(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 45: Bạo loạn (thất)




Hồng Loan bay đến đúng lục mọi sự vừa tạm thời ổn định. Nó lao nhanh vun vút, chỉ lưu lại nơi chân trời vệt hồng quang lại khiến nhóm đệ tử Phù Ngọc đảo còn chưa bình ổn tâm tình tưởng là địch nhân tiếp tục đột kích, kinh hồn táng đảm, hô to gọi nhỏ không ngừng. Nhưng chưa ho xong đã thấy hồng quangkia lao thẳng về phía Chử Lỗi, thoáng chốc đã ngừng lại, đậu trên cánh tay hắn, ngửa đầ kêu một tiếng dài.
Chử Lỗi thấy cánh nó vỗ sát đầu, thầm kêu không ổn, bộ dạng thập phần nôn nóng, vội vàng rút mảnh vải ở trong ống trúc nhỏ bên chân nó ra, lại mờ mờ thấy thê tử Hà Đan Bình y phục bị xé nát, khuôn mắt lốm đốm vết máu, càng khiến người ta ghê rợn hơn là mấy chữ viết bằng máu: Thiếu Dương có biến, nhanh chóng trở về.
Thiếu Dương gặp nạn?! Chẳng lẽ Ô Đồng còn chia ra một nhóm khác đi tập kích Thiếu Dương phái? Tay Chử Lỗi run lên, mảnh vải rớt trên mặt đất rồi liền vội vàng cùng Đông Phương Thanh Kỳ nói mấy câu liền dẫn theo đệ tử Thiếu Dương phái rời đi. Đông Phương Thanh Kỳ tỏ ý muốn đi cùng hắn, nhưng hiện tại trên đảo đang hỗn loạn, nếu hắn đi thì càng như rắn mất đầu, cộng thêm Dung cốc chủ còn chưa tỉnh lại và Chử Lỗi liên từ chối đành một thân phong trần mệt mỏi trở về đảo.


Qua thời gian một chén trà nhỏ, mọi người đã về đến Thiếu Dương phía, lại thấy đại môn không một bóng người, bậc thang bạch sắc mơ hồ có vết máu. Sở Ảnh Hồng bộ dạng nôn nóng liền lớn giọng gọi mấy tiếng nhưng vẫn không có tiếng trả lời.Thủ Dương phong có bảy ngọn núi, nhưng mọi người lại không biết yêu ma tập kích ở nơi nào, chỉ biết đi lên Thiểu Dương phong trước xem xét tình hình.
Ai biết được khi bước ra khỏi, Thiểu Dương phong vẫn là phong cảnh xanh biếc hữu tình, đỉnh ngọc bích đài, vậy mà khi trở về đã là khung cảnh nhuốm màu đỏ tươi thê thảm này, xác người ngổn ngang, máu tươi đầy đất, đều là của đệ tử Thiếu Dương phái. Chử Lỗi cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của mình đều vỡ ra, máu chảy đầm đìa, lảo đảo bước vào, mờ mịt nhìn chung quanh, trừ thi thể ra, không có lấy một người. Sở Ảnh Hồng kêu lên mấy tiếng, thanh âm run rẩy vang vọng không ngừng trong không gian tiêu điều. Chợt nghe thấy không xa có tiếng người hơi rêи ɾỉ. Mọi người vội vàng bước tới thấy Hòa Dương nâng một đệ tử toàn thân là máu dậy. Lại thấy làn môi tái nhợt không chút huyết sắc liên tục mấp máy muốn nói gì đó.


Chử Lỗi ngay lập tức điểm mấy huyệt trên người hắn, trần giọng nói: "Phát sinh chuyện gì?"
Đệ tử suy yếu nói: "Chưởng môn... Là hỏa yêu ma... Bọn chúng... phong... phóng xuất... hỏa yêu điểu... Lộc Dương sư thúc cùng... Phong dương sư bá... đều đã... đã tử nạn... Hoàn Dương sư thúc mang... mang một đoàn người... thoát ra..."
Nói tới đây, hơi thở càng mỏng manh, bỗng nhiên hai mắt trắng dã, Ngã vào cánh tay đang đỡ mình của Hòa Dương, vô luận Chử Lỗi điểm huyệt thế nào, đều không tỉnh lại. Linh Lung và Chung Mẫn Ngôn nhìn thấy tình cảnh bi thảm này của đồng môn, lại xem khắp nơi trên thi thể, cũng không nhịn được mà đỏ tròng mắt.
Hòa Dương thấy Chử Lỗi sắc mặt xanh trắng, đôi tay run nhè nhẹ, không khỏi thấp giọng nói: " Chưởng môn. Chúng ta nên xuống dưới xem xét một chút. Cùng nhóm của Hoàn Dương hội họp mới là trọng yếu."


