(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 642: Ký ức quá khứ




Editor: Đào Tử
_________________________________
Theo thân ảnh "Cố Thánh" biến mất, Bùi Diệp cũng không thoát khỏi những sương đen ấy.
Nhìn thấy sương đen lại một lần nữa nhào lên, biểu cảm bình tĩnh của Bùi Diệp rốt cuộc có một tia biến hóa.
Bảy mối tội đầu, không phải là bảy lần ảo cảnh?
Vì sao còn sẽ có lần thứ tám?
Hay là, cô đoán sai?
Lần này, cảnh tượng Bùi Diệp nhìn thấy không còn là mặt trái ký ức những người khác.
Cô ngậm kẹo que, lần đầu tiên dùng góc nhìn thứ ba vây xem.
Những ký ức này không phải là của ai khác, là chính cô.
Nếu như nhớ không lầm, cái này hình như là ngọn núi phía sau sân huấn luyện?
Bùi Diệp lần theo ký ức đi đến dưới một gốc cây, nhóc tỳ cái đầu mới đến eo cô đang khó chịu đá cái cây, tuy nhỏ lại đạp gốc cây khiến lá cây đong đưa. Có lẽ là phát tiết đến hơi mệt chút, nhóc tỳ ngồi dưới tàng cây, hai tay ôm đầu gối chống má.
Cô nhóc này dĩ nhiên là Bùi Diệp khi còn bé.
Trước đây không lâu bị một đám bạn học liên thủ khi dễ, không chỉ có trên lớp nhằm vào cô, tan học còn khi dễ cô, tản lời đồn lung tung.
Giáo viên không nghe cô giải thích, bảo cô gọi người giám hộ tới.
Người giám hộ tới nghe chân tướng cũng cảm thấy là Bùi Diệp sai.
Cô phải xin lỗi bạn học còn có phụ huynh bạn học, thừa nhận sai lầm mới là đứa trẻ ngoan.
"Con không sai! Chỉ vì con không có khóc lớn giống như bọn họ, mọi người đã cảm thấy con không sao ư? Con cũng bị thương mà!"



Thái độ của Bùi Diệp quyết liệt.
Người giám hộ không vui nhíu mày, không quen nhìn tính tình của cô.
"Không thể mạnh miệng với giáo viên như thế, vậy là không đúng."
Bùi Diệp nói: "Người không nghe con giải thích, bọn họ khi dễ con trước, những người khác nhìn thấy cũng mặc kệ, bọn họ vậy là đúng ạ?"
Người giám hộ không để ý tới cô, ngược lại nhấn đầu của cô bảo cô nói xin lỗi.
Bùi Diệp muốn giận điên lên.
Người giám hộ lạnh như băng nói: "Con có thể không xin lỗi, vậy chớ ngửa tay đòi tiền của ta, tiền học phí tiền sinh hoạt của con ta mặc kệ hết thảy."
Tuổi còn nhỏ đã bướng như vậy, không bị quản thúc, lớn lên còn tới đâu?
"Con còn nhỏ, còn phải dựa vào người lớn sinh tồn. Ta mặc kệ con thì con sẽ phải chết đói, người lớn nói đạo lý con phải nghe..."
Vừa nói vừa lộ ra căm ghét Bùi Diệp quen thuộc.
Phần căm ghét này là ngày đó người giám hộ thu dưỡng Bùi Diệp từng lộ ra, phảng phất nhìn một bãi nước chua bị nôn trên mặt đất.
Bùi Diệp không biết người giám hộ chán ghét mình như vậy vì sao lại thu dưỡng chính mình.
Thích tự ngược lắm sao?
Nhưng có một việc cô rất rõ ràng --
Ghét người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Bùi Diệp từ trong trí nhớ tỉnh táo lại, nhìn thấy bản thân tuổi nhỏ còn hai chân cuộn lại ngồi dưới tàng cây phụng phịu, không nhịn được đưa tay đi sờ sờ đầu của cô. Đương nhiên, cũng không có sờ được. Cô cũng hiểu mình tuổi nhỏ đang tức cái gì -- Bị người ta dùng "Sinh tồn" uy hiếp.
Mà cô không muốn bị tiếp tục uy hiếp, chỉ có thể cố gắng, mạnh mẽ, tự cấp tự túc.
Đến lúc đó cô sẽ đánh cho những oắt con đó rớt cả hàm răng, cũng không ai cưỡng chế ấn đầu của cô xin lỗi.
Nhưng bản thân tuổi nhỏ căn bản không biết nên làm thế nào.
Trợ cấp Liên Bang phát đều chuyển tới tài khoản người giám hộ, mình muốn độc lập cũng rất khó.
"Nhóc đáng thương ăn nhờ ở đậu haiz..."
Bùi Diệp nghe bản thân hồi nhỏ ngậm một nhánh cỏ, nằm dưới tàng cây cảm khái như thế.
Mặt trời chiều ngả về tây, cần phải trở về.
Bản thân hồi nhỏ vỗ vỗ cỏ cây trên quần áo, khập khiễng rời sau núi.
Lúc này, Bùi Diệp nhỏ nhìn thấy có người phụ nữ mặc quân trang, tư thế hiên ngang đang đi cùng trò chuyện với giáo viên.
Giáo viên khúm núm, trông rất cung kính.

