Ninh Thư khá bất ngờ khi Đồng Ngọc đợi mình, cô như bị bắt tại trận.
“Nô tỳ bị đau bụng nên đi nhà xí.” Ninh Thư ôm bụng.
Đồng Ngọc cũng không hỏi nhiều chuyện Ninh Thư đi đâu: “Cách cách không được khoẻ, cô qua khám xem sao.”
“Dạ.” Ninh Thư theo Đồng Ngọc đến phòng của Nữu Hộ Lộc thị. Nữu Hộ Lộc thị nằm trên giường với vẻ mệt mỏi.
Ninh Thư bắt mạch cho Nữu Hộ Lộc thị rồi thưa: “Cách cách không có việc gì, chỉ bị đau bụng thôi.”
Nữu Hộ Lộc thị hơi thất vọng, Đồng Ngọc xem mặt chủ bèn hỏi Ninh Thư: “Chỉ bị đau bụng thôi à?”
Nhìn Nữu Hộ Lộc thị và Đồng Ngọc, Ninh Thư cũng đoán được chắc họ nghĩ có thai, Ninh Thư nói: “Để nô tỳ khám lại.”
Muộn thế này khó mà tìm đại phu nên Nữu Hộ Lộc thị mới gọi cô tới, Ninh Thư khám lại nhưng vẫn không bắt thấy mạch hoạt1.
Ninh Thư rút tay về: “Cách cách chỉ bị đau bụng thôi, cách cách đừng quá lo ạ.”
Nữu Hộ Lộc thị gật đầu: “Ngươi lui xuống đi.”
Ninh Thư nhún người rồi ra ngoài. Đồng Ngọc cũng đi ra cho Ninh Thư một chiếc trâm bạc: “Đây là phần thưởng của Cách cách.”
“Nô tỳ khấu tạ Cách cách.” Ninh Thư cầm cây trâm bạc.
Đồng Ngọc hỏi Ninh Thư: “Cách cách không có thật sao…”
Ninh Thư gật đầu: “Mạch của Cách cách không có biểu hiện của mạch hoạt, nếu có cũng phải được một tháng mới thể hiện ra.”
“Cách cách rất khoẻ, tỷ đừng lo.”
“Cô về ngủ đi.” Đồng Ngọc nói, Ninh Thư nhún người rời đi.
Về đến phòng, Ninh Thư nằm trằm trọc, có dự cảm chẳng lành. Cô có cảm giác Nữu Hộ Lộc thị đã để ý đến cô, không còn đặt ngoài mắt như trước nữa.
Thế này thì đêm đến cô khó qua phòng của tiểu cách cách rồi. Hôm nay còn lấy lý do là đi vệ sinh nhưng còn lần sau, lần sau nữa thì tính sao.
Khó khăn lắm cô mới chăm tiểu cách cách sống được hơn một tháng, có tí da tí thịt mà.
Ninh Thư vẫn không hiểu ý đồ của Nữu Hộ Lộc thị, không lẽ cô ta định bồi dưỡng mình thành thân tín? Nhưng cô ta cũng chẳng tin tưởng cô tuyệt đối, vẫn chỉ âm thầm quan sát cô thôi.
Ninh Thư chỉ muốn làm một nha hoàn nhỏ bé vô hình trong phủ.
Có thể do màn thể hiện tài năng trong lần Tống thị khó sinh đã khiến Nữu Hộ Lộc thị cảm thấy cô có tác dụng.
Ôi, Ninh Thư thở dài.
Từ giờ sẽ khó khăn hơn trong việc qua phòng tiểu cách cách, đi đêm có ngày gặp ma, dấm dúi nhiều lần kiểu gì cũng bị bắt gặp.
Mệt mỏi quá mà, không phải con mình nhưng vẫn phải điên đầu vì nó.
Tống thị có thể biết đường chăm nom con gái cô ta hơn chút được không?
Ninh Thư mất ngủ, thôi thì luyện Tuyệt Thế Võ Công vậy. Cô đã luyện rất lâu, kể từ khi đến thế giới, Tống thị có chửa sau lại sinh con, đến nay tiểu cách cách đã gần hai tháng, vậy ra cô đến thế giới này sắp được một năm.
Thế mà Tuyệt Thế Võ Công chỉ mới xuất hiện sợi kình khí mỏng như sợi tóc, may mà vẫn có để tu luyện.
Nếu chuyển được kình khí sang người khác, giúp người khác nâng cao sức khoẻ thì hay biết mấy.
Kình khí của Tuyệt Thế Võ Công giúp chữa trị vết thương, giúp nâng cao sức khoẻ, điểm mạnh nhất khi Ninh Thư luyện Tuyệt Thế Võ Công đó là cực kỳ khoẻ.
