(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 662: Trùm cuối




Editor: Đào Tử
_____________________________
Dáng dấp con rối số ba cùng một phong cách với Ngọc Cẩn chân nhân.
Nhưng hắn nói nhiều hơn Ngọc Cẩn chân nhân, lảm nhảm ba phút.
Bùi Diệp bình tĩnh viết bút ký.
"Lời kịch" trước khi những con rối này đánh cũng là manh mối.
Ba con rối, ba con đều nhấn mạnh "Chân tướng".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
"Chân tướng" bọn họ tìm là cái gì?
"Quê quán" bọn họ nói, "Lá rụng về cội" lại tại phương nào?
Đẳng cấp thực lực của bọn họ-- đặc biệt là con rối số ba -- theo mấy người Chưởng môn chân nhân nói, thực lực chân chính khi còn sống của bọn họ, cách độ kiếp phi thăng rất rất gần. Mặc kệ "Rất gần" là gần bao nhiêu, bọn họ cũng coi là hàng ngũ cường giả trước khi phi thăng nhỉ?
Một người cũng rất khó chết, thế mà cùng một chỗ chết ba người?
Ai giết chết bọn họ?
Tên giết chết bọn họ, vì sao ngăn cản bọn họ tìm "Chân tướng", trở về "Quê quán"?
Những vấn đề này còn quấn Bùi Diệp, khiến cô không hứng thú với chiến lợi phẩm lắm, tùy tiện chọn một chút.
Đánh xong bí cảnh, hai vị tu sĩ định cáo từ.
Trước khi cáo từ, bọn họ vô cùng nhiệt tình chào Bùi Diệp, còn thêm bạn tốt với cô, có cơ hội cùng thăm dò bí cảnh lần nữa.



Ngọc Cẩn chân nhân còn muốn chuẩn bị đồ vật cho đồ đệ Phượng Tố Ngôn khôi phục hệ thống thiên phú, nói một câu liền rời đi.
Ba người đi hết, Chưởng môn chân nhân ngồi bệt dưới đất.
Không có chút phong thái Chưởng môn đại tông chính đạo nên có.
"Hàm Ngư sư muội sao còn chưa đi?"
Bùi Diệp nói: "Chẳng phải Chưởng môn sư huynh cũng chưa đi?"
Chưởng môn chân nhân pha trò: "Trộm lười một lát, tông môn nhiều việc vặt lắm..."
"Chưởng môn kia sư huynh chậm rãi trộm lười, muội đi nơi khác xem thử."
Bùi Diệp nhàm chán đi dạo một vòng tại phó bản, muốn tìm manh mối có thể sử dụng, cuối cùng lại không công trở về.
Bí cảnh này ngoại trừ hoa cỏ nước non, không còn vật gì khác.
Tìm một lượt không thấy gì, ngẩng đầu nhìn thấy Chưởng môn chân nhân ngồi tại rìa vách núi ngoắc cô, ra hiệu cô đi lên.
Gió trên vách đá hơi lớn, phía dưới mây mù lượn lờ, rừng rậm kéo dài thành một mảnh biển xanh lục.
Chưởng môn chân nhân ngồi bên vách núi nhìn biển mây, biểu lộ không nhẹ nhõm giống lúc trước, lạnh tựa như Ngọc Cẩn chân nhân nhập thể.
Bùi Diệp ngắm cảnh một hồi, hứng gió một hồi, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
"Ta và Hàm Ngư sư muội có hôn ước."
Bước chân Bùi Diệp dừng lại.
"Chẳng qua chỉ là thông gia từ bé, phụ mẫu định ra, Hàm Ngư sư muội cũng không biết. Năm ta sáu tuổi đã thức tỉnh hệ thống thiên phú được Chưởng môn sư tôn thu làm môn hạ, học được mười hai năm mới về nhà. Thế mới biết thôn gặp kiếp nạn, toàn thôn bị giết chỉ còn một mình Hàm Ngư sư muội. Trước kia muội ấy chỉ là hệ thống thiên phú một sao bình thường nhất, nhưng cũng bởi vậy nhặt về một cái mạng, thức tỉnh tại 'Sảnh phục sinh'."
Bùi Diệp nói: "Nhưng bây giờ cô ấy là bốn sao cấp R mà?"
Chưởng môn chân nhân nói: "Bởi vì muội ấy là trời sinh song hệ thống thiên phú, ví dụ về đa hệ thống cũng không tính vô cùng hiếm thấy, căn cứ nội bộ Lăng Tiêu tông ghi chép, một người nhiều nhất hẳn là có mười tám cái, nhưng mỗi cái đều là hệ thống phế vật. Căn cứ tất cả ghi chép, chưa thức tỉnh thường thường rất yếu. Nhưng Hàm Ngư sư muội vì có thể thông qua khảo nghiệm của Lăng Tiêu tông, muốn mạo hiểm một lần, khẩn cầu ta phế bỏ cái đang hiện hữu của muội ấy."
Hệ thống thiên phú chưa thức tỉnh, có chênh lệch cũng không thể yếu hơn một sao.
Không may một chút, cùng lắm thì thức tỉnh cũng là một sao.
"Cô ấy đang đánh cược vận khí của mình?"
Chưởng môn chân nhân nói: "Muội ấy cược thắng."
Thậm chí trời xui đất khiến được Chưởng môn đương nhiệm lúc ấy của Lăng Tiêu tông thu làm đồ đệ.

