Đinh đinh đang đang mấy thanh âm, những hạt trân châu đen cứ như thế từ dưới xương sườn từ từ trượt xuống khỏi cơ thể hắn, rơi trên mặt đất. Thân hình hắn thon dài, da dẻ mịn màng, tuy rằng hơi gầy 1 chút, nhưng cũng không phải loại thư sinh yếu nhược, ngược lại khá cứng cáp, rắn chắc. Từng tầng kim quang từ làn da hắn tỏa ra, ngày càng lớn, càng sáng rỡ, đồng thời thân thể phát ra 1 đoàn sương khói, đem hắn bao bọc từ đầu đến chân, khiến nàng không cách nào lại gần.
Từng tầng sáng mỏng quanh thân hắn phát sáng ngày càng mạnh mẽ, dần dần tích tụ ngày càng lớn, biến thành 1 đôi cánh hoàn chỉnh, đẹp đẽ, mỹ lệ vô song, nhẹ nhàng lay động uyển chuyển phía sau lưng hắn, ước chừng dài hơn 1 trượng. Mỗi 1 phiến lông vũ ánh kim rực rỡ, đều có lục căn thon dài, khổng lồ vô cùng đặc biệt, lại thập phần đẹp mắt.
Hắn là yêu quái, mỹ lệ xinh đẹp giống như phượng hoàng, giống như 1 con kim sí điểu lộng lẫy, đầy kiêu hãnh.
Toàn Cơ toàn thân không khỏi lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống, bỗng cánh tay được 1 người phía sau đỡ lấy, nàng mờ mịt, thât thố quay đầu, là Liễu Ý Hoan, hắn hiện giờ mặt không biểu tình, đôi mắt sâu thẳm không đọc được ra suy nghĩ của hắn,hắn cũng không có xem nàng, hắn đang nhìn Ti Phượng. Nửa buổi, hắn mới thấp giọng nói: "Ngươi muốn vứt bỏ hắn sao?" .
Toàn Cơ không nói, thế giới của nàng bây giờ tựa như không dung bất kì âm thanh nào vào tai, thanh âm Liễu Ý Hoan vang lên bên tai nàng mà tựa hồ vạn dặm xa cách, nhưng chính là mỗi chữ hắn nói ra đều hung hăng nện vào tim nàng, lòng nàng, rồi cứ thế vang vọng không ngừng trong đầu nàng.
Toàn Cơ chậm rãi lắc đầu. Vẫn là nói không ra lời. Liền chính bản thân nàng cũng không biết rõ, đến tột cùng là giật mình vì sự biến đổi của hắn hay là thất vọng vì...Bỗng nhiên nghĩ đến ngày trước hắn đưa nàng cây trâm kim sí điểu, khẩn khoản hỏi, cẩn trọng thăm dò: Nếu như là yêu quái, có phải hay không nàng sẽ coi khinh sao, sẽ chán ghét sao? Hắn để ý chuyện này, thật sự để ý chuyện này biết bao nhiêu bởi hắn là yêu, yêu loại với con người có thể ở bên nhau sao, có thể cùng nhau sao? Hắn sợ mình không xứng với nàng, sợ nàng thất vọng, sợ nàng bài xích hắn, sợ nàng ly khai hắn, rời bỏ hắn. Nàng kỳ thật không biết đến tột cùng làm thế nào hồi đáp tình cảm của hắn, có hay không thương hắn. Nàng thực chưa bao giờ nghĩ hắn là yêu quái nhưng lại thâm tình đến vậy, Vũ Ti Phương a Vũ Ti phượng dù thế nào cũng vẫn là Ti Phượng, nàng không thể li khai hắn. Đơn giản chính là như vậy mãi mãi không ly khai. Chính là, vì cái gì không muốn buông tay? Nàng không trả lời được. Thân thể bỗng chốc phản ứng, 1 hồi không rõ rấy lên trong thân thể nàng: hắn là yêu không phải con người. Nàng phải vứt bỏ đi tình cảm này, phải đem hắn vứt bỏ, đem hắn như những yêu quái khác mà xử trí.
