Diệp Tích đặt tay lên bụng, cô cũng muốn có thai. Có thai rồi sẽ thoát khỏi cục diện này. Sau khi sinh con cô cũng thoát được cảnh yêu thầm không thể nói ra.
Cô và Cảnh Thiếu Trạch không có tương lai. Anh ta yêu vợ và lòng tự trọng không cho phép cô cặp kè chồng người khác.
Cô sinh con rồi cô sẽ đi.
“Cháu mau có thai đi, không đợi thêm được lâu nữa đâu.” Bà Cảnh day trán: “Bác không kéo dài được, càng để lâu Nghê Tịnh càng dễ phát hiện.”
“Đứa bé này phải là con của Nghê Tịnh, nó có bác ngoại giỏi giang, có nhà ngoại giàu có, cháu cũng mong con cháu có tương lai xán lạn chứ.” Bà Cảnh vỗ vai Diệp Tích: “Họ Nghê cũng giàu như họ Cảnh.”
Diệp Tích bặm môi, bỗng nhiên ghen ghét với Nghê Tịnh. Em trai cô vô dụng, công ty bố có vấn đề lại phải dựa vào cô con gái đi đẻ mướn cho người ta để cứu.
Dù Nghê Tịnh bị bệnh nhưng là cô công chúa được gia đình bao bọc từ nhỏ.
Diệp Tích hít sâu: “Cháu sẽ sớm có thai.”
Bà Cảnh gật đầu hài lòng.
Thấy bà Cảnh rời khỏi phòng Diệp Tích, Ninh Thư nhăn mày hỏi: “Mẹ với cô Diệp nói gì mà phải đóng cửa để nói thế ạ?”
Bà Cảnh trả lời: “Thì bảo mai Diệp Tích đi viện khám.”
“À ra vậy.” Ninh Thư cười: “Con thấy cô Diệp khoẻ lắm, da dẻ hồng hào không cần điều dưỡng nữa.”
“Cái đó còn xem bác sĩ bảo sao.” Bà Cảnh nói.
Hôm sau, bà Cảnh đưa Diệp Tích đi khám. Không phải khám xem có khoẻ mạnh hay không mà khám xem có thai hay không.
Nếu nước tiểu không kiểm tra ra thì xét nghiệm máu, song kết quả vẫn là không có thai.
Bà Cảnh sầm mặt, Diệp Tích cũng cúi đầu buồn bã.
“Tất cả mọi nơi đều bình thường tại sao không có thai?” Bà Cảnh chau mày, nói với Diệp Tích: “Bác chỉ cho thêm được một tháng thôi.”
“Cháu biết rồi ạ.” Diệp Tích gật vội.
Bà Cảnh rất bực bội, nhìn Diệp Tích chỉ thấy bực. Bà ta đi trước, Diệp Tích theo sau, cả hai về nhà.
Ninh Thư ở nhà ngồi điều hoà ăn hoa quả, bà Cảnh và Diệp Tích đã về.
Cả hai đều khó chịu, Ninh Thư hỏi mà chẳng biết ý: “Kết quả sao rồi mẹ, cô Diệp đã được đưa phôi thai vào chưa?”
Bà Cảnh đang bực sẵn, nghe Ninh Thư hỏi lại bực thêm, giục giục giục, lúc nào cũng giục.
“Phải đợi thêm một tháng nữa, bác sĩ bảo tháng sau rồi tính.” Bà Cảnh không mấy có hứng.
Để xem bà đợi được đến khi nào.
Ninh Thư nhăn nhó: “Lại đợi thêm một tháng? Thế bị làm sao hả mẹ?”
“Không bị làm sao hết, chỉ là cơ thể Diệp Tích hơi yếu cần điều dưỡng thêm một khoảng thời gian.” Bà Cảnh khó chịu đăm đăm nhưng vẫn phải trả lời Ninh Thư.
Ninh Thư ậm ừ: “Thế tập trung điều dưỡng đừng đi làm nữa, đi sớm về muộn kiểu này dễ bị mệt mẹ ạ.”
“Thôi cứ để nó đi làm, đi nhiều mới khoẻ.” Bà Cảnh từ chối.
Bà cũng hết mình để Diệp Tích có thai đấy.
Ninh Thư cười khẽ: “Nghe mẹ cả.”
