(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 525: [Ngoại truyện] Hỉ phục như lửa đã hứa với nàng (V)




Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Vu Hoan ngồi hồi lâu, phía sau bỗng nhiên có hơi thở quen thuộc bao vây đến, cánh tay có lực từ phía sau vòng qua ôm lấy nàng, quanh thân lạnh lẽo trong nháy mắt được lửa nóng xua tan.


Vu Hoan nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng cong lên một độ cong vui vẻ: "Không phải nói trước lễ thành hôn tân lang và tân nương gặp mặt sẽ không may mắn sao?"


Dung Chiêu ấn đầu Vu Hoan lại: "Chúng ta không có gặp mặt."


"Ha ha." Cho rằng không nhìn mặt đối phương thì là không gặp mặt sao? Nàng còn không biết Dung Chiêu còn có một mặt lừa mình dối người thế này đấy.


"Nhớ ta không?" Dung Chiêu cũng không để ý tới Vu Hoan, tiến đến bên tai nàng, cắn nhẹ vành tai nàng nhẹ giọng hỏi.


"Buổi sáng hôm nay chúng ta mới vừa gặp nhau." Vu Hoan thật bình tĩnh đáp.


Dung Chiêu cố ý dùng đầu lưỡi ướt nóng liếm liếm vành tai Vu Hoan, cánh tay cũng buộc chặt vài phần, hô hấp hơi loạn: "Nhớ ta không?"


Hắn cố chấp như là muốn một đáp án.


Cả người Vu Hoan dần dần nhũn ra, trên mặt đỏ ửng, nàng nghiêng nghiêng đầu, muốn tránh khỏi sự trêu chọc của Dung Chiêu.


Nhưng mà nàng mới động một chút, Dung Chiêu cũng đi theo động một chút, tay đặt ở phía trước cũng bắt đầu không an phận mà hành động.


"Dung Chiêu..." Giọng của Vu Hoan mềm mại mang theo vài phần động tình.


Cả người Dung Chiêu cứng đờ, sau đó bàn tay to chụp đến, trực tiếp ôm Vu Hoan vào trong lòng mình, bế nàng ngồi lên đùi mình.


Nụ hôn như mưa rơi xuống trên mặt Vu Hoan, hơi thở của hai người giao hòa ở bên nhau, nóng cháy vạn phần.


Tay của Dung Chiêu không biết từ khi nào đã duỗi đến bên trong y phục của Vu Hoan, xúc cảm mềm mại làm Dung Chiêu hôn càng thêm dùng sức.


Cả người Vu Hoan đều xụi lơ ở trong lòng Dung Chiêu, mơ mơ màng màng cảm giác được trên người mình có chút lạnh, chợt giật mình một cái, đột nhiên từ trong cảm xúc động tình lấy lại tinh thần.


"Dung Chiêu, đừng..." Vu Hoan nhanh chóng đẩy mặt Dung Chiêu ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.


Dung Chiêu cầm tay Vu Hoan đặt ở bên môi hôn hôn, lại lần nữa gục đầu xuống, ở trên cổ nàng hôn hôn ướt át nóng hỏi, những chữ mơ hồ không rõ truyền vào trong tai nàng: "Không sao, cuối cùng ta sẽ chịu đựng."


Vu Hoan cảm giác được lửa trên cơ thể đều nhanh chóng nổi lên, chàng có thể nhịn, nàng thì làm sao bây giờ? Đệch!


Cứ đốt lửa thôi còn diệt thì mặc kệ sao?


Tay chân Vu Hoan cùng sử dụng muốn đẩy Dung Chiêu ra, lại sợ động tác quá lớn ảnh hưởng đến bụng, cho nên vừa đẩy vừa nương, càng thêm kích thích Dung Chiêu.


Dung Chiêu cũng biết chừng mực, mặc dù thân thể đã muốn nghẹn thành bệnh, hắn thật sự cũng không có làm gì Vu Hoan, chỉ là lúc nhìn bụng Vu Hoan, thế nào cũng cảm thấy âm khí dày đặc.


Vu Hoan nhanh chóng lấy tay che bụng lại, thân mình cũng hơi hơi dịch dịch sang chỗ khác.


Dung Chiêu bất mãn cắn môi Vu Hoan một chút, chầm chậm từ tốn mặc đồ cho Vu Hoan, duỗi tay ôm nàng không có lộn xộn, cằm gác lên đỉnh đầu nàng, đầu ngón tay có chút có chút không vuốt ve mu bàn tay của nàng.


Vu Hoan cũng không dám lộn xộn, phía dưới còn có vật thể cứng rắn chống nàng, nàng biết hắn cần có thời gian bình phục lại xao động dưới hạ thể.


Mà lúc này nàng cũng tốt đến không chạy đi đâu được, bị trêu chọc như thế, còn không có nơi nào để phát tiết, nàng cũng là một cô nương bình thường đó được không?


Trong lòng Vu Hoan thật sự bất lực, con à, con nhanh chóng ra đời đi, bằng không cha con và mẹ con đều bị con tra tấn thành dân cấm dục mất.


Thật lâu sau, Dung Chiêu mới có chút bất đắc dĩ thở dài: "Hoan Hoan, chờ ngày mai ta tới cưới nàng."


"Được."


Không có thề non hẹn biển, không có lời ngon tiếng ngọt.


Hắn chỉ nói, chờ hắn đến cưới nàng.


Ngắn ngủn năm chữ, lại trịnh trọng trân quý hơn bất cứ lời tuyên ngôn nào khác.