Liễu Ý Hoan thở dài một hơi, thanh âm cay đắng: "Hắn thật là 1 đứa ngốc, vậy mà không biết tìm cho mình 1 con đường lui, cứ nhất nhất đi theo con đường đó, có bị đâm đầu vào ngõ cụt, đầu đầm đìa máu, biết con đường này là không thể mà không chịu ly khai. Đứa ngốc... Thực là đứa ngốc... Làm người như vậy thật khổ cực..."
Làm người quá khổ cực. Thất tình lục dục, yêu hận xoắn xuýt, nào mặn, đắng, chua, cay, ngọt ngào, nào hỉ, lộ, ái, ố, sinh,lã , bệnh, tử... tất cả hòa quyện vào chính là vị của cuộc đời, là kiếp số của phàm nhân, là người há ai không nếm đủ các dư vị đó. Chính là hắn vẫn muốn làm người. Là con người thật tốt, nhân gian phồn hoa tự cẩm, trời xanh mây trắng. Thanh ca mênh mông. Hồng trần tuyệt sắc, thế gian này phồn hoa, mĩ diệu, phong phú lại sặc sỡ xinh đẹp biết bao, say lòng biết bao nhiêu. Dễ dàng làm người ta hoa mắt, nhưng bị dụ thì sao, điều đó cũng chẳng hề quan trọng, điều đó không phải trọng yếu.
Vậy cái gì mới là trọng yếu?
Toàn Cơ bỗng nhiên hai mắt đẫm lệ tựa như có 1 màn sương mù bao lấy thần trí nàng, đầu óc lờ mờ vang vọng thanh âm Vũ Ti Phượng mỉm cười: hắn quay đầu lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng. Vẫn là cái loại ánh mắt ấy. Trời xanh mây trắng, cỏ tươi non biếc hắn đều không nhìn. Hồng trần thế gian phồn hoa hỗn loạn, xinh đẹp mê hoặc với hắn tựa phù du không thể làm hắn động tâm. Nhìn nàng. Trong mắt hắn chỉ có nàng, chỉ nhìn mỗi nàng, vì nàng đem cả sinh mệnh này chôn vùi, đem cả cuộc đời này cho nàng, hắn đều nguyện ý, đều vui vẻ, mãn nguyện mà cống hiến. Cho nên làm người cực khổ,làm người bi ai...hắn đều cam tâm tình nguyện.
Nàng cảm thấy toàn thân từng điểm từng điểm từ từ vỡ vụn, sắp không thể duy trì, khí lực toàn thân từng chút một từng chút một như bị rút cạn, tưởng chừng chỉ cần 1 làn gió thổi qua cũng dễ dàng biến nàng thành vô số mảnh bụi mà hòa tan vào hư vô. Nàng run rẩy,trong mơ hồ thoáng muốn bắt lấy cái gì đó, vậy mà khi vươn tay ra lại là 1 khoảng trống rỗng , cái gì cũng bắt không được, chỉ có cơn gió lạnh lẽo rét buốt lưu lại trên từng ngón tay thon dài, mảnh khảnh đang run rẩy.
Bên tai nghe được Liễu Ý Hoan lạnh nhạt nói: "Đại cung chủ, ngươi đừng hòng tiến lên." Nàng ngẩn ra, quay đầu gặp Liễu Ý Hoan đang che trước người mình, thần thái hắn ủ dột, song bảo kiếm nắm chắc trong tay. Đại cung chủ cũng không thèm nhìn hắn, nhãn thần thâm thúy, tựa hồ phẫn nộ tới cực điểm, bỗng nhiên xuất thủ, năm ngón tay giống như tư thế bát huyền đánh đàn , phất qua đầu vai Liễu Ý Hoan.