Bên này Ninh Thư nói chuyện với bà Cảnh, Diệp Tích bên kia vẫn chỉ cúi đầu im lặng.
Tiếp tục là những ngày Diệp Tích đi làm và tan làm cùng Cảnh Thiếu Trạch.
Chắc thấy Ninh Thư không có ý kiến nên Cảnh Thiếu Trạch to gan hơn, hai anh chị đi sớm về muộn cùng nhau.
Cảnh Thiếu Trạch có hỏi dò Ninh Thư: “Tịnh Tịnh này, em không giận vụ anh và Diệp Tích đi làm cùng nhau chứ. Cũng tại mẹ hết, mẹ bảo Diệp Tích thân con gái đi làm một mình không an toàn.”
Ninh Thư đang uống nước ép, cô chẹp miệng: “Chỉ đi làm thôi mà, có gì đâu anh.”
Cảnh Thiếu Trạch cười ấm áp, lại còn xoa mũi Ninh Thư. Ninh Thư suýt bị sặc nước ép, công nhận cha này mắc ói quá.
“Tịnh Tịnh của anh đúng là người lương thiện.” Cảnh Thiếu Trạch cười khen.
Đậu má, bà muốn mửa vào mặt chú lắm rồi nhé. Như một con ngu bỏ qua dễ dàng cho chúng bay nên là người lương thiện?
Dù Cảnh Thiếu Trạch có đẹp trai đến đâu, dịu dàng đến mấy, Ninh Thư vẫn thấy mặt anh ta quá kinh tởm. Một thằng đàn ông phải kinh tởm cỡ nào mới khen được câu đó.
Ninh Thư chỉ mỉm cười hiền từ, thực tế lòng cô đang phừng phừng dung nham nóng chảy.
Một tháng sau bà Cảnh lại đưa Diệp Tích đi khám nhưng vẫn không có thai. Đã vậy hôm nay Diệp Tích còn đến tháng.
Diệp Tích không dám nói cho bà Cảnh, kết quả kiểm tra là không có thai làm bà Cảnh sầm xì mặt mũi.
Diệp Tích sợ lắm, cô xin xỏ: “Cháu đã cố hết sức rồi bác ơi, cháu cũng muốn có thai nhưng không được.”
“Nhức đầu.” Bà Cảnh day trán, không lẽ thật sự phải thụ tinh nhân tạo?
Các kết quả kiểm tra của Diệp Tích đều bình thường, bà Cảnh buộc phải kéo Cảnh Thiếu Trạch đi khám.
Cảnh Thiếu Trạch nghe thấy mẹ nói muốn khám cái đó thì đen mặt, chẳng có thằng đàn ông nào muốn bị nghi ngờ khả năng ấy.
Cảnh Thiếu Trạch không nghĩ mình có vấn đề, đặc biệt là cách lấy mẫu rất kinh dị, chọc vào bộ phận đó làm Cảnh Thiếu Trạch đau gần chết.
Cảnh Thiếu Trạch sầm mặt trong suốt quá trình xét nghiệm.
Nhưng kết quả kiểm tra đã làm cái mặt sầm sì kia tái mét. Kết quả ghi t*ng trùng của Cảnh Thiếu Trạch là t*ng trùng chết, hơn nữa số lượng t*ng trùng cũng cực kỳ ít.
Cũng có nghĩa Cảnh Thiếu Trạch bị vô sinh.
Bà Cảnh xem đi xem lại sổ khám bệnh, tay bà ta run rẩy, mặt mũi tái xanh.
“Có nhầm ở đâu không bác sĩ, làm gì có chuyện con tôi bị vô sinh. Không thể nào có chuyện đó, không thể nào có chuyện đó được.” Bà Cảnh sốc nặng.
Phải làm sao đây.
“Đã xác nhận nhiều lần rồi, đó đúng là kết quả của anh Cảnh.” Bác sĩ nhún vai: “Bác không tin có thể lấy mẫu kiểm tra lại.”
Cảnh Thiếu Trạch vẫn đang sốc, linh hồn như rời khỏi cơ thể.
“Kiểm tra lại đi Thiếu Trạch.” Bà Cảnh kéo Cảnh Thiếu Trạch ngồi ghế: “Con vào kiểm tra lại, biết đâu nhầm thì sao.”
Cảnh Thiếu Trạch đờ đẫn đứng dậy mà suýt ngã, lơ mơ vào trong phòng xét nghiệm.