(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 410: Thủ pháp giết người phát điên




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Ngươi đi lục soát hắn." Vu Hoan chỉ vào một nam nhân đứng ở phía trước: "Miễn cho các ngươi bảo ta vu oan hãm hại."


Mọi người: "..."


Chẳng lẽ không phải sao?


Tên nam nhân bị điểm danh kia, thấp thỏm đi về phía Đoạn Tranh Minh.


Vu Hoan dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, không thúc giục cũng không đe dọa, thật giống như nàng chỉ là người qua đường xem diễn.


Trong lòng tên nam nhân kia lệ đã rơi đầy mặt, hắn mới là người qua đường đi ngang qua mà, lần sau xem diễn không bao giờ đứng gần như vậy nữa, thật hối hận.


Đoạn Tranh Minh lấy đôi mắt dùng sức trừng tên nam nhân, giống như đang nói dám lại gần thì giết chết ngươi.


Tên nam nhân hít hít cái mũi, nhưng đi thì đại ma đầu sẽ phải giết chết hắn, có lẽ tối nay hắn phải chết rồi.


Biểu cảm bi tráng của tên nam nhân như sắp chết khiến mọi người không dám thở mạnh, sợ dọa đến hắn, làm ra chuyện gì đó phản cảm đại ma đầu, sau đó máu tươi bắn đầy hiện trường.


Không thể không nói, hình tượng hiện tại của Vu Hoan đã khắc sâu vào trong lòng những người đó rồi.


Tên nam nhân cố gắng để bản thân làm lơ ánh mắt của Đoạn Tranh Minh, run run rẩy rẩy lục soát toàn thân trên dưới Đoạn Tranh Minh một lần.


Không gian trữ vật không phải ai cũng có, cho nên từ trên người Đoạn Tranh Minh lấy ra được mấy món đồ chơi nhỏ rất nhiều.


Ví dụ như Thập Lý Tàng.


Không gian an tĩnh quỷ dị hồi lâu.


Đầu óc Đoạn Tranh Minh trống rỗng, xong rồi xong rồi, lúc ấy hắn hạ xong thuốc thì tiện tay thu cái chai về, hoàn toàn không ngờ sẽ có một màn như vậy.


Không...


Phải nói, từ khi nàng xuất hiện, mọi chuyện đều không phải dựa vào phát triển trong dự đoán của hắn nữa.


Tất cả biến số, đều là bởi vì đại ma đầu Bách Lý Vu Hoan.


"Nhân chứng vật chứng đều có đủ, mọi người còn có gì muốn nói?" Vu Hoan lên tiếng đánh vỡ im lặng.


Đám người nháy mắt liền náo nhiệt lên, mặc kệ là xem diễn hay là đặt mình vào trong đó, tầm mắt phẫn nộ sôi nổi bắn về phía Đoạn Tranh Minh.


"Đoạn Tranh Minh giao thuốc giải ra đây."


"Đoạn Tranh Minh, không ngờ ngươi âm hiểm như vậy, vậy mà dám vu oan giá họa, muốn tự mình ngồi ngư ông đắc lợi."


"Thuốc giải, mau đưa thuốc giải ra đây!"


Thập Lý Tàng chỉ có thời gian một canh giờ giải độc, một khi bỏ lỡ, người nọ nhất định phải chết.


Vừa rồi bọn họ cho rằng người hạ độc chính là Giang Vong Ưu, nàng ta có đại ma đầu chống lưng, thái độ Bách Lý Vu Hoan kia, nói rõ là không cho thuốc giải, bọn họ nào dám đi tìm chết.


Đoạn Tranh Minh thì khác, luận thân phận, hắn còn kém hơn những người ở đây ít nhiều.


Luận thực lực, cũng chỉ ở tầm trung.


Bọn họ sợ cái rắm á?


Đoạn Tranh Minh bị bao vây chật như nêm cối, đấm tay không ngừng dừng ở trên người hắn.


Vì sao không giống với trong kế hoạch chứ!


Nội tâm Đoạn Tranh Minh thật sự hỏng mất rồi.


"Ta không có thuốc giải, các ngươi đừng đánh, đừng đánh." Đoạn Tranh Minh nhỏ giọng giải thích, nhưng ai sẽ nghe hắn nói?


Nói là bảo hắn giao thuốc giải, thực tế là lấy hắn trút giận thôi.


Ai bảo đại ma đầu bên kia bọn họ làm không lại chứ.


Chờ mọi người đánh đã thỏa thích, khí thuận, mới có người nghe Đoạn Tranh Minh nói cái gì.


"Ta ông có uốc ải... ông ải ta hạ." Đoạn Tranh Minh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ngay cả nói chuyện đều không nhanh nhẹn.


Mọi người tiêu phí một ít thời gian mới hiểu hắn nói gì.


Hắn không có thuốc giải, độc kia không phải hắn hạ.


"Là ai sai ngươi hạ độc?"


Đoạn Tranh Minh dùng lời nói đơn giản nhất đến miêu tả một lần, nhưng mọi người vẫn tiêu phí một chút thời gian mới hiểu nổi.


Hắn vô cùng nhanh nhẹn bán đứng nam nhân áo choàng đen kia.


Hắn ta rõ ràng đã từng nói, chỉ cần làm theo lời hắn ta nói, là hắn có thể ngồi lên vị trí vực chủ Mãn Nguyệt Vực, nhưng hiện tại đừng nói đến vực chủ Mãn Nguyệt Vực, sau này sợ là hắn không thể ngốc đầu lên nổi.