" Cùng 1 chiêu ngươi cư nhiên dùng quá nhiều lần!" Liễu Ý Hoan hét lớn 1 tiếng, vung kiếm xông lên, đại cung chủ nheo mắt đầy nguy hiểm, duỗi ngón tay ứng đấu, tưởng hắn tiến công hóa giải chiêu thức này của Liễu Ý Hoan, nhưng hắn đột nhiên thối lui,xoay người tránh kiếm phong quật tới — lúc trước tư thế đó chỉ là hư chiêu! Chiêu đầu tiên không thể thực hiện được, Liễu Ý Hoan nhất thời lâm vào thế bị động, trước chiến thuật phòng thủ của đại cung chủ, hắn lại tiếp tục tiến lên công kích, đại cung chủ khinh phiêu phiêu nhẹ nhàng bay lên, 1 mặt điềm nhiên nói: " Thật không hiểu chuyện!" Liễu Ý Hoan " A" kêu lên thất thanh, oán hận rút kiếm truy kích, nhưng đối phương hiện tai đang bay, hắn có cách nào đuổi theo đây, chỉ có thể xanh mặt lấy chí khí áp đảo, miệng mắng không ngừng.
Đình Nô vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh bỗng nhiên nói: " Tại sao không giải phong ấn? Phong ấn chưa giải sao có thể thắng hắn." Liễu Ý Hoan cả giận nói: " Không mượn ngươi lắm mồm! Lão tử không thích trước mặt nhiều người như thế cởi bỏ không ấn được không hừ?!"
Đình Nô đạm đạm nói: " Muốn ta nói ra, ngươi bởi vì trộm thiên nhãn, cho nên phải trả 1 cái giá thật lớn, đã mất đi yêu lực, có đúng hay không?" Liễu Ý Hoan sắc mặt lúc trắng lúc xanh, làn môi run rẩy nửa ngày mới nói: "Ngươi... Ngươi thực ***... Cũng có thiên nhãn ..."
Đình Nô khe khẽ mỉm cười: "Thiên nhãn ta không có, ta chỉ là phán đoán mà thôi, không nghĩ đến cư nhiên là sự thật."
Liễu Ý Hoan trong cơn giận dữ loạn thất bát tao mắng xối xả, cuối cùng cũng cảm thấy chẳng có ích gì, chỉ có thể ôm đầu vội la lên: " Xử lí thế nào đây?! Ti Phương tiến lên rồi, tiểu tử ngốc này nhất định không chịu cùng đại cung chủ kia động thủ! Tất cả thực phải chết ở chỗ này?" Bỗng nhiên khóe mắt lườm đến người đang nhẹ nhàng đi đến, hắn đột nhiên nhảy lên, đem cổ áo kẻ kia níu chặt, lạnh lùng nói: " Qua đây làm gì? Gϊếŧ người sao? Nhanh đi ngăn cản đại ca ngươi đi!"
Người kia là phó cung chủ, hắn bị đại cung chủ đánh trúng lồng ngực, máu tươi từ dưới mặt nạ thẩm thấu chảy ra không ngừng, ngực loang lổ từng mảng máu đỏ tươi, thật là đáng sợ. Liếu Ý Hoan 1 trảo thúc vào hắn thân thể đã mềm nhũn, phảng phất đứng cũng đứng không vững, nhất thời ngẩn ngơ.
Phó cung chủ a a cười hai tiếng, nói: " Thật xin lỗi, ngươi cũng thấy, ta bị trọng thương, không còn tinh lực quản chuyện sống chết của phàm nhân. Đại ca muốn bọn hắn chết, các ngươi chỉ đứng nhìn liền không sao."
" Ngươi cái tên cứt chó này!" Liễu Ý Hoan hận không thể cho hắn 1 đấm, " Lão tử vừa nhìn liền thấy ngươi chẳng phải kẻ tốt đẹp gì! Ngươi lại đang mưu tính cái quỷ kế gì?! Vừa rồi không phải ngươi còn rất đường hoàng sao? Ngươi như vậy lại dễ dàng buông tay, mặc kệ mọi chuyện hay sao?!"
Đã là quỷ kế, lại như thế nào nói cho ngươi nghe... Phó cung chủ thán nhất thanh. Muốn đem tên ngu ngốc trước mặt này đẩy ra, chính là tay chân vô lực, đành mặc kệ hắn tùy ý xách, chính mình không phản kháng thôi.