Chử Lỗi chậm rãi gật đầu, đang muốn đứng dậy, chợt nghe Sở Ảnh Hồng kêu lên sợ hãi một tiếng: " Mọi người nhìn xem! Kia là cái gì?!" Mọi người nghe vậy vội vàng quay đầu, lại thấy từ phía sườn núi lóe lên thanh quang, màu sắc xinh đẹp đến kì dị, theo gió đong đưa tựa như một tầng lụa xanh mỏng bao phủ ở bên trên. Chung Mẫn Ngôn cảm thấy cảnh tưởng này có ddiemr quen thuộc liền nhớ ngay ra mình cũng đã từng nhìn thấy ở Cao Thị sơn, không khỏi kinh hô: Là Tất Phương Điểu! Kia chính là hỏa a!
Tiếng nói vừa dứt, Thanh Hỏa (lửa xanh) liền nhanh chóng che kín non nửa giữa sườn núi, dần dần xu thế lan ra nhanh chóng. Giữa sườn núi Hòa Hậu sơn thường là noi tụ họp của các nhóm đệ tử, cũng là nơi đặt võ trượng, là địa phương nhiều người qua lại, như vậy nếu gặp quái hỏa kia, chỉ sợ tử thương càng thảm trọng.
Chung Mẫn Ngôn thấy mọi người muốn đi xuống xem xét tình hình cụ thể, vội la lên: "Không thể đi! Lửa này không phỉa bình thường. Là tử hỏa! Chỉ cần dính một chút, vô luận là cái gì cũng sẽ ngay lập tức cháy khô mà chết! Sư phụ, ta nghĩ Hoàn Dương sư thúc nhất định sẽ không tiếp tục lưu tại Thiếu Dương phong, chúng ta cần phải đến những núi khác tìm kiếm."
Hòa Dương gật đầu nói: "Mẫn Ngôn nói không sai, theo ta thấy thời điểm yêu ma đột kích, đại bộ phận người đều sẽ không lưu đây, cần phải là trốn đến nơi mà yêu ma không dễ dàng tìm được. Chúng ta đi trước Tiểu Dương phong nhìn xem."
Chử Lỗi hít một hơi thật sâu, trong không khí tràn đầy mùi khét của vạn vật bị đốt cháy, còn có mùi máu tươi. Mùi hương đáng sợ này ngược lại khiến cho hắn cảm thấy tỉnh táo, dần dần bình tĩnh lại. Nửa buổi, hắn lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi, ngự kiếm đến Tiểu Dương phong. Trên đường nếu gặp yêu ma nào quá lợi hãi, không thể liều mạng, lập tức chạy."
Qua sự việc vừ rồi trên Phù Ngọc đảo, mọi người đều nhận thức được rằng, yêu ma lần này cực kì lợi hại, cũng hiểu rằng chỉ bằng chút sức lực của phàm nhân thì không thể chống cự được. Lần này đột kích yêu ma Ly Trạch cung có chút lợi hại, lại tuyệt không nghĩ đến Hiên Viên phái là một trong ngũ đại phía cư nhiên laị bỏ chính theo tà, trở thành một địch nhân không dễ đối phó.Công thêm Chung Mẫn Ngôn từng đem chuyện ngày đó ở Hải Oản sơn và Cao Thị sơn gặp yêu quái nói rõ ràng, nếu đơn đả độc đấu, chúng đệ tử Thiếu Dương phái tuyệt nhiên không phải đối thủ của bọn chúng, ngày đó Chung Mẫn Ngôn cũng là tập hợp với mấy người có thực lực mới có thể chém được vài tên mà thoát ra. Sau tại Cao Thị Sơn lại gặp được yêu ma, lại còn là loại lợi hại bậc nhất. Bọn hắn cùng từng tại Bất Chu Sơn gặp được quy mô lớn như thế này. Nếu lần này yêu ma dốc hết sức, lại thêm Tất Phương Điểu kia, nói muốn san bằng Thiếu Dương, tuyệt không phải nói bừa.
Tiểu Dương phong là ngọn núi thấp nhất trong thất phong, Khi mọi người dặt chân lên núi, lại vẫn là khung cảnh thanh bình, chim hót hoa thơm, suối trong chảy róc rách, không có lấy nửa điểm phong thê thảm cảnh như Thiếu Dương phong, nhất thời khiến mọi người phản ứng không kịp. Sở Ảnh Hồng lúc này đang chạy về hướng Ngọc Dương đường, chỉ nghe từ trong rừng cây không xa phát ra những tiếng hô, đến gần lại mới thấy trong Ngọc Phong đường có hai nữ đệ tử cùng hơn mười hắc y yêu ma giao đấu kịch liệt. Hiển nhiên các nàng không phải đối thủ của yêu ma, liên tục bị bức lui về phía sau.
