(Quyển 3) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 26: Nguy huyền ( nhị )




Toàn Cơ lôi kéo Tư Phượng chạy loạn khắp trấn, thấy thứ nào chưa ăn qua liền mua nếm thử, sau đó ăn đến no căng bụng không đi được, đành phải ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.
Khi đó đã gần đến hoàng hôn, bầu trời ở phía xa xa sớm đã bị ráng chiều nhuộm đẫm một màu đỏ lửa. Từng đám từng đám mây kim hồng đậu trên dãy núi trùng điệp, khiến cho trên mặt hai người đều thấm một màu đỏ hoàng hôn.
Toàn Cơ vẫn còn đang gặm miếng thịt ngựa phết tương chưa ăn xong trong tay, ăn đến mặt mày đều là nước tương. Nàng thấy Vũ Tư Phượng yên lặng nhìn về phương xa, nơi đó đã hơi tối, dãy núi trùng điệp, từng dãy từng dãy, như muốn lan đến tận chân trời, khiến người ta cầm lòng không đậu muốn biết phía sau dãy núi vô tận kia, sẽ là phong cảnh như thế nào.
"Huynh đang nhìn gì thế?" Nàng cuối cùng đã gặm xong miếng thịt ngựa kia, khó khăn từ trong tay áo móc khăn ra lau tay lau mặt.


Vũ Tư Phượng nhếch miệng cười, không nói gì. Ánh mắt hắn lưu luyến mà còn thương cảm, lại nhìn thêm một lúc lâu, mới sờ sờ mũi, quay đầu cười khẽ:
"Trước kia huynh cũng thích đứng trên gác chuông cao cao của Ly Trạch cung như thế này, ngắm nhìn dãy núi phương xa, suy đoán phía sau núi dãy núi kia sẽ là cảnh tượng gì. Nay cuối cùng đã biết, hóa ra là một trấn nhỏ mỹ lệ."
Toàn Cơ đứng lên, đưa tay đặt hờ lên trên mí mắt, cùng nhìn theo hắn, nói : "Thì ra phía sau núi này chính là Ly Trạch cung nha! Là nơi Tư Phượng lớn lên từ nhỏ đi?"
Vũ Tư Phượng lắc đầu, "Cũng không tính là nơi lớn lên từ nhỏ. . .Cố hương của huynh. . . Rất xa, phi thường xa."
"Có xa lắm không?"
". . .  Xa đến vừa ra ngoài liền không quay về được."
Nghe qua cảm giác thực huyền diệu. Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn, tưởng tượng không ra "vừa ra ngoài liền không quay về được " là nơi xa xôi như thế nào.


"Vậy. . .  Muội đời này cũng không có khả năng đi thăm cố hương Tư Phượng sao? Người trong nhà Tư Phượng không nhớ huynh sao?"
Vũ Tư Phượng nhếch khóe môi, kiểu cười này khiến người ta cảm thấy thanh lãnh mà còn tiêu điều.
"Ừ, Toàn Cơ muội vĩnh viễn cũng không đi được. Về phần người nhà của huynh. . .Rất rất sớm liền đều chết hết rồi. Chỉ có huynh một mình lẻ loi lưu lại."
Thì ra là một hài tử đáng thương. Toàn Cơ hướng về phía ánh mắt hắn nhất thời tràn ngập thương xót cùng yêu thương. Giơ tay sờ sờ đầu hắn, giống như vỗ về một chú mèo nhỏ bị thương.
"Sao lại là lẻ loi chứ?" Nàng nhẹ nhàng nói, "Tất cả bọn muội đều ở cùng với huynh mà."
Hắn tựa hồ không quá am hiểu ứng phó loại thời điểm cảm tính này, có chút vụng về, ho một tiếng, trên mặt hơi hơi đỏ lên. Không biết có phải vì ráng chiều quá mức diễm lệ hay không, hắn so với trong ngày thường nhìn qua cảm giác có nhiều hơn một tia nhu hòa quyện cùng tinh tế. 


