[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 658: Đẻ mướn (Kết)




Ninh Thư liên lạc với ông Lý, nói mình đồng ý thêm một phiếu bầu ông Lý làm chủ tịch hội đồng quản trị. 
Nhà họ Cảnh rối loạn, Cảnh Thiếu Trạch chán đời chữa bệnh khắp nơi, muốn chữa nhưng không dễ như tưởng tượng. 
Nhà họ Cảnh dựa vào một mình ông Cảnh, nhưng vì người phụ nữ mang thai nên vài ba hôm bà Cảnh lại chạy đến làm ầm công ty. Ông Cảnh rất bực bội, bà Cảnh làm ông không có tiếng nói trước các nhân viên. 
Bao uy nghiêm bị bà Cảnh làm cho mất sạch, ông Cảnh nói nếu còn quấy nữa ông sẽ ly hôn. Bà Cảnh càng điên tiết mắng ông Cảnh đòi ly hôn, bỏ vợ bỏ con vì con cáo già. 
Ông Cảnh tăng xông, quyết tâm nhốt bà Cảnh trong nhà để bà bình tĩnh lại. Bà Cảnh như đàn bà chợ búa, đanh đá chua ngoa không biết suy nghĩ. 
Diệp Tích ở nhà chăm sóc bà Cảnh, ngày nào cũng đưa cơm khi mẹ chồng đói gần chết, hơn nữa thức ăn cũng không ngon. 
Bà Cảnh quát tháo, cả biệt thự vọng tiếng chửi của bà ta. 
Diệp Tích không đáp trả mẹ chồng, bù lại bữa cơm nào cũng là cơm không ngon. 
Họ Cảnh đã không còn khả năng lãnh đạo công ty. 
Ông Lý nghe Ninh Thư đồng ý giúp đỡ, sau khi khẳng định Ninh Thư sẽ không lật kèo phút cuối mới tổ chức họp hội đồng quản trị, yêu cầu cắt chức ông Cảnh khỏi vị trí chủ tịch, hơn nữa còn tước quyền kinh doanh của nhà họ Cảnh. 
Ông Cảnh xụ mặt nhưng không lo lắm. Họ Cảnh có nhiều cổ phiếu nhất, các cổ đông cũng không hoàn toàn theo phe ông Lý. 
Đến lúc bỏ phiếu cổ đông, cổ đông nào cũng bỏ phiếu cẩn thận. Ninh Thư không tham dự buổi họp, cô chỉ gọi đến bầu cho ông Lý. 
Ông Lý đã lôi kéo được rất nhiều cổ đông, mặc dù có vài người trở mặt phút cuối nhưng vẫn thắng họ Cảnh với một phiếu chênh. 
Ông Cảnh tăng huyết áp ngất tại chỗ được đưa đi viện khẩn cấp. 
Cảnh Thiếu Trạch đi công tác về mới biết công ty đã đổi chủ, bố anh mất ghế chủ tịch, anh cũng mất ghế tổng giám đốc. 
Hiện giờ công ty nhà họ Cảnh đã chẳng còn liên quan đến anh. Mặc dù nhà anh vẫn còn một số công ty nhỏ nhưng nguồn tiền chủ yếu đến từ công ty chính này. 
Thật ra họ Cảnh vẫn còn rất nhiều cổ phiếu, tiền lãi hàng năm đủ để họ Cảnh ăn sung mặc sướng. 
Nhưng tại sao chứ, đó là công ty của nhà họ Cảnh cơ mà. 
Cảnh Thiếu Trạch đến gặp ông Lý, chưa được gặp đã bị bảo vệ đuổi. 
Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ cũng nên hoàn thành rồi, cô chỉ không biết khi nào mới được rời đi. 
Họ Cảnh đau dầu vì chuyện con nối dõi, sóng gió ập đến chỉ vì đẻ mướn. Bây giờ mất gia nghiệp, sinh con nối dõi chỉ để thừa kế cổ phiếu công ty cũ và vài công ty nhỏ à? 
Công ty nhỏ chỉ để xỉa răng, không so bì được với công ty chính. 
Ông Cảnh nằm viện, bà Cảnh bị nhốt trong nhà chửi suốt ngày. 
Ninh Thư sống những ngày tháng sung sướng, nhưng ông bà Nghê vẫn rất lo lắng, họ muốn tìm một người chồng chăm sóc Ninh Thư cả đời. 
Nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch kết hôn, họ thề sẽ tìm cho Ninh Thư tấm chồng tốt hơn Cảnh Thiếu Trạch hàng nghìn lần. 
