(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 496: Tốt xấu gì cũng là nửa đứa con




Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Các chủ Thần Các một lần nữa triệu tập người ngựa, chạy đến trấn nhỏ phía bên kia.


Vu Hoan thảnh thơi nhàn nhã theo sau, các chủ Thần Các thật sự lo lắng, ngươi cứ trở về từ từ chờ không được sao?


"Ngươi đi theo bọn ta làm gì?"


Vu Hoan bình tĩnh nhìn hắn: "Đường hướng lên trời, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đi theo ngươi?"


Mọi người: "..." Người sáng suốt đều nhìn thấy được không? Trừ phi mắt bị mù!


Tầm mắt của mọi người nhìn về phía thanh niên bên cạnh Vu Hoan.


Quỷ Đế đi theo thì thôi, Tiểu quỷ nhi này lại từ đâu chui ra tới!!


Diêm Tố ngẩng đầu ưỡn ngực, bay ở bên cạnh Vu Hoan, không chút nào luống cuống.


Tốt xấu gì cũng từng là người làm lãnh đạo, không đúng, quỷ tu.


Thôi, dù sao có Quỷ Đế ở, bọn họ cũng đuổi không được, chỉ hy vọng hai vị này đừng quấy rối.


Mọi người thu hồi tầm mắt, yên lặng lên đường.


Diêm Tố cọ đến trước mặt Vu Hoan, có chút quái dị nói: "Tổ tông, quỷ tỉ có dị động."


"Cái gì dị động?" Vu Hoan thất thần hỏi.


Diêm Tố đưa quỷ tỉ đến trước mặt Vu Hoan, vốn là ngọc trắng tinh khiết, lúc này lại lộ ra hồng quang quỷ dị.


Vu Hoan lập tức bị hấp dẫn tầm mắt.


"Quỷ tỉ còn sẽ sáng lên?" Vu Hoan nhìn chằm chằm quỷ tỉ vài lần, vẻ mặt kinh dị.


"Tiền bối đã từng nói, nếu quỷ tỉ phát ra hồng quang, chứng minh có quỷ tu rất cường đại xuất thế."


"Ồ?" Quỷ tỉ còn có công năng này?


Được rồi, lúc trước nàng cũng chỉ là lấy tới nhìn nhìn, cái bị nàng bẻ hư kia, kỳ thật cũng là bởi vì lúc đánh nhau với Tư Hoàng, không cẩn thận bị hỏng. Mà cái bị ném đến vực sâu kia, cũng vì mấy con thần thú bị nàng chọc lông, lúc quần công nàng, đâm vào quỷ tỉ nàng đeo bên hông, sau đó nàng cũng lười xuống dưới nhặt.


Cho nên rốt cuộc quỷ tỉ có công năng gì, thực tế nàng cũng không phải rất rõ ràng.


"Gần đây có quỷ tu gì muốn xuất thế sao?" Vu Hoan tìm kiếm xung quanh, vẻ mặt tò mò.


Diêm Tố muốn nói lại thôi.


Vu Hoan phát hiện Diêm Tố dị thường: "Có chuyện thì nói."


Diêm Tố đưa một ngón tay ra, chỉ chỉ nàng: "Ta cảm thấy có liên quan đến tổ tông, từ khi tổ tông xuất hiện, quỷ tỉ lập tức xuất hiện hồng quang, lúc trước rất mỏng yếu, sau đó càng ngày càng lớn. Ta tưởng gần đây sẽ có quỷ tu gì đó xuất thế, nhưng mà chúng ta đã đi xa như vậy rồi, hồng quang của quỷ tỉ đều không có yếu bớt, cho nên..."


"Với ta?" Vu Hoan nhíu mày: "Đâu có chuyện gì liên quan đến ta?"


Hiện tại nàng còn cần gì xuất thế nữa? Vốn dĩ nàng đã là mạnh nhất rồi được không?


Diêm Tố mê mang lắc đầu, hắn cũng không biết.


Nếu tiền bối ở đây thì tốt rồi, nói không chừng tiền bối sẽ biết.


Vu Hoan trầm tư một lát, bỗng nhiên như nhớ đến gì đó, bàn tay vừa lật, một vật lập tức xuất hiện ở lòng bàn tay nàng, nhưng không có dừng lại, trực tiếp rơi xuống đất.


Diêm Tố biết hiện tại Vu Hoan không thể tiếp xúc với vật thể, thật tự giác tiến lên tiếp lấy thứ đó.


Thứ đó vừa mới xuất hiện, hồng quang của quỷ tỉ đại thịnh, giống như một quả cầu lửa.


Vu Hoan ảo não nhìn bàn tay liếc mắt một cái, vòng tay có khế ước với nàng, nàng có thể sử dụng, nhưng đồ bên trong lại không thể nào sử dụng được.


Cũng may Ngọc Linh Châu không sao


"Tổ tông... này này... ở đây có cái gì? Vì sao quỷ tỉ lại có phản ứng lớn như vậy?" Diêm Tố có chút run run, tay cầm Ngọc Linh Châu cũng run như cầy sấy.


"Thiên Nguyệt." Ánh mắt Vu Hoan nhìn Ngọc Linh Châu rất mềm nhẹ.


Diêm Tố ngẩn người, cũng nhìn Ngọc Linh Châu theo Vu Hoan.


Thứ này hình như có một bóng người...


Vu Hoan thoát khỏi đội ngũ Thần Các, chờ người của Thần Các phát hiện ra thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Vu Hoan đâu nữa.


Bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, không đi theo là tốt nhất rồi.


Vu Hoan và Diêm Tố tìm một nơi an toàn, chờ Ngọc Linh Châu và quỷ tỉ thay đổi.


