nhỏ nhất không đâu xa lạ, chính là cái đầu duy nhất còn thức. Tuy mọi người trên Thiên giới đều nói chúng nó thật ngu ngốc, nhưng đại ca luôn luôn khoe khoang rằng Khai Minh thú là thần thú thông minh nhất, ngầu nhất trong thiên hạ, những ai nói không hay về bọn chúng chắc chắn đều là người xấu.
Cho dù là lời nói dối thì khi nói trên ngàn lần chúng cũng sẽ trở thành lời nói thật, Khai Minh thú từ đầu đến cuối đều tin rằng mình chính là thần thú tốt nhất trên Thiên giới, chưa bao giờ thất trách, vừa rồi lại càng không.
Ngay khi mấy người Toàn Cơ vừa lên đến đỉnh núi, điều đầu tiên Khai Minh thú làm là ra sức ngửi tới ngửi lui trên người nàng hòng muốn tìm rượu ngon và gà nướng xem có còn không. Tử Hồ thấy đôi mắt ngập nước của cái đầu nhỏ nhất không giống như khóc, chỉ là như khi uống rượu quá nhiều mà nổi lên sắc hoa đào, không khỏi khẽ nói với nó : "Hay là.... Hay là mi đừng uống nữa đi, uống nhiều quá thì canh cổng thế nào được ?"


Bọn họ nhất định là những kẻ đột nhập và thủ hộ kỳ quái nhất trên đời đi, nhất định là vậy...
Khai Minh thú vô cùng thật thà nói : "Ta chính là thần thú ngàn chén không say ! Rượu của mấy kẻ hèn các ngươi há có thể khó dễ được ta ?"
Toàn Cơ lấy vò rượu cuối cùng ra đưa đến trước mặt nó, cũng không thấy rõ nó đã làm gì mà vò rượu chỉ vừa lật vừa chuyển mấy cái, rơi xuống đất chỉ còn là bình rỗng. Nàng không nhịn được liền vỗ tay tán thưởng : "Thật là lợi hại nha ! Uống siêu nhanh luôn !"
Khai Minh thú ngẩng cao đầu, đương nhiên là chỉ có cái đầu nhỏ kia, dương dương đắc ý : "Cái này thì tính gì chứ ! Đại ca mới đúng là lợi hại kìa, huynh ấy còn không cần mở miệng cũng có thể uống rượu được ấy, chỉ cần hút một cái thôi." Dứt lời, liền nấc cụt rõ to, mùi rượu phiêu tán khắp nơi.


Vũ Tư Phượng thấy nó say đến lợi hại, liền tốt tính nhắc nhở nó : "Ngươi như vậy hình như là không tốt lắm đâu ? Nếu trông coi đại môn thì sao có thể uống say được chứ."
Con thần thú to xác kia vẫn ung dung rung đùi đắc ý, ngây thơ chất phác : "Không có việc gì ! Nhìn đi, ta mới không để cho ai muốn qua thì qua đâu ! Ta... ta nói cho các ngươi một bí mật nha ! Chìa khoá cổng Khai Minh .... là đuôi của bọn ta đó. Tới đây... ta cho các ngươi xem mở cửa như thế nào này... cho, cho mấy người các ngươi được ... được mở rộng tầm mắt... biết được ... người không liên quan sẽ không bao giờ vào trong cung điện được đâu...."
Mọi người nhìn nhau hiểu ý, Vô Chi Kỳ liền bày ra vẻ mặt "Thật thần kỳ", vội la lên : "Cái kia... Mau cho bọn ta xem đi ! Về nhà ta còn khoe với mấy người ở quê thế nào là dáng vẻ oai hùng của Khai Minh thú của Thiên giới a !"


Khai Minh thú cười ha hả, thân mình uốn éo, nói : "Tới đây, tới đây với ta này !"
Sau lưng nó kéo theo một cái đuôi hình thù quái dị, như là một chiếc bút lông hoàn hảo cuối cùng giữa bầu trời, vô cùng hoa mỹ, trên đỉnh còn một quả cầu tròn tròn be bé nhô ra, quật qua quật lại. Toàn Cơ đối với mấy thứ đáng yêu này luôn luôn không có sức chống cự, nhiều lần không nhịn được thò tay ra muốn sờ trộm đều bị Vũ Tư Phượng chụp trở về.
