(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 670: Có công vụ




Editor: Đào Tử
______________________________
Nộp tiền phạt không khó, bí cảnh trước thu hoạch được kha khá, hiện tại Bùi Diệp cũng là người có tiền.
Vấn đề là --
Cô nên đi đâu nộp tiền phạt???
"Con biết không?"
Bùi Diệp chỉ có thể nhắm ánh mắt ngay thiếu niên Thích Thủy.
Vị sư điệt này cũng không phụ mong đợi của Hàm Ngư sư thúc.
"Đệ tử cũng không rõ, chờ hồi sau tìm bạn hỏi một chút, sẽ nhanh chóng có tin tức."
"Vậy chuyện này bèn giao cho con làm."
Bùi Diệp thu giấy phạt lại, đặt vào "Túi tùy thân" trong hệ thống thiên phú.
Bị ăn giấy phạt một lần, mấy ngày sau liền thu liễm không ít, dạy bảo ba người thiếu niên "Mềm mỏng" ba phần.
Trong thời gian này, phủ Đại tướng quân lại vô cùng náo nhiệt.
Thiếu gia tiểu thư lớn nhỏ đều nghĩ biện pháp đi dạo gần đó hoặc là tìm phương pháp muốn thân cận chuyện trò với Phượng Tố Ngôn, hy vọng có cơ hội lướt qua trước mặt tiên nhân, có lẽ sẽ được tiên nhân thu làm đồ đệ. Chỉ tiếc Phượng Tố Ngôn luôn luôn lạnh mặt, bất cận nhân tình.
Cho dù là Đại tướng quân phu nhân lấy thân phận đích mẫu muốn bồi dưỡng cùng Phượng Tố Ngôn chút tình cảm "Mẫu nữ", cũng phải xám mặt ở chỗ cô.
Cuối cùng, đại tướng quân phu nhân thận trọng trực tiếp nói thẳng ý đồ đến.
"Tố Ngôn à, con cũng biết hệ thống thiên phú và linh căn của con đều bị phế, đả thương căn cơ, dù là tiên nhân có thủ đoạn để con khôi phục, nhưng con lẻ loi một mình, tại Lăng Tiêu tông thế đơn lực bạc, làm sao đứng vững gót chân? Hay để tỷ tỷ con cùng đi, hai tỷ muội các con cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Con là con gái Phượng gia, nên suy xét vì vinh quang gia tộc. Mặt mũi gia tộc sáng sủa, con cũng thể diện một chút phải không?"



Phượng Tố Ngôn luôn luôn làm bình phong không nhịn được, phì cười ra tiếng.
Sắc mặt đại tướng quân phu nhân lập tức trầm xuống.
"Con cười cái gì? Vi nương nói câu nào không đúng?"
Phượng Tố Ngôn cười nói: "Đại phu nhân nói rất đúng, nhưng ngài có phải hiểu lầm cái gì rồi không? Ta là vào Lăng Tiêu tông tu tiên vấn đạo, không phải tiến vào hoàng cung làm hoàng hậu phi tử của Hoàng đế. Lời vừa rồi của ngài thật sự là không có tí cảm giác hài hòa. Tông môn tu tiên coi trọng thực lực, hai con sâu kiến nhỏ yếu hợp lại cùng một chỗ cũng không thành châu chấu được phải không? Ta để một đích tỷ có ác ý với ta ở bên cạnh ta, lúc nào bị hại chết cũng không biết đâu, đầu óc ta bị cánh cửa kẹp mới chịu đáp ứng bà!"
Đại tướng quân phu nhân đập bàn, trợn mắt nhìn Phượng Tố Ngôn.
"Lớn mật, trong mắt ngươi còn có mẫu thân này hay không? Ai dạy ngươi như thế?"
Phượng Tố Ngôn mặt lạnh nói: "Mẫu thân của ta đã sớm chôn trong đất vài chục năm, ai biết bà là ai? Giáo dưỡng của ta cần bà bắt bẻ? Đừng cho rằng ta không có nói thì đại biểu ta không biết, người ngày đó hãm hại ta 'Tư thông với hạ nhân' không phải mẫu nữ các người? Khoản sổ sách này vẫn chưa tính đâu! Chỉ là ta không ngờ bà còn có mặt mũi đi cầu cạnh, da mặt thật đủ dày."
Đại tướng quân phu nhân không cam lòng muốn gọi người, đã thấy Phượng Tố Ngôn đứng người lên, cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm chính mình.
Giống như là đang nhìn người chết.
Phượng Tố Ngôn uy hiếp bà ta: "Ta cảnh cáo bà một câu -- nhân luân cương thường không trói buộc được tu sĩ, cũng có tu sĩ tu Vô tình đạo -- tuyệt tình vứt bỏ tình yêu, giết người thân chứng đạo cũng không phải không có. Bà tạo quan hệ tốt với ta, cũng không sợ ngày nào đó bà và con gái bà thành đối tượng ta chém giết chứng đạo?"
Lời lẽ lạnh như băng uy hiếp một phen, Phượng Tố Ngôn cũng không thèm nhìn gương mặt trang điểm đậm vặn vẹo của Đại tướng quân phu nhân.
Đi ra cửa, không hiểu sao cảm thấy người phụ nữ kịp phản ứng mắng chửi quẳng đồ vật sau lưng có chút đáng thương.
"Ếch xanh bị người ta nuôi dưỡng ở hào trạch..."
Phượng Tố Ngôn lẩm bẩm một tiếng.
Đi trong hành lang một nửa cảm giác được một chút ý lạnh, chóp mũi dường như có thể ngửi được một loại hương mát lạnh.
Trong nội tâm cô thình thịch, thử thăm dò kêu lên.
"Sư tôn?"
"Ừm."
Phượng Tố Ngôn theo tiếng nhìn lại, đã thấy Ngọc Cẩn chân nhân đứng tại cách đó không xa.
Bên cạnh y còn có chàng trai mặc thanh sam, đầu đội mũ che đeo kiếm.
Cô vội vàng tiến lên hành lễ.
"Đứng lên đi."
"Sư tôn, vị này cũng là thúc bá tông môn?"
Phượng Tố Ngôn đóng vai ngoan ngoãn, trông non nớt vô hại.
Ngọc Cẩn chân nhân lắc đầu nói: "Không phải, một người bạn từng có vài lần duyên phận."

