(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 438: Chỉ có thể đổ thừa số ngươi sinh ra không tốt




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan không muốn ở lâu trong Bách Lý Thành, nhưng lúc nàng chuẩn bị đi, Bách Lý Thành bỗng dưng bị người ta bao vây.


Bách Lý Chiến cũng không kịp đi tìm Vu Hoan gây chuyện, mang theo người vội vàng đi đến cửa thành.


Vu Hoan ngồi ở trên trong một tòa nhà trong Bách Lý Thành, Uyên Ương Kính phát sóng trực tiếp cảnh tượng ở cửa thành.


Những người đó ăn mặc thống nhất, dưới chân còn có mấy ánh sáng chưa kịp tiêu tán, những người này là trực tiếp truyền tống đến.


"Gia chủ..." Người bên cạnh Bách Lý Chiến rất kinh ngạc, nhiều người như vậy, thì phải hao phí bao nhiêu Truyền Tống Trận? Hơn nữa còn là truyền thống địa điểm được xác định.


Tay Bách Lý Chiến vịn cửa thành, không ngừng chặt lại, ánh mắt dừng ở nơi nào nó trong đám người.


"Bách Lý Thanh Hoan, nó còn dám quay lại." Bách Lý Chiến nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn thiếu nữ bị che trong đám người.


"Gia chủ... người kia chính là Vân Tự." Có người chỉ vào nam nhân bên cạnh Bách Lý Thanh Hoan, trong giọng nói tràn đầy kiêng kị.


Vân Tự mặc áo gấm màu lam, hắn ôm Bách Lý Thanh Hoan, trước mắt kiêu căng và khinh thường, cái loại khinh thường là từ khi sinh ra đã có sẵn, từ trong xương cốt đã lộ ra cao ngạo.


Người nam nhân này... khẳng định không phải là người trên đại lục Huyễn Nguyệt.


Thậm chí cũng không phải người của đại lục Trấn Hồn, vô cùng có khả năng đến từ Tiên Linh Cảnh.


Thử hỏi một người của Tiên Linh Cảnh, vì sao lại hao hết tâm tư đến diệt Bách Lý gia tộc?


"Thanh Nhi, nàng muốn bọn họ chết như thế nào?" Vân Tự cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực.


Thân hình của Bách Lý Thanh Hoan run run, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.


Người nam nhân ác ma này...


"Sao Thanh Nhi không nói lời nào vậy?" Ngón trỏ Vân Tự mơn trớn cằm Bách Lý Thanh Hoan, gương mặt tuấn lãng kia chiếu vào trong đôi mắt to ngập nước của nàng ta.


Chỉ có nàng ta biết, ở phía dưới gương mặt này cất dấu tâm tư âm u sâu đến cỡ nào.


"Vân Tự, là mắt ta bị mù, muốn giết muốn chém gì tùy ngươi." Bách Lý Thanh Hoan cắn răng nói.


"Chậc chậc, Thanh Nhi vẫn tùy hứng như vậy, phải biết nàng tùy hứng, sẽ hại chết rất nhiều người đấy." Vân Tự buông Bách Lý Thanh Hoan ra, người bên cạnh hắn lập tức đến đỡ nàng ta.


Nói là đỡ lấy, còn không bằng nói là kiềm chế.


"Vân Tự, ngươi sẽ chết không được tử tế." Tại sao lúc trước nàng ta lại tin tên nam nhân cặn bã này!


Hại chết cha mẹ, còn làm hại Bách Lý gia tộc bị diệt tộc.


Thân thể của nàng ta thật vất vả mới khỏe được một chút, Bách Lý Vu Hoan cũng không đè đầu nàng ta, vốn dĩ mọi chuyện đang phát triển tới phương hướng tốt đẹp, nhưng người nam nhân này lại xuất hiện.


Là người nam nhân này hủy hoại mọi chuyện của nàng ta.


Vân Tự nhìn nàng ta một cái, ý vị không rõ nói: "Ai bảo nàng là người của Bách Lý gia? Trách chỉ có thể trách số nàng sinh ra không tốt."


"Thiếu gia, trong thành có dao động kỳ quái." Một lão già từ phía sau vội vàng đi đến.


"Dao động kỳ quái?" Vân Tự nhìn lão già kia liếc mắt một cái: "Dao động kỳ quái gì?"


Thần sắc lão già nghiêm trọng, tựa hồ như đang tự hỏi, một hồi lâu mới nói: "Có chút giống Thần Khí, có khả năng là khoảng cách có chút xa, tại hạ cảm thụ không được rõ ràng."


"Thần Khí? Trên tay Bách Lý Chiến còn có Thần Khí gì?" Thần Khí, đó là thứ mà khiến bất cứ ai ở Tiên Linh Cảnh đều điên cuồng.


Lão già trầm mặc không nói chuyện nữa.


Việc này khó mà nói, nói có rồi, lỡ như không có rồi sao?


Nói không có rồi, lỡ như có rồi sao?


Cho nên, lúc nên im lặng thì phải im lặng.


"Người bên kia bao lâu nữa thì đến?" Vân Tự nhìn thoáng qua cửa thành.


"Nhanh, người của chúng ta ngăn lại thất bại." Lão già cung cung kính kính trả lời.


Vân Tự trầm ngâm một lát, thần sắc âm lãnh, làm người ta sờ không được hắn đang suy nghĩ gì.


