(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 664: Ăn hành như thường lệ




Editor: Đào Tử
_______________________________
"Hàm Ngư sư thúc, Người xác định?"
Thiếu niên Thích Thủy nhìn vòng tròn dưới chân cô có chút hoài nghi.
Bị hạn chế trong vòng tròn, cái này có khác gì bia ngắm?
"Ta xác định, các con cứ việc dùng tất cả thủ đoạn, đừng che giấu."
Phượng Tố Ngôn tỉnh táo phân tích, thử dò xét nói: "Nhưng mà Hàm Ngư sư bá, con nghe nói tiên nhân đều có bản lĩnh chân đạp không trung. Nếu Người đạp một cái bay lên, chỉ cần không ra phạm vi vòng tròn không coi là phạm quy, ba người bọn con muốn đánh thắng căn bản không thể nào nha..."
"Vậy ta liền sửa đổi quy tắc một chút, phàm là thân thể ta hoàn toàn rời mặt đất liền coi như ta thua, thế nào?"
Phượng Tố Ngôn: "..."
Nội tâm của cô càng có dự cảm không lành.
Bùi Diệp lại hỏi ba người.
"Các con còn có gì muốn bổ sung? Hoặc là chỗ nào không hiểu?"
Ba người Vân Xung lắc đầu.
Bùi Diệp nói: "Nếu không có nghi vấn, vậy -- đến chiến!"
Dứt lời, ba thiếu niên lựa chọn phương thức công kích thích hợp với bản thân nhất.
Hai người Vân Xung và Thích Thủy không cần phải nói, bọn họ đều có cơ sở tu luyện, Thích Thủy còn tính là thiếu niên ưu tú trong lứa tân sinh, đánh một cái bia ngắm phạm vi cố định, tất nhiên là đánh cự ly xa tương đối thỏa đáng. Phượng Tố Ngôn liền tương đối lúng túng, cỗ thân thể này của cô bị phế hệ thống thiên phú và linh căn còn chưa khôi phục, không có cách nào kéo dài khoảng cách công kích bia ngắm, chỉ có thể lựa chọn cận thân công kích thăm dò thực lực Bùi Diệp một đợt.
Cô dám lên trước thăm dò cũng là có niềm tin.
Hàm Ngư chân nhân nói chỉ điểm ba người, tự nhiên là có đến có về mới có giá trị chỉ điểm, sẽ không lập tức đánh ngã cô.
Khi Phượng Tố Ngôn đánh tới, Bùi Diệp quả quyết cầm thanh "Kiếm sắt mẻ" trong tay tùy ý hất lên, cắm tới trên đất.
"Thân thủ của con rất tuyệt, theo Ngọc Cẩn sư đệ có chút thua thiệt, tên kia chủ yếu thích chơi kiếm."
Nói rồi né tránh cú đấm mạnh mẽ.
Phượng Tố Ngôn nhìn như lực mạnh nói thu liền thu, quyền chuyển thành chưởng, ống tay áo vọt ra một con dao găm rơi vào trong tay cô.
Lưỡi dao găm cách cổ Bùi Diệp chưa đầy một bàn tay.
Bùi Diệp không nhanh không chậm, thong dong cong eo ngửa về sau một cái tránh dao găm.
Giữa không trung xoay người ra chân, bay thẳng đánh lén phía sau lưng.
Thân phận kiếp trước của Phượng Tố Ngôn đã định chiêu thức cô học sẽ không thẳng thắn thoải mái, phong cách càng khuynh hướng âm độc quỷ quyệt, đi lộ tuyến xảo trá, muốn bao nhiêu âm hiểm liền có bấy nhiêu âm hiểm, cầu giết địch mà không phải thắng địch. Một chiêu một thức đều chằm chuẩn tử huyệt của Bùi Diệp.
Cam đoan linh hoạt đồng thời lại không tốn sức, xảo trá như cá chạch.
Nhưng --
Phượng Tố Ngôn nhanh chóng khó chịu.
Đặc biệt là qua mấy hiệp, loại khó chịu khó tả càng nồng nặc. Cô hoàn toàn bị khắc chế, đối phương dự đoán được chiêu thức của cô, biết bước kế tiếp cô muốn tiến công thế nào, sớm chờ cô tự chui đầu vào lưới. Cảm giác hoàn toàn không thi triển được khiến cô nghẹn uất.
Quan trọng nhất là cô cường công bằng tốc độ nhanh nhất, thể lực tiêu hao không ít, mà Hàm Ngư sư thúc ngay cả mồ hôi cũng không có, hai chân còn vững vàng đứng ở trong vòng. Cứ theo đà này, sớm muộn cô cũng phải mệt mỏi nằm xuống.
Phượng Tố Ngôn kéo dài khoảng cách suy tư đối sách, bên Bùi Diệp cũng ngừng động tác.
"Bộ con không có phát hiện hai sư huynh con đều không có động tác sao?"
Phượng Tố Ngôn nhíu mày.
Hai người Vân Xung đi vẩy nước?
"Con chỉ lo mình, ngoại trừ gia tăng độ khó cho hai người bọn họ, để bọn họ không có chỗ xuống tay, cũng không có ích lợi khác. Ta để ba người các con phối hợp, mà không phải một mình con dũng mãnh sắm vai anh hùng. Kẻ yếu không học được hợp tác tổ đội, vĩnh viễn chỉ là năm bè bảy phái, khó mà xoay người."
Nếu như Phượng Tố Ngôn còn nhớ rõ hai người Vân Xung, sẽ biết vừa rồi cô tiến công nhìn như là cô chủ động, trên thực tế tiết tấu từ đầu đến cuối Bùi Diệp khống chế trong tay. Bùi Diệp khống chế coi cô là thành bia ngắm, chặn góc độ thi pháp của Vân Xung và Thích Thủy, khiến bọn họ không dám ra tay.
