[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 647: Đẻ mướn (25)




Diệp Tích đã thoả hiệp, quá nhiều chuyện đổ lên đầu buộc cô phải đồng ý. Lại nói cô cũng có tình cảm mà không thể nói ra với Cảnh Thiếu Trạch. 
Cô muốn ở bên anh ấy, dù chỉ vụng trộm một chút thời gian. 
Có lẽ đến ngày Cảnh Thiếu Trạch ghét cô, cô sẽ có quyết tâm rời khỏi anh ấy. 
“Tôi cho cô séc.” Cảnh Thiếu Trạch lấy tấm séc ra, rõ ràng đã có chuẩn bị, chắc chắn Diệp Tích đồng ý với điều kiện của anh. 
Diệp Tích cầm tấm séc, nhìn kỹ rồi gật đầu: “Mai tôi sẽ đi.” 
“Còn nữa…” Cảnh Thiếu Trạch nâng cằm Diệp Tích: “Không được chủ động đi tìm Nghê Tịnh, không được phép để Nghê Tịnh biết chuyện này, dù một chút thôi cũng không được. Cô mãi mãi chỉ là tình nhân, đừng mơ tưởng những cái khác.” 
“Nếu cô không tuân thủ giao ước giữa hai ta, tôi có thể cứu công ty bố cô thì cũng có thể giết chết công ty bố cô.” 
Diệp Tích cắn môi: “Tôi biết rồi.” 
“Ngoan lắm.” Cảnh Thiếu Trạch hôn Diệp Tích, Diệp Tích vòng tay qua cổ Cảnh Thiếu Trạch. 
Ninh Thư: … 
Đậu má, quá là bất ngờ luôn, Ninh Thư cứ tưởng mình hiểu biết thế mà vẫn bị đè đầu, quả nhiên cô vẫn còn non lắm. 
Hờ hờ, Diệp Tích cũng khôn lỏi bỏ xừ, ai lợi hơn ai vẫn chưa rõ đâu. Có chết cũng không đi chẳng phải đang đợi Cảnh Thiếu Trạch à? 
Ninh Thư lưu video, tắt máy đi ngủ. 
Kể cả bị vô sinh làm cho suy sụp, Cảnh Thiếu Trạch vẫn vượt qua được, anh ta còn nghĩ thoáng hơn, giờ này mà vẫn có tâm trạng ngủ với Diệp Tích. 
Lại còn ra vẻ “Tôi rất yêu vợ tôi, cô đừng mơ làm vợ tôi” nữa chứ. 
Sao hôm ấy cô không chích nhiều hơn cho nó liệt dương luôn nhỉ. 
Hôm sau Diệp Tích dọn đồ rời khỏi nhà, chắc là đến nhà mà Cảnh Thiếu Trạch mua cho, bắt đầu cuộc sống được Cảnh Thiếu Trạch bao nuôi bí mật. 
Bà Cảnh cảm thấy chiến thắng khi Diệp Tích đi, bà cũng vui vì đã tiễn được một con ôn thần. 
Bà Cảnh vô cùng sợ chồng bà sẽ bị con đĩ Diệp Tích quyến rũ. 
Có thể quyến rũ con trai bà vì tiền, vậy cũng có thể quyến rũ chồng bà vì tiền. 
Bà ta đã quên béng mất mình đã đặt điều kiện là tiền ép Diệp Tích thoả hiệp thế nào. 
Một nòi mẹ con cả. 
Bà Cảnh ngoảnh lại nhìn Ninh Thư đang ăn sáng, vừa khinh vừa cảm thấy bà quá giỏi. Ai như thứ con dâu ngu ngốc, chồng ngủ với con khác cũng không biết. 
Ninh Thư uống nốt cốc sữa, về phòng mang máy tính và thuốc trợ tim về nhà mẹ đẻ. 
Bà Cảnh thấy Ninh Thư định ra ngoài bèn hỏi: “Cô đi đâu thế?” 
“Con về nhà. Nhà mình chẳng có lấy một người giúp việc quá bất tiện, con về bên kia ở một thời gian.” Ninh Thư hất cằm sẵng giọng. 
Bà Cảnh giận tím mặt: “Hai ba hôm lại chạy về nhà mẹ, nhớ lấy giờ cô là người họ Cảnh.” 
Sắp không phải nữa rồi. 
Ninh Thư mặc kệ bà mẹ chồng, cô về nhà họ Nghê, câu đầu tiên cô nói với ông bà Nghê là: “Con muốn ly hôn bố mẹ ạ.” 
Ông Nghê trợn mắt: “Bất ngờ thế con?” 
Ninh Thư cho ông bà Nghê xem một vài video: “Con sẽ không tha cho bất cứ ai trong nhà họ Cảnh.” 
Ông Nghe xem video mà tăng huyết áp ngay tại chỗ, phải nhờ bà Nghê bón thuốc cho mới lấy lại sức. 
“Một lũ ác ôn.” Ông Nghê nghiến răng nghiến lợi: ”Ly hôn, phải ly hôn với cái nhà độc ác đó.” 