Nhưng tuổi tác của cô ấy lớn, lại thêm phế bỏ hệ thống tổn thương thân thể, cho dù là thiên phú bốn sao cấp R cũng tu luyện rất chậm.
Mấy năm trước còn cố gắng giãy giụa hai lần, về sau dứt khoát giống đạo hiệu làm cá ướp muối.
Bùi Diệp hỏi: "Ngài thích cô ấy?"
Chưởng môn chân nhân hít một tiếng, không trả lời mà hỏi lại: "Nhưng muội ấy si mê Ngọc Cẩn sư đệ."
Hắn và Hàm Ngư chân nhân quen biết nhiều năm như vậy, còn không biết tính nết của cô ấy?
Đầu óc rất mơ màng, không đụng tường sắt không quay đầu lại.
Bản thân Chưởng môn chân nhân cũng không rõ lắm.
Hắn đến tột cùng là thích Hàm Ngư sư muội ư, hay là nhiều năm như vậy thu thập cục diện rối rắm cho cô thành thói quen.
Vốn cho rằng sẽ duy trì quan hệ sư huynh muội hài hòa mãi.
Có lẽ ngày nào đó Ngọc Cẩn sư đệ bỗng dưng muốn tìm người yêu đương khiến Hàm Ngư sư muội hết hi vọng, hay là đầu óc Ngọc Cẩn sư đệ co lại biết sư tỷ thầm mến y, thế là tốt hơn --
Một người độc thân dù sao cũng tốt hơn ba người đều độc thân.
Không thể ngờ --
Khoảnh khắc Chưởng môn chân nhân nghe thấy Bùi Diệp gọi mình "Chưởng môn sư huynh" bỗng có chút dự cảm không rõ.
Hàm Ngư sư muội xưa nay luôn gọi hắn là "Đại Thiết Trụ sư huynh"!
Bùi Diệp hiếu kỳ: "Ngài thích cô ấy thật, cũng nên giận dữ vì hồng nhan, đi lên làm thịt ta chứ?"
Chưởng môn chân nhân nói: "Việc ra tay không vội -- trước đó, ta muốn biết muội ấy chết như thế nào."
Bùi Diệp ăn ngay nói thật: "Rời tông trốn đi, trên đường xuống núi ban đêm không thấy rõ, đạp hụt ngã chết."
Chưởng môn chân nhân: "..."
Dù sao cũng là tu sĩ cấp 26, còn có thể rơi xuống vách núi ngã chết???
"Cô cảm thấy con người ta rất dễ bị lừa?"
Bùi Diệp nói: "Con người ta trung thực, không nói láo, đặc biệt là loại vấn đề này."
Chưởng môn chân nhân: "..."
Không đúng --

Chưởng môn chân nhân nói: "Theo lẽ thường, thiên phú bốn sao cấp R có thể có 50 cơ hội thức tỉnh từ Sảnh phục sinh. Hàm Ngư sư muội gia tài phong phú, là con gái nuôi của Thất trưởng lão tông môn. Trước khi Thất trưởng lão đi về cõi tiên, đem tích lũy cả đời cho muội ấy, chỉ riêng 'Đá thức tỉnh' gia tăng Sảnh phục sinh đã có hơn ba mươi viên, chính muội ấy cũng sưu tập hơn mười viên tại Thiên Bảo Các, muội ấy cũng không kết thù kết oán với ai..."
Góp lại gần một trăm cái mạng, làm sao chơi sạch hết?
Hắn hiểu rõ Hàm Ngư sư muội, người tiếc mệnh sợ chết nhất, biết số lần Sảnh phục sinh không còn nhiều, làm sao lại thường thường quậy rời tông trốn đi? Cô ấy quen thuộc Lăng Tiêu tông lắm đấy, sao đi ra ngoài ban đêm đạp hụt rớt xuống vách núi? Hơn nữa, vách núi đó còn quạnh quẽ.
Dù là thời điểm Chưởng môn chân nhân còn trẻ tranh cường háo thắng, một lời không hợp rút kiếm người, còn có hai phần ba số lần Sảnh phục sinh.
Hàm Ngư sư muội chết, phía sau tất nhiên có âm mưu gì!
Sắc mặt Chưởng môn chân nhân bỗng nhiên lạnh đi.
Toàn bộ bí cảnh đều theo đó rung động, uy thế áp bách thế mà còn mạnh hơn con rối số ba một bậc.
"Chuyện Hàm Ngư sư muội ta sẽ đi tra, về phần cô -- "
Bùi Diệp hỏi: "Ngài muốn đánh với ta một trận?"
Chưởng môn chân nhân lắc đầu: "Nếu không liên can gì tới cô, liên luỵ cô làm cái gì? Chỉ cần cô không làm thương hại Lăng Tiêu tông, không tổn hại chính đạo, cái khác không sao. Người tu chân chú trọng 'Duyên', trên người cô không có sát khí đoạt xá, lại phù hợp với cỗ thân thể của Hàm Ngư sư muội như thế, chắc hẳn hai người có duyên phận. Còn nữa, kết thêm một người bạn, dù sao cũng tốt hơn kết thêm một kình địch. Muội nói đúng không, sư muội?"
Bùi Diệp cười nói: "Không hổ là Chưởng môn của đại tông chính đạo. Miệng sư huynh đúng là bôi mật, nói chuyện thật dễ nghe."
Chưởng môn chân nhân mời cô đến thăm dò bí cảnh, dĩ nhiên không phải là vì "Em bé may mắn" mang tới vận khí tốt.
Dù sao Chưởng môn chân nhân đã hoài nghi cô không phải nguyên chủ.
Để cô đến, hơn phân nửa là vì thăm dò thực lực.
Có lẽ trong tay con hàng này còn có át chủ bài khác, ví như vây người ở bí cảnh giết chết, không có cách nào thức tỉnh từ Sảnh phục sinh.
Dù sao, con hàng này là Boss thực chất của nguyên tác tiểu thuyết đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.