Đi cũng không xa lắm, mọi người đã thấy một cánh cửa đá sừng sững đột ngột xuất hiện trước mặt, lớn đến mức tưởng chừng như nối liền thiên địa. Rất kì quái, rõ ràng lúc trước không phát hiện, nháy mắt lại hiện ra trước mặt. Cửa đá là do hai phiến đá lớn ghép lại, toàn thân tuyết trắng không chút tì vết. Tử Hồ tò mò bèn dùng tay len lén sờ một chút, chỉ thấy lòng bàn tay đột nhiên đau xót, đau đến nàng suýt thét lên. Vừa cúi đầu đã thấy lòng bàn tay bị bỏng rát một mảng.
Vô Chi Kỳ liền bắt lấy tay nàng, lưu loát xé vạt áo nhanh chóng băng bó lại, thấp giọng cảnh cáo : "Không được tuỳ tiện chạm vào đồ vật ở đây, bảo vật của thần tiên, ngươi chỉ là một tiểu yêu quái đạo hạnh thấp kém không chịu nổi đâu."
Tử Hồ uỷ khuất đến nước mắt lưng tròng, thừa dịp hiếm khi mới có được một lần dịu dàng này của hắn, muốn làm nũng một phen, nhưng mà ở đây lại có quá nhiều người, nàng không thể bất chấp mặt mũi như vậy được, đành phải bĩu môi, di di chân trên đất : "Hứ, ăn gà uống rượu của các ngươi rồi nên cho các ngươi sáng mắt một lần coi như báo đáp đi !"
Khai Minh thú đánh một cái nấc cụt, ánh mắt mông lung mà nhìn Vô Chi Kỳ nhắc nhở : "Khi trở về ngươi phải nhớ kể rõ một hai về dáng vẻ oai hùng của Khai Minh thú cho đám phàm nhân đó nghe đó nha !"
"Nhất định, nhất định !" Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, liên tục gật đầu.
Khai Minh thú hít sâu, bụng hóp lại, cái đuôi cổ quái phía sau "soạt" một tiếng dựng lên, căng ra thẳng tắp, giống như một cây cột. Mọi người đang không biết nó muốn mở cái cửa này bằng cách nào, lại thấy nó "soạt" lần nữa, quét đuôi ngang qua hai cánh cửa lớn kia, hai phiến tuyết trắng kẽo kẹt chối tai, ấy vậy mà lại thật sự tách ra một cái khe nhỏ.
Toàn Cơ xem đến trợn mắt há hốc mồm, quay lại nhỏ giọng hỏi Liễu Ý Hoan : "Lần trước Liễu đại ca tới nó cũng là mở cửa bằng cách này sao ?"
Y gật gật đầu, "Bất quá, lần trước huynh lừa bọn chúng rằng mình là tán tiên vừa mới đắc đạo, chúng nó còn vì huynh mà nhảy một điệu nhảy chào đón thần tiên mới nữa cơ. Cái đó a... phải gọi là vô cùng, vô cùng độc đáo."
Cổng Khai Minh chậm rãi mở ra, bên trong là kì hoa dị cảnh, mỹ lệ đến mức khó có thể miêu tả thành lời, bọn họ ngắm khung cảnh chỉ cách có một cánh cửa, có chút cảm giác khó tin, không chân thực, phảng phất, sau cánh cửa đó chỉ là một giấc mộng mỹ lệ. Khai Minh thú đắc ý dào dạt mà vung đuôi loạn xạ, cái đầu nhỏ lắc phải lắc trái, hỏi liên hồi : "Thế nào hả ? Ta có lợi hại không ?"
Vô Chi Kỳ lấy cái bánh nướng ở trong ngực ra đưa đến bên miệng nó, nịnh nọt : "Dáng vẻ uy vũ vừa rồi của Khai Minh đại nhân thật khiến người ta hoa mắt mà say mê ! Nào nào, đây là phần tiểu nhân hiếu kính cho lão nhân gia ngài, ngàn vạn lần không cần khách khí nha !"
Khai Minh thú ngửi ngửi thử, cái bánh nướng kia bên trong là nhân thịt, tuy bề ngoài trông chẳng ra gì, nhưng hương vị thì thật sự là vô cùng hấp dẫn. Đồ ăn trên Thiên giới nhìn thì rất đẹp, nhưng ăn chả có hương vị gì, tất cả đều nguội nguội lạnh lạnh, Khai Minh thú làm sao có thể chống chọi được với sự dụ hoặc của loại đồ ăn bực này, lập tức miệng rộng há ra, một ngụm nuốt xuống, vừa ăn vừa cảm khái : "Ngươi thật đúng là ngưởi tốt ! Thật đúng vô cùng tốt nha !" Lời còn chưa dứt, đã ngã rầm xuống, trong miệng vẫn còn nửa cái bánh nướng chưa nuốt xuống, vậy mà đã ngủ luôn rồi.