Ninh Thư nghe mà sầm mặt, khó khăn lắm mới nhảy ra khỏi hố, giờ lại nhảy xuống hố? 
Đàn ông môn đăng hộ đối tránh Ninh Thư như tránh gà. Thật sự vì phong cách xử lý của Ninh Thư quá mạnh mẽ, quay cả video chồng ngủ với bồ nhí, ly hôn còn đòi bồi thường hai trăm triệu. Lại còn bị bệnh tim không được sinh con, người bình thường sẽ không chọn Ninh Thư. 
Có điều cũng có vài người nhắm vào hai trăm triệu của Ninh Thư, ngỏ ý muốn cưới Ninh Thư. 
Ninh Thư: Đến từ đâu biến về đó giùm. 
Ông bà Nghê hết cách đành bảo Nghê Ngôn xem có anh chàng nào tin tưởng được không. 
Nghê Ngôn nói với Ninh Thư thờ ơ không quan tâm chuyện lấy chồng: “Có vài cấp dưới của anh khá được, vừa trung thực vừa đáng tin, tính cách cũng tốt, nếu em hài lòng anh sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.” 
“Điều kiện nhà bên đó thế nào?” Ninh Thư hỏi hờ hững. 
“Không giàu lắm, nhưng đó là trợ thủ đắc lực của anh, thông minh và có tương lai.” Nghê Ngôn trả lời. 
Ninh Thư liếc xéo: “Thôi anh ạ, không môn đăng hộ đối sau này người ta lại bảo anh ép người ta lấy em gái bệnh tật. Em giàu hơn người ta, điều kiện cũng cao hơn người ta, người ta lại bị tổn thương lòng tự trọng, cảm thấy em làm người ta khó thở. Phải có mục đích gì mới lấy một người không đẻ được về làm vợ chứ?” 
Nghê Ngôn: … 
“Nghĩ như em vậy chẳng lấy được chồng nữa.” Nghê Ngôn nói. 
Ninh Thư chấp nhận: “Thì em cũng đâu định lấy chồng, như em giờ sướng mà, cứ con gái là phải lấy chồng à.” 
Ninh Thư thấy rất hạnh phúc, không ai bắt cô lấy chồng, làm như con gái không lấy chồng là cái loại vô dụng không ai thèm rước không bằng. 
Nghê Ngôn không giới thiệu đối tượng cho Ninh Thư nữa: “Người hiến tạng đã đồng ý hiến tim. Chắc là em sắp được phẫu thuật rồi. Hôm nay bệnh viện đã lên lịch, em dọn đồ đi mai nhập viện.” 
Ninh Thư: Không, tôi không cần… 
Khi nào mới được rời khỏi thế giới đây. 
Họ Nghê không nghe mong muốn của Ninh Thư, họ đưa đến Ninh Thư đến bệnh viện, an ủi Ninh Thư đừng căng thẳng nhưng chính họ cũng căng thẳng lắm. 
Nghê Ngôn dặn Ninh Thư: “Em đừng sợ, tạm thời điều dưỡng cơ thể đã. Anh đã mời bác sĩ giỏi nhất về chữa cho em, tim về đến nơi sẽ phẫu thuật, sau này em sẽ được đi du lịch khắp thế giới.” 
Ninh Thư không biết nói gì trước ánh mắt mong chờ của nhà họ Nghê. Không phẫu thuật họ Nghê sẽ cắn suốt đời, chết trên bàn mỗ vẫn hơn chết vì không được lên bàn mổ. 
Tim về đến bệnh viện, Ninh Thư được đưa vào phòng phẫu thuật ngay tức khắc. Máy móc được gắn lên người, Ninh Thư tức giận chửi trong bụng, 2333 chết rồi à sao vẫn chưa đưa cô về. 
Tiêm thuốc tê xong Ninh Thư hôn mê không còn hay thế giới xung quanh, tỉnh lại lần nữa người cô tê rần, không có cảm giác. 
Nghê Ngôn mặc đồ vô khuẩn vào thăm Ninh Thư, thấy Ninh Thư tỉnh bèn cười: “Ca phẫu thuật rất thành công, Tịnh Tịnh hãy sống khoẻ với trái tim này nhé.” 
Ninh Thư buồn bã, lòng cô ngai ngái trước một gia đình đang vui vẻ. 
Tiếc sao nguyên chủ không trở lại, phẫu thuật thành công, nguyên chủ sẽ không hơi cái lại ngất như trước. 
“Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?” Giọng 2333 vang lên. 
Ninh Thư tức tối: “Rời đi.” 
Báo nhanh hơn chút thì chết à, đợi phẫu thuật thành công mới đưa cô về, bảo ông bà Nghê làm sao chấp nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.