Chắc chắn Thiên Nguyệt không thể lại lần nữa làm người, nhưng có thể thành quỷ tu cũng không tồi.


Hơn nữa... còn là quỷ tu rất cường đại.


Ngọc Linh Châu được hồng quang của quỷ tỉ ánh lên, cũng nhiễm hồng quang, hồng quang như đang thẩm thấu tiến vào trong Ngọc Linh Châu, lấp đầy toàn bộ Ngọc Linh Châu.


Chỉ có bóng người mơ hồ không bị nhiễm hồng quang, cho nên ở trong một biển lớn hồng quang, bóng dáng người kia càng trở nên rõ ràng hơn.


Vu Hoan có chút thấp thỏm nhìn Linh Ngọc Châu thay đổi.


Diêm Tố cũng cảm giác được Vu Hoan khẩn trương.


Người ở trong này... đối với tổ tông có lẽ là rất quan trọng đúng không?


Khi bóng người kia hoàn toàn hiện ra tới, Ngọc Linh Châu 'răng rắc' một tiếng, xuất hiện vết rạn, vết rạn như nước chảy khuếch tán ra, gió nhẹ thổi đến, mảnh nhỏ đột nhiên nổ tung, trôi nổi trong không trung.


Bóng người thật nhỏ kia trôi nổi trong mảnh nhỏ, thân thể bị bạch quang bao vây, chậm rãi kéo ra..


Khi toàn bộ thân thể thành công cao lên, mảnh nhỏ bắt đầu xoay tròn, mang theo một trận gió xoáy, xua tan bạch quang, rồi lại một lần nữa bao vây bóng người kia vào.


Áo choàng nhiễm ánh sáng màu bạc từ trong gió hiển lộ ra, từ chân đến eo, kéo dài đến ngực, cuối cùng là đầu.


Thiếu niên môi hồng răng trắng, xinh đẹp tuấn lãng, một thân áo choàng nhiễm bạc quang, khiến cho thiếu niên càng thêm tinh xảo phi phàm, giống như tinh linh.


Lông mi thật dài của thiếu niên run rẩy, hai mắt nhắm chặt từ từ mở ra.


"Cô cô." Thiếu niên nhếch miệng cười nhạt, thoáng như bọn họ chưa từng xa cách sống chết với nhau.


"Hoan nghênh trở về." Vu Hoan cười nhạt, tầm mắt giao nhau, hết thảy đều không nói gì.


Thiên Nguyệt giang hai cánh tay nhào đến Vu Hoan, nhưng mà nháy mắt tiếp theo, hắn lại ôm lấy khoảng không, nghi hoặc quay đầu lại.


Vu Hoan ở phía sau buông tay: "Hiện tại ta dùng chính thân thể của mình, có lẽ xảy ra chút vấn đề, cái gì cũng không chạm vào được."


Thiên Nguyệt chớp chớp mắt, lúc này mới nhận ra dung mạo của Vu Hoan giống với trong ấn tượng của mình, vừa rồi nhìn thấy nàng rất vui cho nên quên mất.


"Cô cô... người không sao chứ?" Thiên Nguyệt đi đến trước mặt Vu Hoan, trên mặt trắng nõn tràn đầy lo lắng.


"Không sao, khá tốt, ngoại trừ không thể chạm vào bất cứ thứ gì, công kích của người khác ta cũng có thể hoàn toàn làm lơ." Vu Hoan không thèm để ý nhún nhún vai: "Nhưng thật ra là con, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Hiện tại con không phải là người, là quỷ tu, hơn nữa ta không xác định con có giống quỷ tu bình thường hay không, có vấn đề nhất định phải kịp thời nói với ta."


Thiên Nguyệt nhìn nhìn thân thể của mình, sau đó vô cùng quỷ dị nhìn ngân bào trên người mình.


Đây là y phục sao?


Đây là nguyên liệu gì, sờ lên thật thoải mái, mặc ở trên người không có chút trọng lượng nào.


Thiếu niên, trọng điểm ngươi chú ý không đúng đâu!


Sau một lúc lâu Thiên Nguyệt mới hơi hơi đỏ mặt: "Cô cô, người vì con nhất định phí không ít lực đúng không?"


"Tốt xấu gì cũng là một nửa đứa con, phí một chút lực cũng đáng giá."


Mặt Thiên Nguyệt càng đỏ hơn, chuyện của cha hắn...


Vu Hoan như biết Thiên Nguyệt suy nghĩ cái gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Thiên Nguyệt, chuyện của Thịnh Thế hiện tại ta không rảnh nói tỉ mỉ với con, nhưng mà ta đoán, có lẽ có liên quan đến mẹ con, con nhìn cái này đi."


Lại là một vật từ trống rỗng xuất hiện, sau đó rớt xuống đất.


Đó là một chiếc khăn tay, trên khăn tay có thêu một chữ 'Nguyệt'.


"Đây là khăn tay của mẫu thân." Thiên Nguyệt liếc mắt một cái đã nhận ra được.


"Ta tìm thấy trong sàn phòng của con ở Phủ Giang Thành, không biết là con bỏ lại, hay là Ninh Ưu bỏ lại."


"Phòng của con?" Thiên Nguyệt suy tư một lát: "Không có, con không có ở trong phòng... đúng rồi, trước khi người đến, mẹ con đã đến một lần, có lẽ là bỏ lại lúc ấy."


Vu Hoan gật gật đầu: "Ta đã thử rồi, trên đó không có thứ gì cả."


Thiên Nguyệt lại lật xem khăn tay một lần, đầu ngón tay chạm lên chữ 'Nguyệt' kia một lát, mày hơi nhăn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.