(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 25: Hoa nở khắp chốn (ngũ)




Quả thực, Toàn Cơ vẫn không hiểu vì lý do gì mà Vũ Tư Phượng lại phải rời khỏi Ly Trạch cung, mà hắn dường như cũng biết điều mà nàng đang nghi vấn.
Mỗi người đều có những bí mật không muốn bị bóc trần, cho dù là đối với người thân yêu nhất cũng không muốn bản thân bị bại lộ hoàn toàn. Nếu hắn đã không muốn nói thì nàng cũng không hỏi nữa.
Ngày ngày trôi qua, nàng đều tính xem Đằng Xà đã đi bao lâu rồi. Chỉ mong mấy lời hôm đó của hắn là nói nhảm, đi ít hôm rồi sẽ trở về.
Trong tình huống khế ước ràng buộc giữa nàng với hắn chưa bị hủy, hắn chỉ có thể cách xa nàng cùng lắm ba năm, không thể hơn dù chỉ một ngày. Toàn Cơ cũng không tưởng tượng nổi nếu hắn không trở về thì sẽ thế nào, nhưng trừ trước đến giờ, Đằng Xà cũng không chủ động rời đi như vậy. Nàng biết tuy trong lòng hắn có chút hờn giận nhưng lại là một linh thú rất tận chức.


Đã ba ngày rồi, Toàn Cơ ở trong thôn nhỏ chờ đợi, Đăng Xà không trở về.
Lại ba ngày kế trôi qua, Toàn Cơ đi đi lại lại ở cổng thôn, Đằng Xà vẫn chưa trở về.
Rồi lại ba ngày, ba ngày tiếp...
Mãi cho đến khi hai mươi cái ba ngày trôi qua, Đằng Xà vẫn không rõ tung tích. Toàn Cơ lúc này mới thực sự tuyệt vọng, chắc hắn sẽ chẳng quay lại nữa.
Đến giờ nàng vẫn không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội với hắn, hắn lại vì cái gì mà nói đi là đi. Không những thế lúc đi còn nói toàn những lời độc địa như thế.
Không chỉ một lần nàng nhớ đến cuộc đối thoại giữa hắn và Vũ Tư Phượng xế chiều nọ, những vẫn không thể hiểu ý tứ của hai người họ.
Nhưng nếu việc đã thế, cứ luẩn quẩn mãi cũng chẳng có tác dụng gì. Vũ Tư Phượng nói đúng, Đằng Xà tự có suy nghĩ riêng, hẳn đã suy xét rồi mới quyết định trở thành linh thú, cũng không thể dưỡng hắn thành bộ dạng nhu thuận nghe lời như tiểu Ngân Hoa được.


Nói mới nhớ đến tiểu Ngân Hoa. Từ sau khi Đằng Xà đi, nó mỗi ngày đều ủ dột chán chường, chẳng buồn nhúc nhích, đến trái cây mà bản thân thích nhất cũng không thèm động, cả ngày chỉ cuộn mình trong tay áo Vũ Tư Phượng mà ngủ.
Toàn Cơ trêu chọc nó một chút, nó tuy rằng cũng nể mặt nàng mà thè thè cái lưỡi dài nhỏ xíu ra như chào hỏi nhưng cũng chỉ thoải mái một lúc rồi lại khôi phục vẻ buồn rầu ban đầu, dù nàng làm cách nào cũng không chịu thò đầu ra.
Theo Vũ Tư Phượng giải thích thì đây là bệnh tương tư. Có ai nghe qua rắn cũng biết tương chưa? Nhưng đối với tình trạng của nó bây giờ hai người đều thúc thủ vô sách, chỉ có thể mặc nó, làm như không thấy.
Sau đêm hôm đó, Vũ Tư Phượng mang chăn đệm của mình trở lại phòng ngủ vốn đã bị Toàn Cơ chiếm. Từ đó hai người coi như chính thức ở chung, sinh hoạt cùng nhau cũng gần giống như một đôi vợ chồng son rồi.


Toàn Cơ đối với sự cởi mở mạnh mẽ của các thiếu nữ ở Tây cốc này nảy sinh chút ghen tị, nhưng cũng bởi vị sự ghen tị này mà nàng dần hình thành một thói quen: im lặng.
