Bài kiểm tra tổng kết của nhiệm vụ này là phải cứu mạng người, cứu mạng mình nhỉ.
Ninh Thư không muốn nhiệm vụ thất bại khi sắp hoàn thành. Ngày nào cô cũng uống một bát thuốc to, thuốc trong thuốc ngoài, có cách chữa nào đều dùng hết.
Trải qua những ngày tháng một mình đấu tranh giữa sự sống và cái chết làm Ninh Thư cảm thấy cô đơn, lẻ loi chưa từng có.
Ngày xưa trị liệu hoá chất vẫn có bác sĩ, y tá bên cạnh. Còn ở đây tá điền kiêng kỵ cô làm Ninh Thư tuyệt vọng, trống vắng khó tả.
Muốn cô trải nghiệm lại cảm giác bị bệnh tật hành hạ à?
Ninh Thư rất muốn gãi, cô rất ngứa nhưng mụn nước mà vỡ, mủ chảy đến đâu mọc bọng mới đến đó nên không được gãi.
Đã hai tháng trôi qua, bọng nước đã đóng vảy, cũng có nghĩa Ninh Thư đã khỏi bệnh.
Vảy tróc rồi Ninh Thư lại đắp thảo dược lên mặt, cô phải làm thị nữ của Nữu Hộ Lộc thị, tương lai phải vào cung, mặt cô không thể đầy sẹo được.
Không có khuôn mặt bình thường, dù Nữu Hộ Lộc thị có tin tưởng cũng sẽ không dẫn cô theo.
Sau mấy tháng ròng đau khổ, bệnh đậu mùa của Ninh Thư đã khỏi hẳn. Cô về phủ bối lặc, Nữu Hộ Lộc thị rất vui khi trông thấy Ninh Thư.
Nhìn thấy vết sẹo trên mu bàn tay Ninh Thư, Nữu Hộ Lộc thị biết cô đã khỏi bệnh.
Mấy tháng qua Nữu Hộ Lộc thị luôn phải đề phòng kẻ khác hại con, chưa khi nào được thả lỏng. Nay thấy Ninh Thư lòng Nữu Hộ Lộc thị bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Có nha hoàn biết y thuật bên cạnh nhận ra vấn đề trước tiên vô cùng quan trọng.
Ninh Thư nhún người cảm ơn Nữu Hộ Lộc thị. Cô nhìn thấy Hoằng Lịch đã biết lẫy, biết ngồi, biết bò.
Lớn nhanh quá.
Ninh Thư về phủ có hỏi thăm tình hình tiểu cách cách. Tiểu cách cách hơn hai tuổi đã biết đi.
Ninh Thư nhìn từ xa, tiểu cách cách khoẻ mạnh có mấy nha hoàn chăm sóc, nha hoàn cũng hết lòng trông nom tiểu cách cách.
Tiểu cách các sống với Niên thị sướng hơn sống với Tống thị. Niên thị là Trắc Phúc tấn, địa vị cao hơn Tống Cách cách nữa.
Tống Cách cách đã thôi đòi con, hậu viện có nhiều người sinh con trai, cô ta chỉ muốn mang thai lần hai để sinh con trai.
Tống Cách cách tập trung sức lực chỉ muốn sinh con trai.
Nhưng chuyện đó đâu liên quan đến Ninh Thư.
Cơ mà…
Mẹ kiếp lâu lắm rồi đấy, bao giờ mới kết thúc nhiệm vụ đây. Cô muốn về, có phải 2333 chết rồi không.
“Ê ê, cậu đâu rồi 2333?” Ninh Thư muốn kiểm tra xem 2333 có bị trục trặc gì không mà sao giờ này vẫn chưa thông báo cho cô rời khỏi thế giới.
“Gì thế?” Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
“Khi nào tôi mới được rời khỏi thế giới?” Ninh Thư cảm thấy sắp hoàn thành nhiệm vụ. Vận mệnh tiểu cách cách đã thay đổi, chí ít đã sống đến hai tuổi.
“Đến lúc sẽ thông báo với cô.” Nói rồi 2333 lặn mất tăm.
Ninh Thư: …
Nhiệm vụ gì thế này.
Không biết tiêu chuẩn để hoàn thành là gì nữa?
Ninh Thư thôi không nghĩ ngợi chuyện khi nào được rời khỏi, cô hỏi Nữu Hộ Lộc thị: “Cách cách đã điều tra ra ai định hại tiểu chủ tử chưa ạ?”
Nhắc tới làm Nữu Hộ Lộc thị thoáng buồn, lắc đầu: “Không điều tra được. Mới điều tra ra tú nương làm quần áo thì tú nương đó xin nghỉ về quê vì mắc bệnh hiểm nghèo.”
