Cảnh Thiếu Trạch gửi thiệp mời cho Ninh Thư, không quên nhắn Ninh Thư phải đến tham dự lễ thành hôn của anh ta, chứng kiến anh ta và Diệp Tích sánh đôi hạnh phúc.
Ninh Thư nhận thiệp vứt ngay lập tức. Ngày thành hôn của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích, Ninh Thư tặng một giỏ táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt dưa.
Chúc anh chị sớm sinh quý tử, xem ai làm ai buồn nôn hơn.
Lễ thành hôn của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích vô cùng long trọng, long trọng hơn hôn lễ thế kỷ năm xưa của Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh.
Lại còn truyền hình trực tiếp chứ, rõ ràng Cảnh Thiếu Trạch cố tình.
Xem dáng vẻ hạnh phúc của hai anh chị, Ninh Thư chỉ nhếch môi, để xem hai người hạnh phúc đến khi nào.
Hôn nhân là nấm mồ tình yêu, sống với nhau lâu dù không có xích mích cũng sẽ có cãi vã và chiến tranh lạnh.
Huống hồ giữa họ còn tồn tại một quả bom, đó là Cảnh Thiếu Trạch bị vô sinh, cũng tức Diệp Tích cũng không có con.
Trừ khi Diệp Tích ngủ với người đàn ông khác.
Hạnh phúc chỉ là mã ngoài, ai tường ai tỏ sau cánh cửa đóng kín đâu.
Lễ thành hôn long trọng của Cảnh Thiếu Trạch hoang phí rất nhiều tiền, hôn lễ trong mơ làm bao nhiêu cô gái ghen tỵ đều phải đốt tiền.
Thoạt tiên ông Cảnh không đồng ý vì họ Cảnh còn phải bồi thường hai trăm triệu, Cảnh Thiếu Trạch lại nói với bố: “Đời con chỉ cầu có vậy.”
Ý của Cảnh Thiếu Trạch là anh ta bị vô sinh, anh ta rất khó chịu, anh ta cần phát tiết.
Ông Cảnh cũng khó xử, đành để Cảnh Thiếu Trạch đốt tiền.
Kết thúc hôn lễ, ông Cảnh bắt đầu tìm kiếm người đẻ mướn, dù thế nào họ Cảnh vẫn phải có người nối dõi.
Không hiểu sao ông Cảnh cứ thấy Diệp Tích kéo xui xẻo đến nhà ông, bởi họ Cảnh đen đủi liên tục từ khi cô ta đến.
Công ty bố cô ta chuẩn bị phá sản, cô ta chuyển vào nhà họ Cảnh, làm Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh ly hôn phải bồi thường một khoản tiền kếch xù, chuyện làm ăn với nhà họ Nghê cũng chấm dứt.
Trưởng nam nhà họ Nghê là Nghê Ngôn huỷ tất cả hợp đồng với họ Cảnh, không những thế còn cuỗm kha khá khách hàng của công ty.
Một vài đối tác cũng chấm dứt hợp tác, chắc hẳn có trò quỷ của họ Nghê làm công ty ông eo hẹp nguồn kiếm tiền.
Bên phía cổ đông hội đồng quản trị cũng làm loạn vì kiếm được ít tiền hơn trước. Ông Lý cổ đông khôn lỏi bày đủ trò, chỉ muốn tiếp quản công ty.
Ông Cảnh mệt chưa từng có, nhưng chuyện đẻ mướn thì không dừng lại được.
Có rất nhiều phụ nữ biết họ Cảnh đang tìm người đẻ mướn, tìm đủ cách bám nhà giàu. Có người chuốc say ông Cảnh, lấy tinh dịch của ông Cảnh rồi mang đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo, lại còn dám chắc sẽ sinh con trai.
Tóm lại vì tiền chuyện gì cũng làm được.
Ninh Thư biết chỉ mỉm cười.
Rảnh rỗi Ninh Thư lại gọi sang nhà họ Cảnh đòi tiền. Có lúc người nghe là Diệp Tích, Diệp Tích đã lấy Cảnh Thiếu Trạch nên tự tin hơn nhiều khi nói chuyện với Ninh Thư, không nhút nhát sợ sệt như xưa.
Cô ta còn đánh ý rằng sẽ chuyển tiền, Ninh Thư đừng gọi sang nhà.
Ninh Thư nhếch môi, lúc cô ta làm bồ nhí không cảm nhận được, giờ lên vợ hợp pháp đã bắt đầu đề phòng bất cứ đối tượng nào có nguy cơ trở thành bồ nhí.
Sở trường của bồ nhí là huyễn hoặc thành tình yêu đích thực, chỉ cần yêu thôi sẽ vượt qua tất cả chướng ngại vật. Diệp Tích đang đề phòng cô trở thành người thứ ba.