Cuối cùng thì hầu hết các hộ gia đình ở đây đều thừa nhận nàng với Dực công tử của bọn họ là một đôi bởi trong vòng một dặm quanh đây, không thể nào tìm được một cô nương xuất sắc hơn Toàn Cơ, thân thủ tốt, tính cách cũng rất tốt.
Lan Lan sau đó vẫn hay chạy sang đây, nhưng nàng ấy tới là để học y thuật, xem ra nữ tử này còn biết nhìn xa trông rộng, không nguyện ý coi sóc một khách điếm nhỏ cả một đời như thế. Nàng ấy theo Vũ Tư Phượng nghiên cứu thảo dược, quyết tâm tương lại sẽ trở thành một nữ đại phu.
Chỉ đáng tiếc là Lan Lan chưa nhận biết hoàn toàn được mặt chữ vì vậy buổi sáng nàng theo Toàn Cơ học chữ còn buổi chiều thì cùng Tư Phượng đọc y thư (sách về y thuật).
Vui ở chỗ, Lan Lan rất thông minh, chỉ cần nói một lần là có thể lĩnh hội được, hơn nữa còn rất nhiệt huyết với nghề y này.
Vũ Tư Phượng từng nói, dù có thông minh đến mấy nhưng phải có tâm thực lòng yêu thích mới có thể học được. Lan Lan chỉ học tập cùng hắn ba bốn tháng mà đã mang chút dáng dấp đại phu rồi.
Ở trong khách điếm nhà nàng nếu có ai bị cảm mạo hay một số bệnh nhẹ, nàng đã có thể chữa trị, thuốc đến là bệnh khỏi.
Sinh hoạt ở nơi sơn dã có nhịp điệu, rất hài hòa, ít có biến cố gì xảy ra nhưng đối với hai người tuổi trẻ khí thịnh như Toàn Cơ và Tư Phượng thì lại là thập phần đơn điệu, ở lại lâu cũng cảm thấy phát chán. Vũ Tư Phượng trước kia có thể trụ lại đây một năm là do tư tưởng luôn phân tán không tập trung lại hay vẩn vơ suy nghĩ, nhưng bây giờ có Toàn Cơ bên cạnh thì đào đâu ra lý do để buồn cơ chứ!
Hắn ngày nhỏ sống tại Ly Trạch cung có thân phận đặc thù, không giống những đệ tử khác không được ra ngoài, hắn lại có thể không cần một câu thông báo cũng có thể thoải mái xuất cung, đương nhiên là do có giao ước giữa Liễu Ý Hoan và Đại cung chủ nhưng cũng bởi vậy mà tạo thành cho hắn tính cách thích phiêu bạt, thích đi đây đi đó.
Toàn Cơ trước đó bắt được Hỏa hoán chuột, đem da và lông của nó bán đi cũng được không ít ngân lượng, vốn đang định dựng thêm một gian nhà nhưng bây giờ hai người đều đang có ý định rời đi nên quyết định dùng số tiền này làm lộ phí, dong buồm ra hải ngoại thăm thú một phen. Không ngờ rằng, hàng ngày nhiều việc vặt vãnh, níu chân họ đến gần nửa năm.
Mắt thấy thu đã sắp qua, đông cũng mau tới, mùa hè ở Tây cốc đến sớm, mùa đông cũng vậy. Mới đầu tháng mười một mà khắp các con đường trong thôn đều phủ tuyết trắng xóa, quả Ngân trang tố (chả biết quả gì =.=) phủ khắp núi đồi, nhìn đâu cũng thấy. Toàn bộ đều được bao bọc trong tuyết trắng, tinh khiết và trong trẻo, một vẻ đẹp khôn tả.
Lan Lan tối qua nhờ người mang tới một bức thư, nói muốn xin nghỉ ba ngày để chữa tật cho một vị khách nhân trong khách điếm. Toàn Cơ và Tư Phượng thừa dịp ba ngày rảnh rỗi liền đến Khánh Dương thăm Liễu Ý Hoan.
"Lần này ta tới, huynh ấy sẽ không chạy đi trốn chứ?" Toàn Cơ đột nhiên nhớ đến mỗi lần đi Khánh Dương, Liễu Ý Hoan đều biết trước mà trốn đi, trong giọng vẫn mang theo chút hờn giận hỏi.