"Thế đồ nhi nên xưng hô thế nào?"
Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Hắn họ Thẩm, gọi hắn Thẩm tiền bối là được."
Từ đầu đến cuối, chàng trai áo xanh chưa từng nói một câu.
Ngọc Cẩn chân nhân xuất quan phát hiện đồ đệ, sư điệt và Hàm Ngư sư tỷ đều biến mất.
Khi tới lại đúng lúc nghe được Phượng Tố Ngôn uy hiếp đích mẫu.
Nhưng y không cảm thấy đồ đệ có lỗi.
Thứ sai là phủ Đại tướng quân tập tục không tốt.
Lớn lên trong hoàn cảnh thế này không có hoàn toàn méo mó, đã tính không dễ.
Nhưng có chút hiểu lầm vẫn phải uốn nắn.
"Tố Ngôn, con mới nói con muốn tu Vô tình đạo?"
Phượng Tố Ngôn không hiểu chột dạ: "Hả? Sư tôn, tu Vô tình đạo thì sao?"
"Không dễ tu luyện. Tuổi tác con còn nhỏ, không khắc chế được dụ hoặc bên ngoài."
Phượng Tố Ngôn nói: "Khắc chế dụ hoặc? Nghe có vẻ không khó lắm..."
Bản thân cô cũng không phải người tình cảm phong phú.
"Sư tôn cũng tu Vô tình đạo ạ?"
Ngọc Cẩn chân nhân hỏi lại: "Con cảm thấy vi sư mặt lạnh ít nói là do tu Vô tình đạo?"
Lý giải nông cạn lại ngây thơ.
Y chỉ là không thích biểu đạt tình cảm mà thôi.
Chàng trai áo xanh bên cạnh khẽ cười một cái, nhanh chóng ngừng lại.
Phượng Tố Ngôn: "..."
Ngọc Cẩn chân nhân lại thừa cơ dạy bảo đồ đệ nói: "Còn nữa, Vô tình đạo thay vì nói là tuyệt tình, chẳng bằng nói là chống cự tất cả dụ hoặc, nhìn thấu thế sự, nhìn thấu tất cả tình, mới có thể làm được tâm như nước lã một cách chân chính, không màng tình cảm. Quan trọng nhất là -- tu Vô tình đạo không cần thí thân chứng đạo, đó là tu sĩ tính tình cực đoan trong ma đạo mới đi đường tà môn ngoại đạo. Giết liền có thể dứt tình? Đây là hành vi yếu hèn, giết chết đầu nguồn khiến mình sinh ra tình, mà không phải nhìn thẳng vào, lý giải, hiểu thấu đáo, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề."
"Vậy đạo sư tôn tu là cái gì?"
Cỗ thân thể Phượng Tố Ngôn còn nhỏ, cái đầu không đến ngực Ngọc Cẩn chân nhân, nhìn y phải ngửa đầu.
Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Đạo phổ thông thôi."

"Không phải Hữu tình đạo?"
Lông mày Ngọc Cẩn chân nhân khẽ chau lại: "Không phải."
Phượng Tố Ngôn lại hỏi: "Thế đồ nhi có thể tu Hữu tình đạo chứ?"
Ngọc Cẩn chân nhân: "..."
Y không biết tại sao đồ đệ phải xoắn xuýt với "Hữu tình đạo", "Vô tình đạo".
Ngọc Cẩn chân nhân không có trả lời, ngược lại là chàng trai áo xanh bên cạnh ôn hòa cười trả lời.
"Tu sĩ không chỉ tu thân càng phải tu tâm, chỉ cần lòng con không mê mang, đường con đi chính là đúng."
Dù sao tu đến cuối cùng đều là trăm sông đổ về một biển.
Hữu tình đạo và Vô tình đạo chẳng qua là hai loại lớn trong đó, cụ thể đi như thế nào, vẫn phải xem bản thân.
Phượng Tố Ngôn theo tiếng nhìn chàng trai áo xanh.
Người này còn cao hơn sư tôn của cô một chút, sư tôn luôn luôn mặc một bộ xiêm y trắng, mà chàng trai này ưa "Xanh lục".
Có điều xiêm y của bọn họ đều không phải là y phục đơn điệu như trong phim truyền hình tiên hiệp, mỗi một lớp đều có hoa văn chìm nổi, màu sắc phân chia sâu cạn, ví như mấy lớp quần áo trên thân chàng trai đều mang ám văn hình dạng lá trúc, thêu thùa phức tạp, phối sức bên hông rất nhiều.
"Thẩm tiền bối cũng là đệ tử Lăng Tiêu tông ư?"
Chàng trai nói: "Không phải, nhưng ta và Lăng Tiêu tông cũng có mấy phần quan hệ."
Ngọc Cẩn chân nhân hỏi: "Nói mới nhớ, làm sao ngài lại xuất hiện tại nơi vắng vẻ như nước Hoa Chi đại lục Thiên Lan?"
Chàng trai nói: "Công vụ trong người."
Ngọc Cẩn chân nhân hỏi: "Công vụ gì phải để ngài tự mình đến một chuyến?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.