Vu Hoan nghe thấy Đoạn Tranh Minh miêu tả, mày không khỏi nhíu lại, lại là Thịnh Thế?


Hắn êm đẹp tới khuyến khích Đoạn Tranh MInh đến hạ độc là có ý gì?


Khi Vu Hoan nghi hoặc, người của phủ vực chủ đột nhiên chạy đến, bộ dáng máu đầy người kia làm dọa đến mọi người, âm thanh đột nhiên im bặt, sôi nổi nhìn người nọ.


Người đến là một trong những người phụ tá Giang Vong Ưu, chắc là do chống đỡ hết nổi, chỉ cách Giang Vong Ưu một khoảng cách đã ngã xuống.


Giang Vong Ưu là người phản ứng đầu tiên, vài bước đi đến trước mặt người nọ, không màng máu tươi trên người hắn, đỡ hắn dậy: "Sao lại thế này?"


"Tiểu thư... có..." Hơi thở của người nọ mỏng manh nói được ba chữ, sau đó đã treo.


Giang Vong Ưu ngốc ở nơi đó, máu tươi ấm áp từ ngón tay nàng ta chảy xuôi xuống mặt đất, mùi tanh sền sệt lẻn đến trong xoang mũi của nàng ta, dạ dày cuồn cuộn một trận, khó chịu muốn nôn ra.


Đầy người là máu... lại là phủ vực chủ...


Phủ vực chủ đã xảy ra chuyện!


Đây cơ hồ là ý nghĩ của mọi người.


Vu Hoan nhìn chằm chằm người nọ vài giây, đột nhiên xoay người rời đi.


Dung Chiêu và Linh La đứng ở nơi xa vẫn luôn chú ý đến Vu Hoan, thấy Vu Hoan rời cũng nhanh chóng đi theo.


Giang Vong Ưu cũng phản ứng lại, buông người nọ ra chạy về phía phủ vực chủ.


Mẫu thân nàng ta vẫn còn ở trong phủ vực chủ.


Những người còn lại nhìn nhau, hôm nay đang mở đại hội bốn vực đúng không?


Tốt một trận, mới có người đi đầu đuổi theo Giang Vong Ưu.


Bọn họ cũng tò mò xảy ra chuyện gì.


Cửa phủ vực chủ đóng chặt, tựa như lúc rời đi không có gì khác nhau, nhưng đứng ngoài cửa phủ sẽ ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.


Vu Hoan trực tiếp trèo tường vọt vào, lọt vào trong tầm mắt là lượng vết máu lớn, thi thể nằm trên mặt đất rất là ghê tởm, như là bị thứ gì đó gặm cắn qua, máu thịt mơ hồ, nội tạng rơi rụng đầy đất.


"Ọe..." Linh La vừa vào đã bị ghê tởm đến.


Giết người thì giết người đi, làm gì dùng biện pháp ghê tởm như vậy?


Dung Chiêu đi vài bước đến trước mặt Vu Hoan, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Có cảm thấy khó chịu không?"


"Không." Vu Hoan lắc đầu, tầm mắt lại dừng ở trên những thi thể máu thịt mơ hồ kia: "Tử trạng này giống y hệt như Chúc gia lúc trước."


"Ầm!" Cửa phủ bị người ta đá văng, Giang Vong Ưu vô cùng lo lắng chạy vào, nhưng khi nhìn thấy đầy viện toàn là thi thể, khuôn mặt vốn tái nhợt trực tiếp xanh trắng, xoay người nôn hết ra.


Người phía sau Giang Vong Ưu chạy đến, thấy cảnh tượng như vậy sôi nổi nhíu mày, một ít nhịn không được đi theo Giang Vong Ưu nôn hết ra.


Vốn dĩ mùi máu tươi đã rất khó ngửi, lại hỗn hợp với mùi chua của nôn ói, thì hít thở đều khó khăn.


"Ai phát điên như vậy... ọe..."


"Giang gia đắc tội ai sao? Lại tàn nhẫn như vậy... từ trước đến nay ta chưa từng thấy phủ pháp giết người phát điên thế này."


"Đây là do người làm sao? Các ngươi nhìn những dấu cắn đó kìa, ta cảm thấy là do linh thú làm."


Mọi người mồm năm miệng mười nói suy đoán của mình, diệt khẩu thì diệt khẩu còn cần phải biến người ta thành bộ dáng ghê tởm thế này sao? Người đến có bao nhiêu đại thù?


Vu Hoan tránh thoát khỏi ngực Dung Chiêu, nhìn Linh La đã trốn đến một góc, dáng vẻ đánh chết cũng không thèm đi ra kia, đành phải lôi kéo Dung Chiêu đi đến tiểu viện của Giang mẫu.


Giang Vong Ưu nôn xong, cũng nhớ đến Giang mẫu, chịu đựng ghê tởm, đuổi theo bước chân của Vu Hoan.


Mà những người khác, một ít người ở lại, một ít người cũng đi theo, chuẩn bị đi xem náo nhiệt.


Bên ngoài tiểu viện của Giang mẫu cũng nằm mấy thi thể máu thịt mơ hồ kia, máu tươi bắn đầy đất, ngay cả nơi đặt chân cũng không có.


Mà cảnh tượng bên trong viện thì tốt hơn rất nhiều, không có thi thể, cũng không có dấu vết đánh nhau, thật giống như ở đây không có chuyện gì xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.