(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 585: Không nên đi ra ngoài




Editor: Đào Tử
___________________________
Hoa Khinh Khinh lạnh mặt không nói lời nào.
Nghệ Ninh Ninh lại giục cô gọi điện thoại lại cho Cố Thiều.
Có lẽ là muốn nhìn thử người đàn ông "Bao nuôi" Hoa Khinh Khinh hình dạng ra sao? Nếu như đầu heo não heo, có lẽ ả ta sẽ càng thêm vui vẻ, vui vẻ đến ăn thêm hai thanh dịch dinh dưỡng? Hoa Khinh Khinh xỉa xói trong lòng, lấy điện thoại ra gọi hai cuộc.
Một cho Cố Thiều, một cho Bùi Diệp.
Cố Thiều bên kia tút tút mấy tiếng mới nhận, thanh âm bên kia còn mang theo vài phần thở dốc và rên rỉ, phảng phất đang đè nén gì đó.
"... Sao vậy? Chờ một lúc anh qua ngay..."
Hoa Khinh Khinh: "???"
Cái này không thể không chọc ngoáy giọng nói của Cố Thiều.
Thở dốc xuyên qua điện thoại bay vào màng nhĩ, khiến Hoa Khinh Khinh sửng sốt đỏ bên tai, phảng phất có dòng điện từ chạy qua toàn thân một lần.
Trong đầu Hoa Khinh Khinh lập tức hiện đủ loại "Tri thức", cô ấp úng nói: "Em quấy rầy anh sao? Xin lỗi nhiều ha... Cái đó... Ha ha, anh cứ tiếp tục... Chỗ em không có việc gì... Em cúp đây!"
Không đợi Cố Thiều nói cái gì, cô lập tức cúp điện thoại.
Quay đầu lại gọi cho Bùi Diệp.
Vừa lướt danh bạ vừa sờ sờ bên tai nóng hổi.
Cô không thể ngờ Cố Thiều đi lâu không trở về là đang làm chuyện này...
Anh ta là một mình kiện thân, hay là tìm đồng bọn cùng kiện thân chung nhỉ?
Không thể trách cô suy diễn, chỉ trách thanh âm bên đầu dây điện thoại kia có dễ gây hiểu lầm.
Thân là người đã từng thức đêm xem công thức nấu ăn đi dạo qua web 18+, có được lý luận tri thức người trưởng thành vững chắc, cô dám cá nghe Cố Thiều nói thêm hai câu, tay chân cô đều sắp mềm nhũn --
(*/ω\*) Clm thật là gợi tình!
Bị bệnh di truyền tái phát tra tấn - Cố Thiều: "..."
Anh ta khó hiểu, ngón tay run rẩy gọi lại cho Hoa Khinh Khinh, kết quả biểu hiện đối phương đang bận.
Hoa Khinh Khinh gọi cho Bùi Diệp.
Bùi Diệp vừa tắm xong, đang dùng tư thế cá ướp muối tiêu chuẩn nằm trên ghế ban công phơi nắng.
"Alo?"
Giọng lộ ra lười biếng sau khi tắm.
Hoa Khinh Khinh sờ sờ bên tai, vững tin bên tai không nóng, lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng.
"Cái đó... Chị Tiểu Thanh... Bây giờ chị có rảnh tới đón em được không?"
Nghe ba chữ "Chị Tiểu Thanh", biểu lộ Nghệ Ninh Ninh thay đổi.
"Tiểu Thanh chị ta còn sống?"
Nghệ Ninh Ninh không thích "Tiểu Thanh", thậm chí gọi là thống hận, thù ghét.
Ả là tiểu thư Nghệ gia, lại phải xem sắc mặt một đứa dân nghèo mà sống, đối phương còn thường xuyên đánh ả, quản thúc ả, dạy dỗ ả.
Từng chuyện từng chuyện, trong lòng Nghệ Ninh Ninh đều nhớ rõ ràng.
Ả cũng biết chuyện "Tiểu Thanh" bị bắt vào ngục giam, nhưng ả không có đi cứu người.
Tại sao phải cứu người?
Đây là "Tiểu Thanh" đáng bị!
Quan trọng nhất là --
Ả và "Tiểu Thanh" là người của hai thế giới.
Nếu "Tiểu Thanh" là kẻ thấy tiền sáng mắt, áp chế mình, ỷ lại bên cạnh, chẳng phải là nhắc nhở tất cả mọi người -- Nghệ Ninh Ninh ả là đứa lớn lên ở khu ổ chuột, không có văn hóa, không có giáo dưỡng, đến lúc đó anh chị em trong Nghệ gia sẽ nhìn mình thế nào?
"Tiểu Thanh" lại đối xử với mình không tốt, ả chẳng rảnh rang để Nghệ gia đi cứu người đâu.
Dù sao chỉ là ngồi mấy tháng tù, thời gian nhoáng một cái chẳng phải chị ta được thả rồi sao?
Sau này nếu có cơ hội, ả gặp lại giúp một chút cũng được.
Nghệ Ninh Ninh mới đầu quyết định như vậy.
Nhưng ả nhanh chóng bị cuộc sống giàu có Nghệ gia cung cấp che mờ mắt, nào còn nhớ rõ Tiểu Thanh Tiểu Lục Tiểu Hoàng gì chứ.
Về sau lại nghe nói ngục giam khu ổ chuột vô cùng đáng sợ, phụ nữ đi vào là chết chắc, ả mới bị lương tâm thôi thúc tìm người nghe ngóng, kết quả thăm dò được ngục giam bị thế lực không rõ đánh bom.
Ngục giam bị đánh bom, "Tiểu Thanh" đương nhiên cũng đã chết.