Phượng Tố Ngôn hơi được chỉ điểm liền hiểu điểm ấy.
Bùi Diệp ác liệt cười cười: "Hiểu không? Con bây giờ, thực lực kém xa hai người họ, chỗ có thể phát huy tác dụng cũng nhỏ, còn mù quáng cậy mạnh là không được. Dù sao cũng là hiện thực mà không phải thoại bản, nội tâm kiên cường nữa cũng không thể giúp con phát huy ra thực lực vượt xa cực hạn của bản thân."
Phượng Tố Ngôn mím chặt môi, suy tư sửa lại thái độ của mình.
Lúc này, một kiếm bay thẳng về phía Bùi Diệp.
Nắm thời cơ đánh lén!
Tay phải Bùi Diệp duỗi ra, "Kiếm sắt mẻ" bị cắm trên mặt đất tự động bay đến trong tay cô, bạo lực chặt đứt đợt kiếm này.
"Hai người các con cứ xem ta như bia ngắm mà đánh cũng không được."
Cùng thời khắc đó, nơi xa truyền đến tiếng kêu của Vân Xung.
Cỏ dại điên cuồng sinh trưởng nổi cơn điên đuổi theo cậu.
Áo ngoài lộng lẫy bị cắt ra không biết bao nhiêu lỗ lớn như ăn mày, trông rất chật vật.
Cỏ dại đuổi theo Vân Xung, dẫn cậu chạy về phía Bùi Diệp, mà Bùi Diệp một tay bấm quyết ngăn công kích của Thích Thủy, tay kia chỉ huy kiếm chém ra một kiếm khí lao thẳng tới mặt Vân Xung. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ bàn chân bay thẳng lên đầu Vân Xung, may mắn cục đá của Phượng Tố Ngôn đánh tới đầu gối của cậu, khiến cậu nhào về phía trước nửa mét. Vừa tránh đi kiếm khí lại tránh đi cây cỏ, nhưng mà -- mặt hơi đau một chút QWQ
"Ta chỉ điểm các con năng lực thực chiến, dạy các con làm sao ứng phó kẻ địch, học được bị người ta đánh đập rồi đi đánh đập người khác, không phải để cho các con trốn ở một nơi bí mật cả buổi. Đừng cho rằng ta đứng trong vòng, các con liền có thể bình yên đợi ở phía xa nhắm mắt thả kỹ năng thuật pháp!"
Dứt lời, bên Thích Thủy bỗng nhiên ngự kiếm lên không.
Hai tay bấm quyết, mười mấy kiếm khí đánh nhau với roi lôi điện xanh tím đuổi tới.
Ba thiếu niên lại bị đuổi tới bên trong giáo trường.
Bùi Diệp nghiêng đầu đề nghị: "Rụt đầu là một đao, đưa đầu cũng là một đao, hay dứt khoát một chút?"
Kết cục của dứt khoát chút chính là không đến một khắc, ba người đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Đau đầu, lưng đau, ngực đau, cái mông đau, chân đau...
Chỗ nào cũng đau...
Phượng Tố Ngôn âm thầm xoa xoa ngực vừa mới phát dục thành bánh bao nhỏ.
Tuy rằng ngực nhỏ mặc quần áo tiện, nhưng cũng không hi vọng bị Hàm Ngư sư bá đánh cho lép luôn.
Ngọc Cẩn chân nhân làm xong đến xem, trùng hợp thấy cảnh này, mặt như bạch ngọc trong nháy mắt xanh xám.
"Trước mặt mọi người, làm ra cử chỉ không nhã nhặn thế này, còn thể thống gì!"
Ba người thiếu niên nhao nhao quay đầu.
Ngọc Cẩn chân nhân không nói lời gì chỉ vào ba người.
"Đi, ba người các con đi chép lại toàn bộ tông pháp Lăng Tiêu tông ba mươi lần!"
Đầu óc mơ hồ - Vân Xung: "???"
Không biết vì sao - Thích Thủy: "???"
Bọn họ làm gì đâu?
Phượng Tố Ngôn nghe được thanh âm liền mau chóng rút tay về, giả bộ vô tội không hiểu và nghi hoặc, thành công trốn sau hai người Thích Thủy.
Vân Xung nói thầm: "Ngọc Cẩn sư thúc có vẻ tính tình không tốt lắm..."
Thích Thủy nói: "Ngọc Cẩn sư thúc là Chấp pháp trưởng lão Lăng Tiêu tông, chuyên trừng trị đệ tử tông môn sai tông quy, chép tông pháp tông môn coi như nhẹ."
Phượng Tố Ngôn không có tham dự thảo luận.
Cô nhìn bút lông hơi nản...
Vân Xung bất đắc dĩ nằm sấp bắt đầu chép.
Thích Thủy giống như là vô cùng có kinh nghiệm, lấy ra bút mực nghiên giấy.
Hai tay bấm pháp quyết, trong miệng nói khẽ: "Lên!"
Ba mươi bút lông lên, ba mươi tấm giấy mở ra, ba mươi thỏi mực bắt đầu mài trên nghiên mực...
Hai người khác: "..."
Còn có thao tác này???
Thích Thủy hài lòng, có vẻ khá đắc ý nói ra: "Những trưởng bối trong tông môn thích phạt người ta chép sách, nghe sư huynh ngoại môn nhập môn sớm nhất nói, tập tục này là bắt đầu từ Ngọc Cẩn sư thúc, cho nên đệ tử tông môn, hầu như mỗi người đều biết biện pháp gian lận chép sách."
Nếu như không phải cuộc sống gian nan, bọn họ cũng sẽ không dùng khôn vặt tại phương diện này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.