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên 1 thanh âm mềm mại: "Đằng Xà. Ngươi đi." Mọi người nhất tề quay đầu, chỉ thấy Toàn Cơ sắc mặt trắng bệch, mặt không biểu tình. Đằng Xà kêu lên: " Ngươi nói ta đi, ta liền phải đi sao, rất mất mặt?! Lão tử không đi! Lại nói tiểu tử kia là yêu quái, ngươi cũng biết rõ yêu và phàm nhân đánh nhau, thần tiên không tiện xen vào đâu!"Lúc này hắn còn quấn quít Toàn Cơ đấu khí tranh cãi, tính trẻ con mười phần. Vừa rồi còn hùng hổ nghĩ đánh nhau, kết quả vừa bị nàng phân phó, hắn liền nói không đi. Toàn Cơ cũng không phát hoả, chỉ thấp giọng nói: "Ngươi đi. Ta cho phép ngươi đại khai sát giới, thống khoái ra tay không cần cố kị."
Đằng Xà sửng sốt: "Ngươi cho phép..." Hắn làm cái gì bao giờ lại đến lượt nàng cho phép hay không cho phép?! Đang muốn phản bác, ngẩng đầu thấy đôi con mắt nàng thâm thúy, sâu thẳm giống như huyệt động, một bụng nghịch ngợm nhất thời phát tác không ra, đem tất cả những lời định nói tự động đem nuốt trọn.
"Ta cho phép ngươi đem lũ yêu quái lia toàn bộ gϊếŧ. Không cần lưu lại dù chỉ 1 con!"
Đằng Xà im lặng, linh thú cùng chủ nhân luôn có 1 thứ tâm linh tương giao dù không nói ra nhưng vô cùng ăn ý mà hiểu đối phương muốn gì, trong lòng nàng hiện tại địa hỏa phảng phất cháy ngùn ngụt làm chính hắn cũng bị cảm giác đó tác động, phủi đất 1 chút đứng lên: "Là ngươi nói cho phép ta gϊếŧ nga! Đừng quay đầu lại liền đổi ý rồi đòi xử lí ta!"
Toàn Cơ dừng một chút. Lại nói: " Hứa với ta không gϊếŧ Vũ Ti Phượng cùng các phàm nhân khác."
" Nhiều lời!" Đằng Xà thả người bay lên. Phía sau hỏa cánh phần phật 1 chút nở bung ra, này 1 đôi huyết hồng hỏa cánh uy vũ, lộng lẫy mở ra dài chừng 10 trượng, mấy tiểu kim sí điểu đạo hạnh nông cạn nào phải đối thủ của hắn, dễ dàng bị ngọn lửa rừng rực, mãnh liệt từ đôi hỏa cánh khổng lồ hung hãn quét qua thiêu rụi thành 1 cụm hắc than té rớt xuống đất. Đằng Xà toàn thân bao phủ bởi ngọn nhiệt hỏa đỏ tươi, nhìn qua như 1 hỏa nhân, nơi nào hắn đi qua, lập tức biến thành bình địa chết chóc, gió thổi, cỏ rạp.
Nhưng mà hắn chiếm ưu thế không được bao lâu, liền nhanh chóng bị 1 nhóm lớn yêu ma vây quanh. Có 1 số kim sí điểu không e ngại ngọn lửa của hắn, hắn có thiêu đến nửa ngày cũng không tiêu diệt được bọn chúng, gấp đến độ kêu to: "Thúi tiểu nương! Tới đây giúp ta!"
Toàn Cơ chậm rãi giơ kiếm, nói nhỏ: "Đằng Xà." Băng ngọc nháy mắt phát ra muôn vàn tia sáng màu bạc lung linh, nhất thời mặt đất rung lên 1 trận chấn động, tựa như 1 sức mạnh cực lớn ngưng tụ chờ đợi thời cơ hung hãn xông trận, lại như là tiếng gầm rú đầy sức mạnh bị kìm hãm trong yên lặng đang phấn kích muốn bung xích thoát ra . Nàng cổ tay đưa ngang, đem băng ngọc đánh ra . Đằng Xà hét lớn một tiếng, như là có chút không biết làm sao, sau lưng địa hỏa cánh phần phật rung động 1 chút rồi đột nhiên dài ra, đồng thời xuất hiện thêm 1 đôi cánh mới, mang sắc sáng thương lam mờ mờ,đâm thẳng lên không trung, đem từng đám mây toàn bộ hơ cho khô cháy mà tan biến, từng làn sóng nhiệt theo sự chuyển động của hỏa cánh màu lam mà phát ra những trận sóng nhiệt ngập trời. Chử Lỗi cùng đám người các môn phái khác biết rõ thế cục hung hiểm, sớm đã trốn vào 1 góc xa xa trung tâm trận chiến.