Không thể ngờ "Tiểu Thanh" còn sống!
Hoa Khinh Khinh gật đầu nói: "Đương nhiên chị Tiểu Thanh còn sống."
Bùi Diệp ở đầu bên kia điện thoại hỏi cô nói chuyện với người nào.
Hoa Khinh Khinh cười nói: "Là Ninh Ninh đó, chị Tiểu Thanh em nói cho chị nghe, Ninh Ninh lại là cô chủ của Nghệ gia thuộc bảy đại gia tộc đấy..."
Bùi Diệp nghe xong mày nhíu lại, từ khi Cố Thiều nói cho cô bảy đại gia tộc thường hay giấu tín vật Tháp Đen, cô liền hoài nghi Nghệ Ninh Ninh trong tiểu thuyết nguyên tác được nhận về Nghệ gia lại ba lần bốn lượt phá hư tình cảm nam nữ chính cuối cùng bị nam chính KO cũng là vật chứa tín vật Tháp Đen.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng tiếp tục nói: "Bây giờ em ở nơi nào, chị qua đón em."
Hoa Khinh Khinh thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nghe Bùi Diệp muốn tới, trái tim nhấc lên liền chậm rãi rơi xuống đất.
"Chị Tiểu Thanh" vẫn đáng tin cậy nhất!
"Đúng rồi, Cố Thiều đâu? Chẳng phải anh ta cùng em đi khám thai?"
Trong đầu Hoa Khinh Khinh hiện lên tiếng thở dốc và rên rỉ của Cố Thiều, mang tai lại hợp tình hình đỏ lên.
"Anh ta đại khái... Không tiện lắm..."
Bùi Diệp: "???"
Có không thuận tiện cách mấy cũng không thể bỏ lại người phụ nữ có thai chứ.
Bùi Diệp trơn tru đổi thường phục thoải mái, không có lựa chọn phương tiện giao thông thế giới này, trực tiếp dùng thủ đoạn thiên sư đi đường.
Hoa Khinh Khinh vừa cúp điện thoại, Cố Thiều lại gọi điện tới.
Lúc này anh ta không có thở dốc, nhưng thanh âm vẫn trầm hơn bình thường.
"Em ở đâu?"
Cố Thiều dùng dịch dinh dưỡng đè cảm giác đói bụng cồn cào, lại dùng lý trí khắc chế xúc động muốn công kích đả thương người, chạy trở về tìm Hoa Khinh Khinh.
Kết quả --
Hoa Khinh Khinh biến mất.
"Em gặp người quen, người quen nói muốn mời em ăn tiệc, thuận tiện tụ họp, bây giờ em ở cao ốc XX tầng 88 phòng khách VIP..."
"Em chờ chút đã, anh nhận cú điện thoại khác -- "
Hoa Khinh Khinh kiên nhẫn chờ không có cúp.
Một lát sau, tiếng Cố Thiều lại truyền vào bên tai cô.
"Em nói chỗ nào?"
Hoa Khinh Khinh ấm giọng lặp lại một lần.
Nói xong, Cố Thiều bên kia nói cực nhanh: "Hiện tại, lập tức, tùy tiện tìm lý do, nhanh chóng rời khỏi!"
Hoa Khinh Khinh ngạc nhiên không hiểu cũng không dám không làm theo.
Đặc điểm lớn nhất của cô chính là biết nên nghe ai.
Nếu giống nữ chính trong phim truyền hình không chịu đi, chỉ ngây ngốc đợi tại chỗ, kịch bản thai phụ gặp nguy hiểm cô không thèm làm đâu.
"À -- Ninh Ninh à, bụng tôi đột nhiên đau quá, chắc là dịch dinh dưỡng không thích ứng, tôi muốn đi ị, muốn đi nhà vệ sinh..."
Mặt Nghệ Ninh Ninh lộ vẻ căm ghét.
Ả không ngờ Hoa Khinh Khinh sẽ thô bỉ như thế.
Có kinh tởm hay không?
"Đi đi."
Hoa Khinh Khinh ngượng ngùng cười cười, co chân, xoay người che bụng, chạy bước nhỏ ra bên ngoài, ngồi thang máy trực tiếp chọn lầu một.
Nghệ Ninh Ninh không nhịn được cười nhạo.
Vệ sĩ áo đen hỏi: "Cô chủ, có cần bắt người trở về hay không?"
Nghệ Ninh Ninh khinh bỉ mắt trợn trắng: "Được rồi, quỷ nghèo chỉ có phẩm hạnh ngần ấy, sợ tôi để nó thanh toán tính tiền..."
Muốn đi nhà vệ sinh thật, tầng 88 cũng có, Hoa Khinh Khinh lại thẳng đến thang máy.
Không phải là muốn chạy à?
Dù sao Nghệ Ninh Ninh cũng xem xiếc khỉ đủ rồi, Hoa Khinh Khinh muốn đi thì cứ đi chứ sao.
Chỉ cần cô còn ở trên đời, không có người Nghệ gia không tìm thấy.
Có chút sổ sách, sau này chậm rãi tính cũng được.
Hoa Khinh Khinh khẩn trương nhìn chằm chằm con số giảm dần trong thang máy, tay nắm điện thoại di động vẫn đang run rẩy.
"Nhanh, nhanh..."
Nhanh đến lầu một đi!
Khi thang máy đến tầng 22, một tiếng nổ không có báo hiệu từ bên trên truyền đến, dẫn tới toàn bộ cao ốc chấn động kịch liệt.
Thang máy trước đó sáng tỏ ầm một tiếng tối xuống.
Hoa Khinh Khinh bị động tĩnh bất ngờ dọa sợ cao giọng thét lên, hai tay ôm đầu núp ở một góc thang máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.