Dung Chiêu dỗ Vu Hoan đi ngủ rồi mới nhẹ nhàng rời đi.


___


Hôm sau trời chưa sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng vang rất nhỏ.


Có lẽ là sợ làm ầm ĩ đến nàng, âm thanh đều khống chế đến trình độ nhỏ nhất có thể.


Có thể là do dục cầu bất mãn, Dung Chiêu còn không có ngủ với mình, Vu Hoan cũng không ngủ ngon giấc, bên ngoài mới có động tĩnh một chút nàng đã tỉnh.


"Tiểu Hoan Hoan thức rồi sao?" Linh La đứng ở bên ngoài phòng hỏi nha hoàn.


Bọn nha hoàn lắc đầu không biết, bọn họ làm gì có lá gan đi nhìn Cảnh Chủ đại nhân thức hay chưa?


Linh La muốn đi vào, đã thấy Kinh Hồng từ bên cạnh đi ra, trên tay ôm áo khoác, dáng vẻ muốn mặc lại không biết mặc thế nào. Dung mạo vốn đã đáng yêu, lại còn mang theo dáng điệu thơ ngây mới thức dậy, thấy thế nào cũng cảm thấy dễ thương.


Trên mặt Linh La lập tức lộ ra nụ cười, nhưng ngoài miệng lại ghét bỏ mở miệng: "Đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, sao còn không biết mặc?"


Sắc mặt Kinh Hồng đỏ lên, ngập ngừng không dám lên tiếng.


Y phục này quá phức tạp.


"Lại đây, ta giúp ngươi mặc." Linh La ngoắc ngoắc tay bảo Kinh Hồng đi đến.


Kinh Hồng lùn hơn Linh La một ít, nàng lấy áo khoác nhanh chóng mặc lên cho Kinh Hồng, đôi tay vòng qua eo thằng bé, thắt xong đai lưng, Kinh Hồng từ đầu đến đuôi đều đỏ mặt.


"Đệch, lát nữa còn phải thay, ta mặc cho ngươi cái gì chứ." Linh La mặc xong rồi mới nhớ đến, lát nữa nàng và Kinh Hồng còn làm hoa đồng cho Vu Hoan, y phục đương nhiên cũng phải thay.


Linh La nhéo mặt Kinh Hồng vài cái, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn đẩy cửa phòng đi vào, Kinh Hồng thấy Linh La không bị đuổi ra, bây giờ mới bước đi vào.


"Sư phụ." Kinh Hồng liếc mắt một cái đã nhìn thấy nữ nhân ngồi ở mép giường, vẻ mặt mang theo ý cười cao thâm khó đoán.


Linh La đứng ở bên cạnh, ghét bỏ nhìn nó một cái, tùy tay lôi kéo Vu Hoan đứng dậy: "Tiểu Hoan Hoan, đừng ngây người nữa, ta đi làm chút điểm tâm cho ngươi ăn trước, bằng không hôn lễ còn chưa kết thúc thì ngươi sẽ ồn ào muốn tan cuộc."


"Ta có vô cớ gây rối như vậy ư?" Vu Hoan vuốt cằm.


"Tiểu Hoan Hoan, ngươi đúng là vô cớ gây rối như vậy đó." Vẻ mặt Linh La nghiêm túc.


Vu Hoan cười mỉa một tiếng, sau khi ăn một ít điểm tâm, đã được nha hoàn bên ngoài tiến vào vây quanh bắt đầu trang điểm.


Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Linh La nhìn Vu Hoan đã ăn mặc chỉnh tề, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý cười.


Một lát sau, khuôn mặt nhỏ của Linh La nhăn nhó: "Tiểu Hoan Hoan, đừng cười âm u như vậy, ngươi là đi tham gia hôn lễ, không phải đi giết người."


Vu Hoan cong cong khóe môi, nha hoàn ở đây đều run rẩy, cảm giác có một dòng khí lạnh vô hình ở trong không khí chạy tới chạy lui.


"Ta đây không cười." Trời sinh rồi, trách được nàng sao!


Lúc không cười, càng như là tên Sát Thần!


Hy vọng hôn lễ hôm nay có thể thuận lợi tiến hành, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện xấu gì.


Tới gần giữa trưa, Vu Hoan bị Linh la nhét vào trong kiệu hoa, xung quanh kiệu hoa rũ hồng sa, tuy nhìn ra bên ngoài có chút mông lung, nhưng đại khái cảnh tượng vẫn là có thể thấy rõ.


Vừa rồi nàng còn thấy trong viện không có bao nhiêu người, nhưng không biết từ đâu ra nhảy ra tới không ít người, mặc y phục vui mừng, ở trong tiếng quát tiếng hô của Linh La đứng yên.


Linh La thay thành bộ y phục rực đỏ kia, mặc y phục lấy màu trắng lót nền, hoa văn tường vân uốn lượn trên màu đỏ chủ đạo, Kinh Hồng mặc y phục giống Linh La, đứng ở bên cạnh Linh La, cực lực làm bản thân thành thục trưởng thành hơn một chút.


Tựa như nhận thấy được tầm mắt của Vu Hoan, Kinh Hồng lập tức nhìn về phương hướng của Vu Hoan, nhếch miệng lộ ra hai cái răng nanh, ngây ngốc cười.


Linh La bên cạnh chụp lên đầu Kinh Hồng, sắc mặt Kinh Hồng đỏ lên, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.


Vu Hoan nghẹn cười không thôi, hai người này ở cùng nhau, thấy thế nào cũng cảm thấy thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.