Ông Nghe gọi bảo Nghê Ngôn về nhà mau dù đang trong giờ làm việc. 
Nghê Ngôn về nhà thấy bố tức long sòng sọc như sắp đập nhà đến nơi mới hỏi: “Sao thế bố?” 
“Con ra đây mà xem cái nhà súc vật đó.” Ông Nghê đẩy máy tính qua cho Nghê Ngôn xem. 
Nghê Ngôn giật lông mày, biểu cảm càng ngày càng cương cứng, xem xong hỏi Ninh Thư: “Em lấy đâu ra video này?” 
“Tất nhiên là em quay rồi.” Ninh Thư trả lời. 
Nghê Ngôn chẹp miệng: “Xem những thứ này mà em không lên cơn đau tim vậy cũng mạnh mẽ lắm.” 
Đang khen đó à?! 
“Không thể tha cho họ Cảnh.” Ông Nghê tức đến khó thở. 
Nghê Ngôn nhìn Ninh Thư: “Anh thấy em cần phải ly hôn, sống trong nhà đó rất có hại cho sức khoẻ của em. Không ai biết họ có định hại em không, họ lừa dối em đủ đường vì kiêng kỵ họ Nghê.” 
“Chắc chắn em sẽ ly hôn, em đã tìm luật sư rồi chỉ đợi ra toà thôi, đến lúc đó sẽ gửi giấy về cho Cảnh Thiếu Trạch.” Ninh Thư nói. 
Ông Nghê gật đầu: “Ly hôn, bố nuôi con, bố mất thì anh con nuôi con.” 
“Cần anh làm gì không?” Nghê Ngôn hỏi. 
“Tạm thời chưa cần đến anh.” Chỉ với những thứ cô có đã đủ làm họ Cảnh không ngẩng được mặt lên rồi. 
Cô không cần trăn trở gì hết, đừng quên nhà Nghê Tịnh cũng sánh ngang với họ Cảnh. 
Ninh Thư về nhà ở, bà Nghê nấu rất nhiều món Nghê Tịnh thích ăn. Bà gắp thức ăn cho con gái lia lịa, vừa gắp vừa bí mật lau nước mắt. 
Bà Nghê gắp gì Ninh Thư ăn đó. Cô không kén ăn, có thế giới không có miếng ăn và cái gì cô cũng ăn được. 
Nghê Ngôn ăn cơm chậm rãi, nói chuyện với em gái: “May mà em không làm rùm beng lên, nếu để họ Cảnh phát hiện ra trước có khi em đã không về được nhà. Người em yếu sẵn, có việc gì đều quy được do lên cơn đau tim, nhà mình cũng chẳng đấu lý nổi.” 
Ninh Thư ừm một tiếng. Chả thế chứ không sao cô phải nhẫn nhịn. Nếu bị họ Cảnh nhốt, cơ thể này quá yếu chạy vài bước là khó thở. 
Ninh Thư không thấy cô trốn được. 
Ninh Thư gọi cho luật sư, yêu cầu luật sư mau chóng chuẩn bị hồ sơ để ra toà, giục toà án xếp lịch hầu toà. 
Cảnh Thiếu Trạch đang ở bên Diệp Tích, anh ta mua một căn nhà trong khu ở bình thường. Mặc dù nằm ở khu vực hẻo lánh nhưng nội thất đủ sang trọng. 
Hai người đang ôm nhau thì điện thoại Cảnh Thiếu Trạch đổ chuông, được chào đón bởi tiếng hết của bố: “Mày ở đâu về ngay cho tao, toà án gửi giấy về đây này.” 
Cảnh Thiếu Trạch rất khó hiểu, làm bố sửng cồ lên ắt là chuyện lớn nên anh ta chuẩn bị về. 
Diệp Tích ôm eo Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch vỗ tay Diệp Tích nhẹ nhàng: “Anh phải về, hôm nay em cứ nghỉ đi.” 
Diệp Tích vâng ngoan ngoãn, nhìn Cảnh Thiếu Trạch rời đi. 
Cảnh Thiếu Trạch về đến nhà bị vung thẳng tờ giấy vào mặt, ông Cảnh quát: “Mày xem đây là cái gì đi, Nghê Tịnh muốn ly hôn với mày mà còn đệ đơn kiện đấy.” 
Cảnh Thiếu Trạch ngơ ngác, mãi mới hoàn hồn: “Ly hôn gì? Ai muốn ly hôn?” 
Cảnh Thiếu Trạch xem giấy mời của toà án, chuyện này quá đột ngột, tại sao không có biểu hiện gì mà Nghê Tịnh lại muốn ly hôn với anh. 
Ông Cảnh day trán mệt mỏi: “Nghê Tịnh về nhà mẹ rồi, mày qua đó đón Nghê Tịnh về đây, nhún nhường chút.” 
“Ly hôn thì ly hôn, em không có cái loại con dâu đó.” Bà Cảnh bĩu môi. 
“Cô im đi, ngu ngốc.” Ông Cảnh sầm mặt hét. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.