Vũ Tư Phượng cười cười: "Sẽ không đâu... Trừ phi nàng nổi nóng, cầm Băng Ngọc đuổi theo huynh ấy đòi chém."
Từ sau đếm hôm đó, "dùng Băng Ngọc chém" liền trở thành câu cửa miệng của Vũ Tư Phượng, có lẽ là bởi mấy lời bông đùa của hai người khi say lúc đó.
Toàn Cơ nhấc chân muốn đá hắn một cái lại bị hắn ôm vai, đẩy cửa đi ra ngoài .
Tuyết đọng dưới đất khá dày, dẫm lên phát ra mấy tiếng vui tai, gió lạnh thổi qua còn khiến tuyết vương trên mặt ai. Người đi đường chỉ hận không thể rụt đầu lại vào trong cổ áo, hai người trẻ tuổi kia lại quần áo đơn bạc mỏng manh, giống như không hề biết đến cái lạnh cắt da cắt thịt này, một đường cười cười nói nói vui vẻ ra đến đầu thôn.
Trên cổ Vũ Tư Phượng quàng một chiếc khăn lông, đó là của Toàn Cơ tặng hắn.
Nói ra thì trước giờ ít ai lại dùng lông chồn làm khăn quàng cổ cả, nhìn cái màu lông này thực không ưa nổi.
Nếu không phải Vũ Tư Phượng trời sinh tuấn tú ưa nhìn, mặc cái gì cũng đẹp thì sớm đã khiến người ta cười đến rụng răng.
Hắn thì không một chút để ý, chỉ cần là Toàn Cơ tặng, dù lấy mai rùa đen làm mũ đội đầu hắn cũng không chút oán than, chưa biết chừng còn rất vui vẻ hạnh phúc mà nhận lấy ấy chứ!
Hai người ra đến cổng thôn, đang định bước tiếp vào sơn đạo thì chợt nghe trên không trung truyền đến một tiếng trong trẻo. Toàn Cơ như đột nhiên nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu lên trời tìm kiếm, chỉ thấy một đạo hồng quang như tia chớp xẹt qua bầu trời, nó dường như đã thấy bọn họ liền lập tức lao xuống.
Toàn Cơ vừa giơ cánh tay ra, nó đã vững vàng đậu lên —— là Hồng Loan!
"Sao ngươi lại tìm tới tận đây?" Toàn Cơ vừa mừng vừa sợ, "Nhất định tìm kiếm không dễ dàng gì. Khổ cho ngươi rồi!"Nàng xoa xoa đầu Hồng Loan, rút tờ giấy treo bên cổ chân nó ra. Hồng Loan đắc ý kêu hai tiếng rồi lại vỗ cánh bay sang bên Vũ Tư Phượng.
Hồng Loan đậu trên vai hắn, cái đầu lại liên tục cọ xát vào tay áo, kêu mấy tiếng. Tiểu Ngân Hoa sớm đã trốn đi đâu mất, Vũ Tư Phượng lấy quả mễ từ trong tay áo ra đưa đến miệng nó.
Nó ăn ngon lành rồi lại thân mật cọ xát vào người Vũ Tư Phượng, bày tỏ yêu thương vô hạn.
Toàn Cơ hô to một tiếng, Vũ Tư Phượng cả kinh, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Thiếu Dương phái xảy ra chuyện gì ư?"
Toàn Cơ hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng, níu lấy tay áo hắn cười nói: "Hai ngày nữa sẽ đến đại hôn của Linh Lung.
Cha kêu chúng ta ngay lập tức trở về!" Vũ Tư Phượng lúc này mới trầm tĩnh lại, cười hỏi: "Thật là tin tốt lành. Linh Lung và Mẫn Ngôn sao?"
"Làm gì còn ai ngoài Lục sư huynh chứ!" Nàng chỉ vào tên tân lang Chung Mẫn Ngôn ghi trên giấy cười không khép miệng lại được.
Vũ Tư Phượng nói nhỏ: "Đi thôi, chúng ta trước đi Khánh Dương thăm Liễu đại ca trước, sau đó khởi hành lên Thiếu Dương."