Luyện đến trình độ cao nhất kình khí sẽ biến thành con rồng vàng bơi lội trong đan điền.
Nếu cô đưa được kình khí vào trong cơ thể tiểu cách cách thì sẽ giúp tiểu cách cách khoẻ hơn. Bởi lẽ kình khí là năng lượng mà cơ thể cần năng lượng.
Ninh Thư điều động kình khí trong đan điền, xem xem có dẫn được ra ngoài chuyển vào người khác được không.
Ninh Thư thử hết lần này đến lần khác, nếu thành công vậy còn gì tuyệt hơn, cô sẽ không phải qua chăm con bé mỗi đêm nữa.
Chứ để bị phát hiện có mười cái miệng cũng không bao biện nổi.
Ninh Thư thử đến tận sáng vẫn không đưa được kình khí ra ngoài. Người cô ướt đẫm mồ hôi, cô lau qua người rồi bắt đầu một ngày quét sân vườn, lau sàn và lan can.
Vừa dọn dẹp vừa hỏi 2333: “Tôi phải làm gì để đưa kình khí ra khỏi cơ thể?”
“Tôi không biết.” 2333 trả lời thẳng thừng.
Ninh Thư trợn mắt: “Đồ ăn hại, vô tích sự.”
“Tôi ăn hại chỗ nào?” 2333 lên giọng.
Ninh Thư cười khẩy: “Chỗ nào cậu cũng ăn hại hết. Lần nào hỏi cậu cũng không biết, câu hỏi đơn giản cậu cũng chịu thế thử hỏi cậu biết cái gì?”
“Ờ, câu hỏi đơn giản thế cô hỏi tôi làm gì.” 2333 khinh thường: “Cô đang làm nhiệm vụ tập sự, cấm bất cứ sự trợ giúp nào.”
Cái đồ hệ thống bã đậu, bị cho khôi phục định dạng là đúng.
Làm xong việc Ninh Thư lại về phòng nghĩ xem làm thế nào để đưa kình khí ra khỏi cơ thể.
“Khụ khụ khụ…” 2333 đằng hắng trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư trợn mắt: “Cái gì?”
“Dùng sức mạnh tinh thần, dẫn kình khí ra ngoài cơ thể bằng sức mạnh tinh thần. Kình khí không chỉ có tác dụng nâng cao sức khoẻ mà còn có thể làm vũ khí tấn công.” 2333 nói.
“Sức mạnh tinh thần?” Ninh Thư ngạc nhiên hỏi: “Sức mạnh tinh thần quan trọng lắm à?”
“Tất cả các thuộc tính hệ thống liệt kê đều có tác dụng của nó. Sức mạnh tinh thần mà mạnh thì có thể dời núi, khống chế tư tưởng người khác bằng suy nghĩ.”
“Thôi miên được xem như là trình độ hạng xoàng của khống chế tinh thần. Lần nào tôi chẳng nhắc cô đừng cộng thêm điểm vào mỗi một vài thuộc tính. Cô thì hay rồi, biết được mặt lợi là cộng thật lực, không biết đấy là đâu.”
“Ờ thế sau này tôi sẽ cộng thêm vào sức mạnh tinh thần.” Điểm thuộc tính không đủ dùng, ngày xưa chỉ cộng vào vũ lực, phát hiện trí tuệ cũng quan trọng nên cộng vào vũ lực và trí tuệ. Sau lại nhận ra mình khổ quá, đen như chó nên lại cộng thêm cả may mắn. Nay lại biết sức mạnh tinh thần cũng quan trọng, về sau lại cộng cả thêm sức mạnh tinh thần.
Nếu như được chọn, Ninh Thư chỉ muốn cộng hết vào vũ lực. Có sức khoẻ là có tất cả, đấm một cái là xong chuyện.
Nhưng mà ước mơ chỉ là ước mơ thôi.
“Làm sao để sử dụng sức mạnh tinh thần?” Ninh Thư thắc mắc.
“Suy nghĩ đó, cô là lợn à tôi nói mấy lần rồi còn gì.”
Ninh Thư: →_→
Cậu mới là lợn, cả nhà cậu là lợn.
Ninh Thư thả trôi suy nghĩ, sử dụng suy nghĩ điều khiển kình khí trong người di chuyển đến ngón tay.
Chẳng có chuyện gì dễ dàng, có thể do Ninh Thư chưa quen cách dùng sức mạnh tinh thần hoặc kình khí chỉ bằng sợi tóc quá ít, khó điều khiển nên chưa kịp ra đến cánh tay mà kình khí đã tán loạn.
Ninh Thư không bực, cô đã biết cách, chỉ cần cô cố gắng tập thì sẽ có ngày thành công.