Nếu Vu Hoan không mù mặt, sẽ phát hiện người này tương tự Nam Cung Triệt, mặc kệ là diện mạo, hay là khí thế đều cực kỳ giống.


"Uyên Ương Kính, ngươi có thể nhìn thấy chuyện của thân thể ta không?" Vu Hoan cứ cảm thấy hiện tại phát sinh những chuyện này có liên quan đến thân thể này.


"Có thể thì có thể, nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh, khả năng sẽ làm cho người ta lâm vào ngủ say."


"Làm thế nào mới bổ sung sức mạnh được?"


"Thần lực, không có thần lực thì ta phải tự hành khôi phục. Chủ nhân, Linh Hồn Chi Lực của ngươi cũng có thể, ta có thể tự hành thay đổi."


"Bắt đầu đi!" Linh Hồn Chi Lực nàng còn khá vui vẻ lãng phí.


Uyên Ương Kính trong nháy mắt khôi phục sương đen.


Khi sương đen tản ra, lọt vào tầm mắt là một hòn đảo, từ hòn đảo kia nhìn xuống khá là mờ ảo, giống như tiên đảo.


Trên mặt kính rất nhanh là có người xuất hiện, đó là một nam nhân, ở trong không trung bay rất nhanh, trong lòng ôm một đứa trẻ con, tốc độ rất nhanh, tựa như có thứ gì đó đang đuổi theo hắn.


Hòn đảo kia rất nhanh đã bị quăng lại phía sau, dưới chân là biển sâu vô biên vô hạn.


Bay không bao xa, nam nhân đã bị một đám người ngăn lại: "Bách Lý Hề, giao đứa trẻ kia ra đây."


"Nằm mơ." Bách Lý Hề phỉ nhổ một ngụm, trước mặt căm ghét: "Đàn cầm thú các ngươi, hại chết đại ca, còn muốn con của đại ca, hôm nay Bách Lý Hề ta có liều mạng già, cũng sẽ không để các ngươi thực hiện được, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận."


"Bách Lý Hề, ngươi ít bày ra dáng vẻ huynh đệ tình thâm đi, ai không biết từ trước đến nay ngươi bất hòa với Bách Lý Uyên, ta thấy ngươi là muốn bá chiếm đứa bé kia!"


"Ta bất hòa với đại ca, nhưng ta sẽ không thương tổn một đứa bé vô tội." Bách Lý Hề cười lạnh: "Không giống đàn cầm thú các ngươi, vì dục vọng của bản thân, muốn xuống tay với một đứa bé."


Có người giữ chặt lấy người muốn mắng Bách Lý Hề, đi về phía trước một khoảng cách: "Bách Lý Hề, chúng ta dừng lại đủ lâu rồi, đứa bé kia là cơ hội, hy sinh một mình nó, nói không chừng chúng ta có thể vượt qua được cánh cửa kia, cớ sao mà không làm? Nó là con của đại ca ngươi, không phải của ngươi, chỉ cần ngươi đưa đứa bé cho bọn ta, bọn ta bảo đảm sẽ không bạc đãi Bách Lý gia tộc, mọi người có phúc cùng hưởng."


"Đưa cái chó má ngươi." Bách Lý Hề trực tiếp tức giận mắng: "Sao ngươi không lấy con của ngươi ra hy sinh đi? Sở Thụy ngươi chí công vô tư như vậy, con gái con trai của ngươi có một đám, ngươi lấy mấy đứa ra cùng chung với bọn nó đi!"


Sở Thụy muốn dùng lời tử tế để khuyên bảo, có thể không động thủ thì không động thủ, nhưng Bách Lý Hề rõ ràng muốn che chở đứa bé kia.


"Bách Lý Hề, ngươi có thể đánh thắng được bọn ta sao? Cuối cùng tổn thất có thể không phải là một đứa bé nữa, đại ca ngươi đã chết, nếu ngươi còn chết nữa, Bách Lý gia tộc coi như xong rồi."


Lời này vừa nói, trong mắt Bách Lý Hề rõ ràng nhiều thêm một tia băn khoăn.


Nhưng tay hắn ôm đứa bé lại chặt vài phần.


"Đừng nói nhảm nữa, Bách Lý Hề ta không làm thất vọng trời không làm thất vọng đất, sẽ không giống loại người dơ bẩn các ngươi. Chỉ cần ta sống sót, ta sẽ không để các ngươi thực hiện được, cho dù ta có chết, liệt tổ liệt tông Bách Lý gia cũng sẽ không trách ta!" Bách Lý Hề cột đứa bé vào trước ngực, linh lực hoa mỹ chợt bắn ra ngoài.


Tình huống lập tức hỗn loạn lên.


Nhiều người bao vây Bách Lý Hề như vậy, Bách Lý Hề rất nhanh đã ở thế hạ phong, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều che chở đứa bé trong ngực hắn.


Khi có công kích có khả năng sẽ làm tổn thương đến đứa bé, hắn sẽ dùng bản thân chặn lại giúp đứa bé kia.


Đại khái là nhìn ra hành vi của Bách Lý Hề, cho nên bọn họ công kích xem chuẩn đứa bé.


Bách Lý Hề vì bảo vệ đứa bé, bị đánh trúng vào điểm yếu, rơi vào trong biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.