Toàn Cơ lại như nghĩ ngợi, do dự một chút mới thấp giọng nói: "Chờ chút đã. Tư Phượng... Chàng, chàng định đi thật sao? Chàng có thể..." Hắn là yêu, đệ tử Thiếu Dương phải từ trên xuống dưới không ai không biết điều này, nàng không dám chắc liệu cha và nương có đồng ý để hai người bên nhau hay không nữa. Lỡ như đến Thiếu Dương rồi, ngược lại khiến tâm trạng Tư Phượng không thoải mái, vậy chẳng thà nàng ở lại bên hắn không trở về nữa.
Vũ Tư Phượng lắc đầu điềm đạm đáp: "Không, ta vẫn sẽ đi." Hắn cười cười. Cười cười, "Còn về hướng cha nàng cầu hôn nàng nữa chứ."
Mặt Toàn Cơ thoáng chốc đã đỏ bừng, nàng cúi đầu rối loạn vò vò góc áo, ngập ngừng: "Kỳ thật... Như vậy... Cũng rất tốt. Ta... Ta cũng không để ý đâu."
Hắn chỉ dịu dàng xoa đầu nàng, thấp giọng nói: "Nhưng ta để ý."
****************
Trước cứ theo lời Vũ Tư Phượng, hai người rất nhanh tới được Khánh Dương, Liễu Ý Hoan lúc này đang suиɠ sướиɠ thưởng tửu thưởng mỹ trong kĩ viện, một cọng tóc cũng không thiếu. Khi tìm được hắn, hắn đang không chút quy củ trái ôm phải ấp hai mỹ nữ, giương mắt thản nhiên nhìn khuôn mặt trắng bệnh của Toàn Cơ. Hắn "Ô" một tiếng, cười nói: "Hai người đã làm cái chuyện kia rồi phải không? Thần sắc thật không sai! Tiểu phượng hoàng có dịu dàng không!"
Toàn Cơ tiến lên một bước, rất muốn rút Băng Ngọc ra chém vỡ vụn cái biểu cảm ghê tởm trên khuôn mặt này. Đáng tiếc nàng lại không dám hạ thủ, chỉ sợ dọa hai kỹ nữ xinh đẹp kia chạy mất.
Liễu Ý Hoan nhấp chén rượu, cười nham nhở, xua tay với bọn họ: "Mau ngồi đi. Ta thấy Tiểu phượng hoàng hơn nửa năm nay không thèm ngó ngàng đến người Đại ca này, khẳng định là đã bị Tiểu Toàn Cơ tìm được rồi. Hai người lại tới gặp ta đầu tiên, người làm cha hờ như ta cũng không cảm thấy oan uổng."
Vũ Tư Phượng kéo Toàn Cơ xuống ngồi cạnh bàn rượu, rót đầy ba chén, ba người vui vẻ ngồi ôn chuyện. Đều là mấy chuyện vụn vặt không đáng nhắc tới mà chẳng hề hé nửa lời về tiền căn hậu quả cuộc tái ngộ của đôi tiểu tình nhân này.
Trong lòng Liễu Ý Hoan sớm đã nhận định hai người là một đôi trời sinh, quá trình gì gì đó hắn quan tâm làm cái quái gì.
Lại nó đến đại hôn của Linh Lung và Chung Mẫn Ngôn, Vũ Tư Phượng ngỏ ý muốn rủ Liễu Ý Hoan đồng hành.
Liễu Ý Hoan nghe vậy vừa cười vừa liên tục lắc đầu: "Không đi không đi. Lão tử không thể gặp chuyện gì quá vui được, gặp liền muốn uống rượu, rượu vào tất sẽ hồ nháo, ở đại hôn của người ta làm chuyện mất mặt lại khiến cho mấy vị đại gia ngồi trên khó chịu. Hai người cứ đi đi."
Vũ Tư Phượng cũng không ngờ hắn lại cự tuyệt, không khỏi sửng sốt. Toàn Cơ nhớ tới lúc nãy hắn còn trêu chọc mình liền không có ý tốt nói: "Uống say không phải còn có ta và Tư Phượng đây sao! Liễu đại ca từ khi nào lại trở nên khách khí như thế?"
Liễu Ý Hoan chỉ lắc đầu, hai người mỏi mồm khuyên hắn nửa ngày, hắn cũng không hề suy chuyển, còn vỗ trán nói: "Đừng khuyên nữa, ta sẽ không đi đâu. Trời cũng sắp tối rồi, ta còn có chuyện cần xử lý, hai người cứ ở lại nghỉ ngơi chút đi."