“Cách cách có nghi ngờ ai không?” Rõ ràng đang nhằm vào Hoằng Lịch.
Dận Chân bị nhắm vào vì tiềm lực còn Hoằng Lịch bị nhắm vào vì là chướng ngại vật.
Với một số người, Hoằng Lịch là chướng ngại vật.
“Nghi ngời ai?” Nữu Hộ Lộc thị mím môi rồi lắc đầu: “Ta không biết.”
Vẻ mặt của Nữu Hộ Lộc thị khiến Ninh Thư nghĩ Nữu Hộ Lộc thị có đối tượng nghi ngờ nhưng chưa chắc chắn. Ninh Thư hỏi chuyện khác: “Bối lặc gia có biết chuyện này không ạ?”
“Ta không nói cho gia biết, dù có nói…” Dù có nói cũng sẽ không bảo vệ con cô. Nữu Hộ Lộc thị không mấy vui vẻ.
Ninh Thư lắc đầu: “Dù thái độ của Bối lặc gia thế nào nhưng nói cho ngài biết vẫn hơn.”
Chuyện hậu viện toàn làm lén lút, nói cho cả phủ biết sẽ lợi hơn.
Dù gì đi chăng nữa Dận Chân vẫn là chủ phủ này, chỉ khi hắn ta chọn cách xử lý trong im lặng mới bất lợi cho Nữu Hộ Lộc thị.
Ninh Thư nghi ngờ Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị. Phúc tấn là người có quyền tối cao trong hậu viện. Cô ta bắt một tú nương rời phủ, tú nương đó phải rời phủ.
Bởi vì cô ta là người quyền to nhất hậu viện.
Tuy nhiên đây chỉ là phán đoán của cô, Phúc tấn đã sinh con trai trưởng còn những đứa bé khác chỉ là con trai thứ, không uy hiếp con cô ta.
Tại sao cô ta phải đối phó con của Nữu Hộ Lộc thị?
Nhưng mà… Hoằng Huy tám tuổi mất sớm.
Cô ta đối phó Nữu Hộ Lộc thị vì cô ta biết lịch sử.
Trong hậu viện có người xuyên không có người sống lại, khả năng cao Phúc tấn là người sống lại.
Nhìn mà xem hậu viện của Dận Chân tập trung toàn các cao thủ nào đi.
Xuyên không, sống lại, tất cả bám lấy Dận Chân, leo lên đầu Dận Chân để nắm quyền cao nhất.
Ninh Thư bí mật thăm dò sân Ô Lạp Na Lạp thị để chứng minh xem Phúc tấn có phải người trọng sinh không.
Ô Lạp Na Lạp thị mời y nữ trong cung đến chăm nom con trai, có ba bà vú để đảm bảo luôn có nguồn sữa dồi dào.
Từ thái độ của Ô Lạp Na Lạp thị, có thể nhận thấy cô ta rất quan tâm con.
Vậy chắc là sống lại rồi, mà cũng chẳng liên quan đến cô.
Nếu Ô Lạp Na Lạp thị đối đầu với Nữu Hộ Lộc thị, tất nhiên Ninh Thư cô chọn đứng về phía Nữu Hộ Lộc thị.
Ngày đó Tống Cách cách ruồng bỏ cô may mà có Nữu Hộ Lộc thị đón về. Nếu lúc đó Nữu Hộ Lộc thị không nhặt lại cô, Ninh Thư không biết giờ cuộc sống của cô thế nào nữa.
Ô Lạp Na Lạp thị rung cây doạ khỉ, cô chỉ là cái cây khổ sở.
Tóm lại không cần biết tương lai ra sao, cô và Nữu Hộ Lộc thị đã đi chung một con thuyền.
Để xem ai trong số Nữu Hộ Lộc thị được số trời định sẵn, Ô Lạp Na Lạp thị sống lại hay Tiểu Nữu Hộ Lộc thị xuyên không chiến thắng trong cuộc chiến này.
À quên còn có Dận Chân kẹp giữa các cô gái nữa.
Dận Chân được nhiều cô gái yêu thương cũng không phí một đời.
Ninh Thư không nói cho Nữu Hộ Lộc thị nghe suy đoán của mình, có một số chuyện cô được nói, có một số chuyện không đến lượt nha hoàn chen chân.
Nhiệm vụ hiện tại của Ninh Thư là trông trẻ.
Chăm hết đứa này đến đứa khác, từ khi lọt lòng đến biết đi, cô rất không muốn làm bảo mẫu, mong rằng lần sau đừng nhảy ra một anh con trai trưởng thành.