Y phục đều đã nhuốm máu nhưng trên mặt lại không bắt được một tia sợ hãi.
Sở Ảnh Hồng nhịn không được kêu lên: "Đoan Nhụy! Đoan Nhu! Các ngươi lui ra phía sau!" Hai nữ đệ tử chợt nghe được thanh âm của sư phụ, căng thẳng trong lòng cũng hơi buông lỏng, đống thời hô lên: "Sư phụ! Nhưng yêu ma này thập phần hung ác!" Sở Ảnh Hồng rút kiếm xông lên, phía sau Hòa Dương cùng Chử Lỗi hai người cũng xông lên, giao đấu cùng hơn mười tên yêu ma.
Song phương giao thủ, trong lòng ba người đều cả kinh, quả nhiên là cùng Hiên Viên phái hoàn toàn bất đồng! Vô luận là lực đạo hay tốc độ, đều không thua kém các nhân vật trưởng lão! Mười mấy yêu ma thấy có người mới tới, thực lực lại không phải bình thường, liền đỡ lấy lấy lệ vài cái rồi nhanh chóng thối lui. Sở Ảnh Hồng thấy bọn hắn tuy rằng dùng miếng vải đen che kín nửa mặt, nhưng con ngươi hoặc thảm lục hoặc huyết hồng, mặt mũi cũng khác so với thường nhân, nhịn không được "Phi" một tiếng, điềm nhiên nói: "Yêu nghiệt! Thế nào lại chưa đánh đã chạy?!"
Mấy tên yêu ma kia thấp giọng trò chuyện mấy câu, một trong số chúng nói: "Chử Lỗi cũng ở đây đi?"
Mọi người đều sửng sốt, Chử Lỗi lạnh nhạt nói: "Không sai, là ta. Các ngươi còn có di ngôn gì muốn nói?"
Tên kia a a cười nói: "Phó Đường chủ có chuyện muốn chúng ta chuyển lời cho ngươi: ta đem Thiếu Dương phái từ trên xuống dưới gϊếŧ hết đốt rụi, nhưng phải để lại cái mạng của ngươi, để ngươi hảo hảo nếm trải mùi vị sống cũng không được mà chết cũng không xong. Ngươi là Chử Lỗi, thật đỡ tốn công chúng ta phải đi tìm ngươi! Còn không nhanh chóng mang theo mấy cái đuôi của ngươi lăn đi? Ngoan ngoãn đứng nhìn Thiếu Dương phái bị diệt môn đi!"
Chử Lỗi khí được sắc mặt xanh mét, quát: "Yêu ma tà đạo! Ai chết ai sống còn chưa rõ đâu!" Hắn vung tay lên, bộ dạng giận dữ, từ trong tay áo mười điểm trắng giống như cánh mai bắn nhanh ra, phốc phốc mấy tiếng rồi ghim vào người yêu ma, không đau không ngứa, yêu ma kia nhẫn không được cười khẩy nói: "Chử chưởng môn phát ám khí nhẹ nhàng không có lực đạo, lại còn ở đây nói mạnh miệng!"
Vừa dứt lời, chợt thấy đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm lại, mọi người ngẩng đầu lên, lại không biết từ lúc nào mảng lôi vân (mây chứa sấm sét) khổng lồ đen đặc, trong đám mây tự hồ chứa nước sơn đen, vô số địa lôi điện ẩn tựa như bạch xà liên tục được lôi vân phun ra nuốt vào, thập phần đáng sợ. Yêu ma kia sắc mặt biến đổi, cúi đầu xuống tìm kiếm ám khí Chử Lỗi phóng ra trên thân mính, đang muốn đem nó nhổ xuống, xung quanh đột nhiên sáng ngời, ánh sáng đâm vào mắt đau nhức vô cùng, theo sát là vạn đạo thiên lôi thô to đánh đánh xuống, tiếng nổ ầm ầm, kinh thiên động địa, tựa như vạn mã bôn đằng (*), sấm vang chớp giật dậy trời, mỗi lần đánh xuống đều khiến mặt đất rung lắc kịch liệt.
(*) Vạn ngựa lên đường.
Đây mới là "Ngũ lôi đại pháp" chân chính, đương nhiên so với Ô Đồng ở Trâm Hoa đại hội năm đó hoàn toàn là một trời một vực. Chỉ cần là nơi lôi đình quét qua, rừng cây chỉ còn lại một mảng trơ trụi, bụi mù dần dần tản ra, lộ ra từng phần đất bị sét đánh đến đen thui, cả một khu vực rộng lớn như thế bị sét đánh đến bảy tám, phần màu đen kì dị, trong không khí còn vương lại mùi khét lẹt, khu rừng thê thảm, không có lấy một chút dấu hiệu sự sống, giống như là một khu rừng chết.