Toàn Cơ liền chạy tới sờ sờ đầu nó, chín cái đầu một chút phản ứng cũng không có. Vô Chi Kỳ cười gian nói : "Hạ chút thuốc mê thôi, không cho nó ngủ thì sao chúng ta đi vào được chứ ?"
Cổng Khai Minh càng ngày mở càng rộng, bên trong như mộng như ảo, thật không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Liễu Ý Hoan tán thưởng : "Mặc dù đây đã lần thứ hai huynh đến đây nhưng vẫn cảm thấy đây là cảnh đẹp hiếm có trên thế gian này. Ai nói là Thiên Đế không biết hưởng phúc chứ ?"
Tay Toàn Cơ đột nhiên bị nắm lấy, ngẩng đầu nhìn, đúng là Vũ Tư Phượng. Hắn thấp giọng hỏi : "Gặp được Thiên Đế rồi thì muội định nói như thế nào ?" Toàn Cơ ngần ngơ, kỳ thật mặc dù là nàng đúng là đã có thể như nguyện mà đi gặp Thiên Đế nhưng gặp rồi, cụ thể muốn nói gì, làm gì nàng thật đúng là chưa từng suy nghĩ đến. Nàng do dự một chút mới nói : "Đại khái.... đại khái chính là nói với ông ấy là muội không mưu phản..... Ưm, sau đó xin ông ấy thả Đình Nô ra. Thiên nhãn cũng bị ông ấy thu hồi lại rồi, cũng xin ông ấy đừng làm phiền Liễu đại ca nữa..... Cuối cùng... cuối cùng là nói, những việc này không dính líu đến huynh, chúng ta chính là đồng sinh cộng tử, cũng không làm chuyện gì xấu cả."
"Gì chứ ...." Hắn nở nụ cười, xoa nhẹ trên đầu nàng, cười nói : "Vẫn trẻ con như vậy. Chẳng lẽ muội nghĩ đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, Thiên Đế chắc chắn đều đáp ứng hết sao ?"
"Sao ông ấy có thể không đáp ứng chứ ?!" Toàn Cơ nóng nảy, "Không ai trong chúng ta làm gì sai trái cả mà ! Là Thiên Đế là có thể tuỳ tiện định tội người khác như vậy sao ?"
Lời nàng vừa dứt liền nghe thấy một âm thanh khô cằn nói : "Thiên Đế hành sự như thế nào, không phải ai cũng có thể suy đoán được !"
Tất cả đều chấn động, một đường đi tới đây, ngoại trừ vu sư lữ hành đã gặp lúc ở Long môn và Khai Minh thú ở cổng Khai Minh thì nửa bóng người cũng không thấy ! Người này sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây chứ ? Đáng nói hơn là ngay cả Vô Chi Kỳ và Toàn Cơ cũng qua mặt được !
Toàn Cơ và Vô Chi Kỳ cũng là đồng thời phát hiện có kẻ lạ, đều ngẩng đầu xem xét cẩn thận, kĩ lưỡng. Tiếp đó, một người rút Bạch Ngọc, người kia rút Sách Hải câu, cùng lúc tấn công về phía trên đỉnh đầu. Chợt thấy một luồng bạch quang cực lớn xuất hiện, vô cùng chói mắt, Toàn Cơ tránh né theo bản năng, bên tai là âm thanh sợ hãi của Tử Hồ. Đến khi luồng sáng trắng kia lùi đi, nhìn lại chỉ còn bốn người ngơ ngác đứng ở cửa, xung quanh không có bất kì cái gì khác lạ, cổng Khai Minh vẫn mở như vậy, Khai Minh thú vẫn nằm im ngủ như vậy, chỉ thiếu mỗi một mình Tử Hồ.
Toàn Cơ lại ngẩng đầu xem xét, giữa không trung cũng không một bóng người, người mới vừa rồi xác thực là đến vô ảnh, đi vô tung, ngang ngang ngược ngược cướp Tử Hồ từ trên tay nàng và Vô Chi Kỳ ! Thần sắc Vũ Tư Phượng có chút tái nhợt, thấp giọng : "Là vu sư lữ hành kia sao ?" Thanh âm kia có chút già nua, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là con rồng nhỏ mà lão ta nuôi kia.