Bọn kim sí điểu thừa cơ cục diện hỗn loạn, muốn lén đem tên hỏa cánh Đằng Xà tấn công, vậy mà trong phút chốc ngược lại bị thiêu dụi biến mất, đến đống tro tàn cùng không sót lại. Sức mạng này thật quá cường đại, quá bá đạo, trong chốc lát đã đem thế cục đảo ngược, gia tăng chênh lệch lực lượng 1 cách ngoạn mục, nháy mắt đem toàn bộ lũ kim sí điểu diệt sạch. Toàn Cơ thấy đại cung chủ xoay người làm như muốn chạy, lập tức kêu lên: "Gϊếŧ hắn!"
Đằng Xà rất vui sướng tiếp thu mệnh lệnh này, gϊếŧ hắn so với buông tha hắn tất nhiên khiến tiểu tử Đằng Xà mở miệng lúc nào cũng đánh đánh, gϊếŧ gϊếŧ này thống khoái hơn nhiều. Bốn cánh sau lưng hắn chậm rãi khép lại, đang muốn đem đại cung chủ khóa lại trong đó,bỗng nhiên thân thể hoảng 1 chút, năng lượng cuồn cuộn ban nãy đột nhiên biến mất, 2 đôi hỏa cánh bỗng chốc biến lại thành 2cái hỏa cánh đỏ tươi, thiêu trên người đại cung chủ, chung quy cũng không đạt được đến mức độ gãi ngứa cơ bản.
" Uy! Ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?!" Đằng Xà quay đầu mắng to, lại thấy tay cầm băng ngọc của nàng bị phó cung chủ chộp lấy, Toàn Cơ có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, trước mắt muốn đem cái tên bại hoại này thiêu cháy, phó cung chủ cũng nhanh không kém, lập tức đoạt lấy băng ngọc, Toàn Cơ phút chốc cả kinh nên nhất thời cắt đứt cảm ứng với Đằng xà.
"Ngươi muốn làm cái gì?!" Toàn Cơ dùng lực kéo, phó cung chủ lại bỗng nhiên buông tay, nàng dùng quá nhiều địa lực, kết quả ngược lại đem chính mình ngã lui về phiá sau mấy bước.
Phó cung chủ hắc hắc cười hai tiếng, nói: "Làm chuyện gì cũng không nên quá tuyệt tình. Đối với ngươi không phải là chuyện tốt." Nói xong mũi chân khẽ điểm trên mặt đất, khinh thân bay lên, muốn đem đại cung chủ bắt lại mang đi, chợt nghe thấy 1 trận ho kịch liệt, nhìn theo ánh kim quang trên võ trường , luồng sáng chói rực ban nãy đã nhất thời thu liễm, 1 thân người từ giữa không trung hạ xuống, hung hăng ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh —— là Vũ Ti Phượng!
Liễu Ý Hoan cực kỳ hoảng sợ, thất thanh nói: "Không tốt! Là tình nhân chú bắt đầu phản phệ!" Hắn cất bước liền chạy, chạy như điên, ai biết đại cung chủ so hắn còn nhanh hơn gấp mấy lần, chớp mắt liền đem Vũ Ti Phượng chộp trong lòng bàn tay, cùng phó cung chủ hai người làm vài cái động tác nhanh nhẹn, nhất thời biến thành chấm đen nhỏ vụt biến mất không thấy bóng dáng.
Mọi người chính là nhất thời kinh hãi chưa định hình được tình huống vừa xảy ra, chợt thấy hai bóng người rất nhanh đuổi theo,"Hô" một tiếng, chớp mắt liền biến mất theo hướng đại cung chủ cùng phó cung chủ Ly Trạch cung vừa đi. Nhìn lại, chính là 2 người Toàn Cơ cùng Liễu Ý Hoan .