Gió núi thổi đến, trên người hắn mang theo vị thanh lãng của biển khơi, khiến người ta khoan khoái.
"Là lúc trở về rồi, Tử Hồ vẫn ở khách điếm đó." Hắn vén mái tóc đen bị gió thổi đến trước người. 
Quay đầu cười mỉm, trong mắt lóng lánh trong suốt, phảng phất như bảo thạch đen.
Toàn Cơ nhịn không được ôm lấy cánh tay hắn, được hắn kéo đi về phía trước, bộ dạng lười biếng mềm mại, như một chú mèo đã ăn no.
"Tư Phượng. Quê nhà huynh như thế nào ?"
Hắn nghĩ nghĩ, "Ừm, rất mỹ lệ."
"Rất nhiều người sao?"
"Rất nhiều."
"Vậy huynh sau này. . .  sẽ trở về thăm sao?"
Thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên ngừng một chút, tiếp theo quay đầu cười nói: "Không phải đã nói, vừa ra ngoài liền không quay về được sao?"
"Muội cả đời cũng không quay về."
Chẳng biết tại sao, Toàn Cơ đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm. Màn đêm sắp buông, tiếng gió nức nở, mang theo từng tia hàn ý. Nàng ôm chặt cánh tay hắn, cũng không còn nói chuyện nữa.
Lúc trở lại khách điếm, Tử Hồ đang nghiêm trang ghé vào trên bệ cửa sổ ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm, không biết nói gì.
Toàn Cơ mang cho nàng không ít thức ăn ngon, đồng loạt bỏ lên bàn, cười dài gọi nàng: "Tử Hồ! Thịt ngựa phết tương cùng bánh nướng đều ăn rất ngon đó! Ta mua cho ngươi rất nhiều, mau tới đây ăn đi!"
Những lời lẩm bẩm của nàng ta đột nhiên bị cắt ngang, có chút rất khó chịu, vung cái đuôi to lên đi qua ngạo mạn liếc mắt một cái về phía thức ăn trên bàn. Thơm ngào ngạt, làm cho người ta chảy nước miếng. Nể mặt nàng, thấp giọng nói cám ơn, ngậm một miếng thịt ngựa cắn xuống.Cửa đột nhiên bị người ta đẩy ra, thì ra là bọn Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc cũng trở về đến. Hai người này đại khái còn vụиɠ ŧяộʍ chạy đi uống rượu. Một thân mùi rượu, Chung Mẫn Ngôn vừa tiến tới liền lớn tiếng hỏi: "Thế nào? Dạo xong chưa? Chúng ta rốt cuộc khi nào thì có thể xuất phát?"
Tử Hồ nuốt miếng thịt ngựa vào miệng, lãnh đạm nói : "Đêm mai là trăng non, trong khoảng thời gian trăng non đến trăng tròn, là ngày tốt nhất để đi Bất Chu Sơn. Ngày mai liền có thể đi."
"A, thật sao? !" Chung Mẫn Ngôn trên mặt nhất thời phóng xuất hào quang, không kìm được vui mừng.
Tử Hồ trừng mắt liếc hắn một cái, lại nói: "Bất Chu Sơn cũng coi như là một thánh địa, phong trần mệt mỏi giống các ngươi là không được. Đến chân núi rồi, đều xử lý sạch sẽ tí đi, đổi lại y phục mới! Bớt đi những chỗ làm vấy bẩn đám tiểu thí hài lông vàng các ngươi đi."
Mọi người nghe nói ngày mai liền có thể đi Bất Chu Sơn, đều rất cao hứng, ngay cả Chung Mẫn Ngôn cũng không so đo lời nói ác liệt như thế của nàng, ở trên đầu lông xù của nàng xoa nhẹ, cười nói: "Biết rồi! Cũng hi vọng ngươi có thể thành công!"