Vũ Tư Phượng biết hắn có thiên nhãn, nhìn mọi việc so với người bình thường thấu đáo hơn rất nhiều liền hỏi: "Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là liên quan đến việc huynh trộm thiên nhãn?"
Liễu Ý Hoan xuy xuy cười: "Thiên nhãn bị lấy trộm cũng mấy chục năm rồi. Thiên giới nếu muốn tìm ta tính sổ, lão tử đã sớm hồn phi phách tán, làm sao có thể an ổn sống đến tận bây giờ! Không phải!"
Nói rồi hắn lại nhìn về phía Toàn Cơ, nhàn nhạt nói: "Cái tên tiểu tử tóc bạc lắm lời lanh chanh hay đi cùng ngươi đâu rồi? Sao lại không cùng đi?"
Nhắc tới Đằng Xà, Toàn Cơ liền mất tinh thần. Liễu Ý Hoan không khuyên, ngược lại chỉ cười: "Đi rồi sao? Ha ha! Tên này cũng còn chút khí khái nam nhi đấy! Tốt! Rất tốt!"
Toàn Cơ bất ngờ, lạnh nhạt nói: "Liễu đại ca uống quá chén rồi!"
Liễu Ý Hoan chỉ cười, phất ống tay áo rộng. Toàn bộ rượu và ly trên bàn đều đổ hết xuống đất, tiếng binh binh bang bang nổi lên. Hắn ngả người lên bàn, ánh mắt mông lung: "Ha... Quả thật là uống nhiều quá rồi ... Say a... Nhân sinh khó được mấy lần say... Về sau muốn say mà quên sự đời cũng chẳng thể say được nữa."
Toàn Cơ và Vũ Tư Phượng quay ra nhìn nhau, ánh mắt phức tạp, trong lòng nảy sinh nghi vấn, không biết thái độ kỳ lạ hôm nay của hắn là do có chuyện gì. Chợt nghe tiếng hắn thì thào hát: "... Thiên địa vi lô hề, tạo hóa vi công; âm dương vi thán hề, vạn vật vi đồng."
Liễu Ý Hoan ngâm nga mấy câu rồi gục xuống ngủ say. Toàn Cơ và Tư Phượng không biết làm thế nào, đành dìu hắn về giường nghỉ ngơi.
Vũ Tư Phượng đang định phủ chăn lên đắp cho hắn thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, tay áo bị hắn kéo, cúi đầu nhìn thì bắt gặp đôi mắt của Liễu Ý Hoan, đôi mắt ấy lúc này sâu sắc và thầm trầm hơn bao giờ hết, bình tĩnh nhìn thẳng Vũ Tư Phượng, nào nhìn ra là kẻ tự nhận say vừa rồi.
Vũ Tư Phượng cả kinh, chỉ nghe tiếng nói thật trầm của hắn bên tai: "Tư Phượng, cách Khánh Dương ba dặm về phía ngoại thành, có một ngọn núi gọi là Ngạnh sơn (*), đại ca rất thích nơi đó. Ở đó có một mộ phần nhỏ vô danh, nếu ngày nào đó đại ca mệt mỏi không đi đâu được nữa, nhớ đem đại ca đến an táng bên cạnh mộ phần kia."
Vũ Tư Phượng nghe vậy không khỏi sợ hãi, vội vã hỏi rõ nguyên nhân nhưng Liễu Ý Hoan không nói thêm câu nào mà nhắm mắt ngủ, dù lay thế nào cũng giả chết không chịu hé thêm nửa lời.
Hai ngươi cảm nhận được Liễu Ý Hoan hôm nay rất kỳ lạ, sống chết không muốn đến Thiếu Dương cùng bọn họ, không còn cách nào, Toàn Cơ đành để lại Hồng Loan ở chỗ này, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn có thể kịp Thời báo tin.
Khi rời đi, Toàn Cơ lại hỏi: "Mộ phần vô danh trên Ngạnh sơn là sao đây?"
Vũ Tư Phượng trầm mặc lắc đầu, lúc lâu sau mới nói: "Có lẽ là phần mộ của con gái huynh ấy. Ta từng nghe nói khi đó (khi ở cùng con gái), Liễu đại ca đang ở Khánh Dương bị Lão cung chủ lôi về cung."
Toàn Cơ nghe vậy thì im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.