[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 642: Đẻ mướn (20)




Diệp Tích không có cửa chêm lời từ nãy đến giờ, họ cãi nhau còn cô như mua dây buộc mình. 
Trái tim Diệp Tích nát tan, cô đã quẳng lòng tự trọng vì vài chục triệu tiền đẻ mướn. Cô đã không còn đường quay lại kể từ khi đặt chân lên con đường này. 
Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch, cô rất mong Cảnh Thiếu Trạch không đồng ý, đứng ra bảo vệ cô. 
Nhưng anh ta chỉ biết mỗi vợ. 
Cô đã có quan hệ xác thịt với Cảnh Thiếu Trạch vậy mà lại đi đẻ thuê con của bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch. 
Diệp Tích cảm thấy bị sỉ nhục. 
Diệp Tích rất muốn từ chối, rất muốn không nhận nhưng cô đã có mặt trong phòng khách sang trọn này chỉ vì đồng tiền dơ bẩn. 
Cuối cùng, ông Cảnh không đồng ý để Diệp Tích đẻ thuê vì ông ta biết Diệp Tích là bồ nhí của Cảnh Thiếu Trạch. 
Bà Cảnh nhẹ nhõm cả người. 
Ninh Thư nhăn mày hỏi: “Tìm cô Diệp để đẻ thuê mà nay lại không cần đến cô Diệp, vậy thì khoản tiền thuê cô Điệp đẻ mướn khổng lồ đó tính sao ạ?” 
Nghe thấy Ninh Thư nhắc đến tiền đẻ mướn, Diệp Tích bỗng nhìn bà Cảnh bằng đôi mắt khẩn khoản, công ty của bố cô không thể bị rút vốn đầu tư. 
Bà Cảnh bây giờ rất gai mắt Diệp Tích, bà ta nói lạnh lùng: “Đã không đẻ thì tất nhiên phải lấy tiền về.” 
Diệp Tích hoảng hốt, chân nam đá chân chiêu chạy vội qua chỗ bà Cảnh. 
Quỳ phịch gối kéo váy bà Cảnh xin xỏ, khóc nói: “Bác ơi cháu xin bác, bố cháu vẫn đang cần tiền, cháu đã trao thân…” 
“Cháu đứng dậy đi, bác sẽ giúp đỡ công ty bố cháu.” Ông Cảnh ngắt lời Diệp Tích, ông ta không muốn Diệp Tích nói ra chuyện đã trao thân cho Cảnh Thiếu Trạch. 
Trong nhà đang rất rối, không thể thêm chuyện làm Nghê Tịnh nổi khùng. 
Bên họ Nghê mà làm căng chỉ có thiệt. 
Các công tác đã sẵn sàng, ván đã đóng tiền nhưng chẳng ngờ con trai mình không thể ra khơi. 
Ông Cảnh nói thế để ổn định tạm thời, trấn an Diệp Tích. 
Nhưng lại làm bà Cảnh xù lông, ngơ ngác nhìn chồng, vừa khóc vừa trách: “Sao anh lại giúp nó, lẽ nào anh muốn cho nó đẻ thuê?” 
“Hay là anh thích con cáo già này?” Bà Cảnh hét to, động tay động chân quét móng tay qua mặt ông Cảnh làm xước một vệt đỏ. 
“Đủ rồi, cô có biết cô đang nói gì không?” Ông Cảnh nhăn mặt bị đau, đưa mắt nhìn qua con trai rồi quát bà Cảnh. 
“Mẹ.” Cảnh Thiếu Trạch hét, sầm mặt nói: “Đừng nói linh tinh.” 
Bà Cảnh bình tĩnh ngay, cắn môi không nói nữa. 
Cãi nhau ầm ĩ nên tất cả mọi người đều mệt. 
Ninh Thư ngồi ghế thong dong uống nước quan sát biểu cảm của mấy người trong nhà. 
Ông Cảnh trái lo phải nghĩ. 
Bà Cảnh giận dữ, Diệp Tích không còn là người sinh thằng cháu đích tôn cho nhà bà, bà ta hằm hằm Diệp Tích. 
Cảnh Thiếu Trạch hoảng hốt, rõ thấy vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sự thật, chắc đang nghĩ xem có đang nằm mơ không. 
Diệp Tích khóc trong thầm lặng nhìn mà thương. 
Chỉ có mỗi mình cô là nhàn nhã, bình tĩnh. 
Họ Cảnh loạn rồi. 
Mà còn loạn lòng. 