Ninh Thư cúp máy, hạnh phúc của anh chị chỉ có vậy thôi à.
Tình yêu thật sự là đôi bên tin tưởng nhau, cỗ vũ nhau, giúp đỡ nhau, bổ sung khuyết thiếu cho nhau.
Điều kiện ngang hàng cơ bản cũng không với đến, nói gì là chinh phục đàn ông.
Tưởng được đàn ông chiều đã là chinh phục được đàn ông chắc?
Ninh Thư vừa cúp máy thì Cảnh Thiếu Trạch gọi đến: “Đi cà phê, muốn tiền thì đến.”
Ninh Thư nhăn mày, cầm theo thuốc trợ tim, nghĩ ngợi lại lấy thêm ngân châm, dẫn theo vệ sĩ đến quán phê Cảnh Thiếu Trạch hẹn.
Cả quán chỉ có mình Cảnh Thiếu Trạch.
Trên bàn đặt bó hoa hồng, Ninh Thư liếc xéo, lại định diễn phim tình yêu với cô?
Ninh Thư bảo vệ sĩ đợi ngoài cửa còn cô vào trong quán một mình.
“Đưa tiền cho tôi.” Ninh Thư ngồi đối diện Cảnh Thiếu Trạch.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư, một thời gian không gặp da dẻ cô ta hồng hào hơn, trông khoẻ hơn ngày trước.
Cảnh Thiếu Trạch tặng hoa cho Ninh Thư: “Tặng em.”
Ninh Thư: (⊙0⊙)
Ninh Thư sốc nặng nhé, chẳng phải cần tặng hoa cho Diệp Tích à, sao lại tặng cô.
Ninh Thư chưa nhảy số kịp.
“Tôi không cần.” Ninh Thư không nhận hoa: “Đưa tiền cho tôi.”
Cảnh Thiếu Trạch nhăn mặt: “Em chỉ biết đến tiền thôi sao?”
“Đúng.”
Cảnh Thiếu Trạch đưa mấy tấm séc: “Tiền em cần ở đây.”
Ninh Thư cầm séc lại bị Cảnh Thiếu Trạch nắm cổ tay, Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch.
Cảnh Thiếu Trạch nói: “Muốn tiền nào dễ thế, em cam lòng chia tay anh vậy ư?”
Ninh Thư cầm séc bằng tay khác rồi vả thẳng mặt Cảnh Thiếu Trạch: “Đừng đối phó tôi theo cái cách với Diệp Tích.”
Cảnh Thiếu Trạch bị tát siết mạnh cổ tay Ninh Thư như phải bóp gãy xương.
Ninh Thư vẫn nhìn dửng dưng: “Anh định nối lại tình xưa với tôi?”
Cảnh Thiếu Trạch nheo mắt: “Nếu anh nói đúng thì sao?”
Ninh Thư: →_→
“Anh lấy Diệp Tích rồi còn gì?” Ninh Thư hỏi.
Cảnh Thiếu Trạch im lặng.
Ninh Thư bật cười, hất tay Cảnh Thiếu Trạch: “Định lừa tiền của tôi á, mơ đi sói ạ.”
Cảnh Thiếu Trạch trầm mê trong dục vọng nào có chuyện muốn nối lại xưa với cô.
Ninh Thư ra về, Cảnh Thiếu Trạch đứng dậy giữ tay Ninh Thư, sắc mặt lạnh lùng: “Sao em chỉ biết có mỗi tiền thế nhỉ. Anh bao quán này rồi, hôm nay anh không cho em đi thì em đừng hòng đi.”
Ôi giời, bao quán cơ à ngầu quá cơ. Ninh Thư gọi vệ sĩ ngoài cửa, mấy vệ sĩ lực lưỡng đi vào.
Cảnh Thiếu Trạch thấy vậy mới buông tay Ninh Thư, khó chịu: “Đi gặp anh còn dẫn theo vệ sĩ.”
“Vì gặp anh mới phải dẫn theo vệ sĩ.” Ninh Thư nheo mắt cười nói với vệ sĩ: “Đánh đi, tôi chịu trách nhiệm.”
Vệ sĩ dồn Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch lùi sau, hét phẫn nộ: “Nghê Tịnh, em nhất thiết phải tuyệt tình vậy à, ngoài anh ra còn ai yêu em được nữa.”
“Đánh đi, đánh vào chỗ nào đau nhất.” Ninh Thư lạnh lùng.
Cảnh Thiếu Trạch bị vệ sĩ dồn vào góc tường, định một chọi năm nhưng mới nhấc tay đã bị đánh nằm bẹp.