Vô Chi Kỳ nghiến răng nghiến lợi : "Không phải ! Hẳn là một tên vu sư khác rồi !" Quay đầu, liền muốn nhảy xuống vách đá, Liễu Ý Hoan vội vàng kéo hắn, "Ngươi muốn làm gì ? Cổng cũng đã mở rồi !" Vô Chi Kỳ tránh tay y, nhíu mày nói : "Còn ai quản cửa này cửa nọ ! Tiểu hồ ly bị tên vu sư kia bắt đi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít !"
Hắn thả người nhảy xuống vách đá, không một tia do dự, giọng nói từ phía dưới vọng lên : "Các ngươi cứ đến trước Thiên Môn đi ! Ta đi thu thập, chỉnh đốn gã vu sư kia một chút, xong việc sẽ quay lại tìm các ngươi !"
Liễu Ý Hoan còn muốn níu kéo lần nữa nhưng nào có thể, ba người trơ mắt nhìn thân ảnh hắn biến thành một cái chấm đen trong nháy mắt.
Vũ Tư Phượng nhìn bốn phía, xác nhận không phát hiện dị tượng nào nữa, chỉ phải lên tiếng : "Đi thôi, hắn ta nói đúng, chúng ta nên đến Thiên Môn trước, không nên để lỡ chính sự."
Ai ngờ vừa đi được hai bước lại nghe Toàn Cơ nói : "Ở đây !" Băng Ngọc vẽ một đường vòng cung đẹp đẽ trong không trung, chém "phập" một nhát, quả nhiên là thực sự có gì đó, máu tươi chầm chậm nhiễm đỏ một vùng, một bóng người đạm bạc hiện giữa không trung, té xuống mặt đất.
Ba người vội vàng tiến đến vây xung quanh, thấy đó là một người mặc áo bào màu xanh, râu tóc bạc trắng, lại đúng là một lão giả, có lẽ đó là gã vu sư thứ nhất. Lão ta đang gắt gao ôm hông mình, nơi đó đã bị Toàn Cơ chém đến máu thịt lẫn lộn, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Vũ Tư Phượng thấy Toàn Cơ đang còn muốn vung kiếm gϊếŧ chết lão, liền lắc đầu nói : "Đừng loạn khai sát giới, muội đã đả thương lão ta rồi. Đi thôi, vào trong rồi nói."
Toàn Cơ oán hận thu hồi Băng Ngọc, xoay người liền đi. Bất ngờ lão giả ở phía sau máy móc nói : "Thiên Đế có lệnh, kẻ nào tự tiên xông vào thánh địa, gϊếŧ bất luận tội ! Các ngươi, mấy tên đệ tử liều mạng này, sau khi chết sẽ bị đánh vào địa ngục Vô Gian, vĩnh viễn cũng không được siêu sinh !"
Liễu Ý Hoan không kiềm được nói : "Ông cái đồ lão già không nói đạo lý này ! Các người đây là chỉ cho phép mình vu oan hãm hại, không cho phép chúng ta tự giải thích sao ? Con mắt nào của lão. Thấy chúng ta giống như mấy tên liều mạng hả ?! Nếu là thật muốn liều mạng, đã sớm cắt đầu lão xuống làm chuông gió chơi rồi !"
Lão giả kia ngưng mắt nhìn, tinh tế đánh giá ba người họ, lạnh nhạt nói : "Một kẻ kiếp trước là chiến thần, hai yêu quái Kim Sí điểu. Lão hủ không thể nào nhìn nhầm được !" Dứt lời đột nhiên nhấp môi, huýt sáo một tiếng, âm thanh sắc nhọn, chói tai. Theo âm thanh càng ngày càng nhỏ đi, thân nhìn của lão cũng dần hoá trong suốt, rốt cuộc hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một vũng máu trên mặt đất.
Ba người đến cùng lão ta định làm gì nên đều ngây ra. Sắc mặt Vũ Tư Phượng bỗng đại biến, quay đầu nhìn về bầu trời phía tây, trên không trung hư vô bỗng xuất hiện một đám mây cực lớn đỏ rực như lửa, bập bùng bập bùng, biến ảo sặc sỡ, đẹp không thể tả.
Ở giữa đám mây kia là một con chim rất lớn đang bay lượn, hai cánh dài chậm rãi vỗ, màu sắc của từng sợi linh vũ thay đổi liên tục, giống như thất thải lưu ly, sống cả ngàn năm cũng chưa chắc có thể thấy được loài chim thần kỳ mỹ lệ như vậy.
Trong lòng Vũ Tư Phượng và Liễu Ý Hoan như lâm đại nạn, hai đầu gối không chịu sự kiểm soát mà nhũn ra, như thể đang quỳ xuống. Phượng hoàng ! Ông già kia vậy mà gọi phượng hoàng tới !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.