Câu chuyện người nối dõi của nhà họ Cảnh càng trở nên khó khăn hơn vì Cảnh Thiếu Trạch bị vô sinh. 
Nếu Diệp Tích không quan hệ với Cảnh Thiếu Trạch vậy Diệp Tích đẻ thuê cho bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch cũng được. 
Nhưng chuyện là Diệp Tích đã ngủ với Cảnh Thiếu Trạch lại đẻ con của bố mẹ, mặc dù không chung dòng máu vẫn thấy cấm kỵ. 
“Đi nấu cơm đi.” Ônh Cảnh nói với vợ. Nãy cho người giúp việc nghỉ hết, giờ không có ai nấu cơm tối. 
Bà Cảnh sai Ninh Thư: “Nghê Tịnh, cô đi nấu cơm đi.” 
Ninh Thư lắc đầu: “Tim con yếu, không hít được mùi khói ạ.” 
Bà Cảnh khó chịu, lẩm nhẩm: “Trần đời chưa gặp mẹ chồng nhà nào hầu hạ con dâu.” 
Ninh Thư chẳng ngại, cô làm như không nghe thấy câu nói của bà Cảnh. 
“Hay là để cháu nấu cho ạ.” Diệp Tích dè dặt. 
Bà Cảnh bĩu môi cáu kỉnh: “Thế cô vào nấu đi.” 
Diệp Tích cúi gằm mặt vào bếp nấu mì nhanh gọn. 
Mì không ngon, ăn được vài đũa là chán. Chỉ có Ninh Thư ăn hết bát mì, uống cạn cả nước mì. 
Bà Cảnh thấy thế đặt đũa xuống, tỏ thái độ với Ninh Thư: “Trông cô kìa, ai không biết còn tưởng nhà này không cho cô ăn.” 
“Thôi, không được cãi nhau.” Ninh Thư chưa đáp trả mà ông Cảnh đã mắng bà Cảnh. 
Bà Cảnh tức chết mất, chọc đũa vào mì làm bát mì nát như tươm. 
Ăn tối xong Ninh Thư về phòng tắm rửa đi ngủ. 
Ninh Thư đi tắm ra thấy Cảnh Thiếu Trạch đang ngồi trên giường. Cảnh Thiếu Trạch cười gượng gạo với vợ: “Tịnh Tịnh, em vẫn sẽ ở bên anh đến răng long đầu bạc đúng không?” 
Ninh Thư nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, dù anh có thế nào thì em đây vẫn vậy.” 
Cảnh Thiếu Trạch bật cười: “Anh biết Tịnh Tịnh yêu anh mà.” 
Cảnh Thiếu Trạch tắm rửa rồi nằm cạnh Ninh Thư, Ninh Thư nói: “Ngủ đi anh.” 
Cảnh Thiếu Trạch nhắm mắt ngoan ngoãn. 
Ninh Thư lim dim rồi ngủ, thức giấc giữa đêm lại không thấy Cảnh Thiếu Trạch đâu. 
Ninh Thư đảo tròng mắt, lấy máy tính cất trong ngăn kéo ra bật lên xem. 
Cảnh Thiếu Trạch đáng lẽ phải ở trên tầng đã chạy xuống phòng Diệp Tích. Hai bọn họ như con thú bị thương quấn quít nhau, liếm láp nhau điên cuồng. 
“Không sinh được nhưng vẫn làm thịt được cô.” Giọng của Cảnh Thiếu Trạch như cuồng điên, như sắp khóc, động tác cực kỳ mạnh bạo. 
“Cô là của tôi, tôi không cho phép cô đẻ hộ người khác.” Cảnh Thiếu Trạch nói to. 
Diệp Tích khóc thút thít, móng tay găm vào bờ vai rắn rỏi của Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch vẫn tiếp tục phát tiết như chẳng biết đau là gì. 
Hai người họ như con thú bị thương đang liếm vết thương cho nhau, đồng thời cũng làm đau đối phương. 
Ninh Thư xem hình ảnh dữ dội mà ngáp dài, lưu lại. 
Ninh Thư cạn lời lắm, trước khi đi ngủ Cảnh Thiếu Trạch đã nhắc đến răng long đầu bạc. Vậy mà chưa đến sáng đã quên, đã chui vào giường Diệp Tích. 
Chẳng hay Cảnh Thiếu Trạch có nhớ những lời anh ta từng nói? 
Hứa hẹn với vợ nhưng chớp mắt đã ngủ với con khác, triền miên dữ dội dứt không ra. 
Tình yêu của anh ta là vậy đấy, câu hứa của anh ta chẳng khác nào nước đổ lá khoai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.