Tử Hồ không nói gì. Chuyến đi này, nàng là ôm tâm tình tất tử, vô luận là người hay Yêu, ngay cả chết còn không sợ, cũng đích xác không có gì có thể nói nữa rồi.
Toàn Cơ tắm rửa xong, lúc ở trên hành lang hong khô tóc, Chung Mẫn Ngôn một người bưng bầu rượu từ trong nhà đi ra. Hai người gặp nhau, đều có chút không có lời để nói.
Cuối cùng vẫn là Chung Mẫn Ngôn cười cười, bắt đầu trước: "Là lo lắng chuyện đi Bất Chu Sơn?"Toàn Cơ yên lặng gật đầu, một lát nữa, mới nói: "Đình Nô nói. . . Nơi đó rất nguy hiểm."
Hắn ngửa đầu liền hớp một ngụm lớn nãi rượu. Rượu này hương vị tuy rằng quái, nhưng uống nhiều rồi, lại có thể kéo dài sức lực, trong bụng giống như có lửa đang đốt.
"Ngươi là lo lắng sẽ chết, hay là lo lắng cứu không ra Linh Lung cùng nhị sư huynh?" Hắn cười đến có chút trào phúng.
"Cả hai." Nàng hít một hơi, "Muội không muốn chết, chỉ cần không chết, chung quy vẫn còn có cơ hội cứu ra bọn họ. Nhưng nếu lần này cứu không được, muội sẽ phi thường khổ sở."
Chung Mẫn Ngôn im lặng bưng bầu rượu, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: "Ta lại không nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ biết liều mạng."
Toàn Cơ giương mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy hai mắt hắn hừng hực thiêu người, mảnh trăng non giắt tại chân trời chiếu vào, có một loại tính chất mãnh liệt hoàn toàn bất đồng với Vũ Tư Phượng. Yết hầu nàng bỗng nhiên run lên, nắm thật chặt tay vịn lan can, thấp giọng nói: "Muội. . .  Muội cũng sẽ liều mạng."
Hắn tựa hồ không nghe rõ, híp mắt nhìn qua, Toàn Cơ ngoảnh mặt trở về phòng, nói : "Sớm nghỉ ngơi đi. Muội đi ngủ đây."
Đóng cửa lại, chỉ nghe hắn bỗng nhiên ở ngoài cửa nói: "Muội cái gì cũng đừng lo lắng, giống như trước là được."
Toàn Cơ ngơ ngẩn nằm lại trên giường, không khỏi càng cảm thấy uể oải. Thật lâu sau, cuối cùng từ trong lồng ngực phát ra một tiếng thở dài trầm trầm.
Chung Mẫn Ngôn ở trên hành lang uống xong nãi rượu, cũng có chút say, lung la lung lay mà chuẩn bị trở về phòng mình. Bỗng nhiên trên cửa sổ hành lang "phanh" một tiếng vang lên, làm như có người dùng cái gì đó khẽ khàng đánh lên.
Hắn theo đó liếc mắt nhìn xuống một cái, không có người, vì thế liền cũng không để trong lòng nữa. Ai ngờ đi được một đoạn lại có thứ gì đó đánh lên, thốc thốc hai tiếng. Hắn sửng sốt một chút, tiếp theo lại vang lên hai tiếng.
Bên dưới có người! Hắn đẩy cửa sổ hành lang ra, chỉ thấy bóng đen dưới lầu chợt lóe lên, nhanh như chớp, xem thân pháp này, là một kẻ có tu vi. Chung Mẫn Ngôn lòng nghi ngờ nổi lên, quăng bầu rượu, xoay người nhảy xuống lầu đuổi theo.
Thật lâu sau, trên hành lang lại một cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Nhược Ngọc chậm rãi đi đến trước cánh cửa sổ bị mở ra kia, liếc mắt nhìn xuống một cái.
Trăng non như móc câu, ánh trăng mông lung kéo thật dài bóng y trên mặt đất. Y khoanh tay, đứng trước cửa sổ rất rất lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.