Sở Ảnh Hồng thờ một hơi dài nhẹ nhõm, tuy rằng xử lí được đám yêu ma kia, nhưng trong lòng cũng không mấy vui mừng, không rõ số lượng đệ tử bị thương nhiều hay ít, thương thế ra sao, tình trạng hiện tại thế nào, Lộc Dương và Phong Dương đều đã quyết chiến cùng yêu quái bỏ mạng, lại còn có nhiều yêu quái lợi hại mai phục, chung quy vẫn là rất lo lắng. Nành nâng hai nữ đệ tử đã thụ thương dậy, xem xét một chút miệng vết thương, may mà không phải là vết thương trí mạng.
Đoan Nhụy vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Sư phụ! Chúng con đến chậm! Ngọc Dương đường trên dưới biết bao thư muội đều chết trong tay yêu ma!"
Sở Ảnh Hồng tâm trung rối loạn, chỉ đành nhẹ giọng an ủi: "Không sao rồi, các con hãy ở đây nghỉ ngơi một chút. Ta cùng Chưởng môn trước đi tìm Hoàn Dương sư thúc, huyết hải thâm cừu này, Thiếu Sương phái nhất định phải đòi lại bằng được!"
Đoan Nhu tâm trạng đã ổn định hơn, trầm giọng nói: " Hoàn Dương sư thúc. Lú ấy yêu ma đột nhiên công kích, xông lên Thiếu Dương phongd. Các trưởng lão và Chưởng môn phu nhân đều đang ở đó bàn bạc xẹm có nên đến Phù Ngọc đảo quan chiến (xem thi đấu) Trâm Hoa đại hội hay không nên trở tay không kịp, Lộc Dương sư thúc tiên phong lên trước, ngay lập tức bị quái điểu của yêu ma phun quái hỏa liề chết cháy! Phong Dương sư bá thấy quái hỏa vô cùng lợi hại, liến tiến lên phía trước che chở cho Phu nhân và các đệ tử trẻ tuổi rút lui an toàn nhưng lại bị dính chút quái hỏa... Ai ngờ quái hỏa kia chỉ dính một chút mà lan ra rất nhanh, Phong Dương sư bá cũng... Hoàn Dương sư thúc thấy tình thế bất lợi, liền phái người thông báo cho lục phong, đại bộ phận đệ tử đều trốn ở Minh Hà động trên Thái Dương phong, bọn Hoàn Dương sư thúc cùng Chưởng môn phu nhân ly khai ám đạo, chắc hiện tại đã đến Minh Hà động với mọi người... Con, con cùng Đoan Nhụy lo lắng ở Ngọc Dương đường có nhóm muội muội khác chưa kịp chạy trốn, liền trở về kiểm tra, kết quả ..."
Nói tơi đây, nàng lại nhịn không được, ô ô khóc thành tiếng.
Sở Ảnh Hồng thở dài, xoa đầu nàng, nói: "Hảo hài tử, không được khóc! Các con cũng mau theo ám đạo ở Ngọc Dương đường ly khai đi, nơi này nguy hiểm không nên để quá nhiều người lưu lại!"
Mọi người nghe được đâị bộ phận đã trốn đến Minh hà động, tâm tình lo lắn ít nhiều cũng được ăn ủi vài phần. Hai nữ đệ tử kia sống chết không chịu ly khai, kiên quyết muốn ở lại cùng bọn họ hằng động, Sở Ảnh Hồng vô pháp (không có phương pháp, không biết nên làm thế nào), đành phải dáp ứng, Na lưỡng người nữ đệ tử sống chết không chịu từ ám đạo ly khai, kiên quyết muốn lưu trữ cùng bọn họ cùng nhau hành động, Sở Ảnh Hồng vô pháp, chỉ phải đáp ứng. Đang muốn rời đi, chợt thấy mấy yêu ma đang ngã trên mặt đất kia động đậy, không giống như đã chết, Cử Lỗi không khỏi kinh hãi.
Một chiêu "Ngũ lôi đại pháp" đã khiến hắn hao tổn mười phần tiên lực! Nếu như không còn biện pháp nào gϊếŧ chết bọn chúng, thì chỉ đành liều mạng đấu tay không với bọn chúng. Sở Ảnh Hồng đang muốn thừa dịp cúng chưa đứng lên một kích kết liễu bọn chúng, lại bị Hòa Dương chặn lại, nhỏ giọng nói: "Đừng lại gần, dung tiên pháp đối phó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.