Một mục tiêu hình thành trong lòng Bùi Diệp nhí.
Hình tượng lại chuyển, Bùi Diệp nhìn thấy bản thân vừa mới bước vào độ tuổi thiếu niên, cô thi vào trường quân đội tính chất đặc thù, mấy năm sau đó đều phải sinh sống trong quân giáo. Cô ở trường học quen biết rất nhiều bạn bè, phần lớn chí hướng các bạn là gia nhập quân đội Liên Bang, đánh nổ đầu địch nhân.
Chỉ có Bùi Diệp không có chí hướng.
Cô không sinh ra lý tưởng ngu ngốc như vì Liên Bang mà chiến, vì Liên Bang mà chết, lấy thân phận chiến sĩ Liên Bang máu vẩy sa trường.
Cô thời thiếu niên chẳng có hứng thú với gì cả, nhưng thời điểm đối chiến lại có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Cô thích phóng thích bạo lực, thích cảm giác sức mạnh phun trào trong thân thể, chỉ thế thôi.
Trạng thái mê mang ngây ngô này cũng không tiếp tục quá lâu.
Bùi Diệp và những bạn học khác dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên quân bộ phái tới trong vòng một tháng huấn luyện sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt.
Trong một tháng này, không chỉ phải đối mặt uy hiếp dã ngoại, còn phải đối mặt với ám sát của "Địch nhân".
Nửa đường xảy ra vấn đề, thế mà thật có địch nhân trà trộn vào sát hại học sinh.
Đương nhiên, cũng không có phát sinh các chi tiết máu cún như huấn luyện viên oanh liệt hi sinh phó thác cho cô "Ý chí Liên Bang".
Nhưng Bùi Diệp cứ như vậy đột nhiên được khai sáng.
Năng lực của cô đã đầy đủ bảo vệ mình không bị 'Sinh tồn' cản tay, thậm chí còn có thừa lực đi cứu huấn luyện viên.
Đôi tay này còn có thể đi cứu rất nhiều người.
Chiến trường là địa phương có thể nhất tôi luyện con người cũng là nơi dễ dàng hy sinh nhất.
Bùi Diệp cũng ý thức được năng lực của mình cũng không mạnh như tưởng tượng, đồ vật cô có thể bảo hộ cũng có hạn, cô cần phát triển nhanh hơn, trưởng thành đến không còn thu được tin tức bạn học bỏ mình, bạn bè mấy ngày trước còn vui cười nằm dưới bia mộ lạnh băng...
Đời người hơn ba trăm năm, chỉ riêng hồi ức đã là đại dương mênh mông.
Bùi Diệp ngáp một cái nhìn những tràng cảnh ấy.
Phần lớn tràng cảnh kích động cảm xúc, nhưng cũng không thiếu buồn bã, khổ sở, phẫn nộ, vui vẻ...
Cô chống má nói: "Con người tôi trí nhớ rất tốt, mặc dù so ra kém siêu trí nhớ, nhưng từ khi có ký ức đến nay, tất cả mọi chuyện đều nhớ kỹ đấy. Chiếu lại những ký ức này cho tôi có làm được cái gì, tốc độ phát ra còn không bằng chính tôi hồi tưởng, mi nói đúng không?"
Dứt lời, cảnh sắc quanh mình nháy mắt ngưng lại.
"Mặc kệ mi có mục đích gì, có thể đừng thả nữa không?"
Thả lịch sử đen của cô còn khiến cô cộng hưởng hơn những ký ức tẻ nhạt này.
Có lẽ là lời cô có hiệu quả, tràng cảnh lộn xộn rốt cuộc tan đi.
Bùi Diệp thấy được Cố Thánh và Quý Chiếu.
"Lúc này vẫn là ảo cảnh?"

Quý Chiếu nghe thấy động tĩnh đứng dậy tới.
"Cô tới đây rồi."
Bùi Diệp: "..."
Quý Chiếu đến sớm nhất, Cố Thánh chậm mười mấy phút, Bùi Diệp chậm nhất.
"Nơi này là tầng thứ chín?"
Quý Chiếu gật đầu: "Trạng thái tinh thần của cô còn tốt đó chứ?"
Bùi Diệp nói: "Tôi rất tốt."
Quý Chiếu lại nói: "Không cần miễn cưỡng, tầng thứ tám và tầng thứ chín không quá thân thiện."
Bùi Diệp: "???"
Không thân thiện sao?
Ba người nhìn nhau.
Bùi Diệp không nhịn được hỏi thăm tầng thứ tám và tầng thứ chín là cái thứ gì.
Bảy tầng phía trước tương ứng bảy mối tội đầu, mỗi một tầng làm người ta nhìn thấy một loại tội, như vậy tầng thứ tám và tầng thứ chín thì sao?
Bùi Diệp liền nhớ lại một chút trí nhớ của mình, tốc độ ký ức phát ra còn bị cô phỉ nhổ quá chậm.
"Tầng thứ tám và tầng thứ chín, lần lượt là 'Bản ngã' và 'Bản thân'."
"Bản ngã" đại biểu sự theo đuổi bản năng, xúc động và ham muốn.
"Bản thân" đại biểu sự đối mặt và hiện thực hóa "Bản năng, xúc động và ham muốn".
Bùi Diệp nhẹ nhõm qua ải, mang ý nghĩa cô ở hai phương diện này xúc động rất yếu, tục xưng -- lãnh cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.