Editor: Đào Tử
___________________________
"Chú hai, có lẽ gần đây Dương gia sẽ có biến động."
Cố Thiều chần chờ hai giây, sau khi do dự vẫn nói lời này. Nếu như chuyện ở khách sạn Azshara là quân Tự do làm ra, anh ta sẽ kín miệng như bưng, nhưng người gây sự là Bùi Diệp, Cố Thiều lo lắng chú hai Cố Thánh sẽ bị đánh trở tay không kịp, bèn đơn giản nhắc nhở một câu.
"Dương gia? Làm sao, con gái lớn Dương gia chết rồi?"
Cố Thánh chỉ thuận miệng nói, chuẩn xác đoán trúng vấn đề cốt lõi.
Cố Thiều tùy ý nói: "Quá nửa đúng là đã chết, nếu như cô gái kỳ quái tên Bùi Diệp không có nói bốc phét."
Từ miệng Cố Thiều nghe được tên "Bùi Diệp", động tác xoay bật lửa trong túi áo của Cố Thánh dừng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
"Cái tên này quen tai."
Cố Thiều cảm thấy kinh hãi: "Chú hai, chú biết cô ấy?"
Chẳng lẽ Bùi Diệp không phải người bình thường, cũng có bối cảnh ẩn giấu, là người của bảy đại gia tộc?
Cố Thánh liếc nhìn cháu trai ngu xuẩn một chút.
Y lành lạnh nói: "Vừa rồi chú nghe cộng tác của con nói, chú không biết con tìm cháu dâu cho chú hồi nào đấy."
Cố Thiều nghe vậy có chút sửng sốt.
Thứ gì?
Cháu dâu?
Anh ta đang ngơ ngác không có chú ý tới giọng điệu không bình thường lắm của Cố Thánh.
Anh ta suy đoán là Phó Miểu vì lấp liếm bịa thân phận cổ quái.
Không khỏi mở miệng giải thích rõ ràng.
"Chú hai chớ trêu đùa con, con và cô ấy không có gì quan hệ." Cố Thiều nói thẳng phủ nhận, chỉ thiếu điều lắc đầu như trống lúc lắc, chú hai có chút đáng sợ nha, "Cô gái đó lai lịch bí ẩn, trời mới biết cô ấy là người của thế lực nào, ai dám sờ chạm?"
Cố Thánh cũng nói: "Xem như con còn lý trí."
Cố Thiều nói: "Chú hai cứ yên tâm, bệnh gia tộc vẫn chưa xuất hiện trên người con, đầu óc con rất tỉnh táo."
Nếu như bệnh di truyền gia tộc tái phát không thuyên giảm kịp thời, hoàn toàn có khả năng bị giày vò đến mất lý trí.
Nhưng hiện tại anh ta rất tỉnh táo, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn mất lý trí.
Nghĩ đến đây, Cố Thiều không nhịn được ấm áp trong lòng.
Mặc dù chú hai không lớn hơn anh ta mấy tuổi, nhưng ở trong lòng anh ta, chú hai càng có dáng vẻ một người cha hơn.
Cố Thánh không có giải thích nhiều, chỉ dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cháu trai nhà mình.
"Chú hai, Cố Vận... Sao rồi?"
Cố Vận là em trai Cố Thiều, hai người là anh em ruột song sinh cùng trứng.
Ngoại trừ Cố Vận, trong nhà còn có một đứa em trai nhỏ tuổi nhất.
Cố Thánh ghét bỏ nói: "Càng ngày càng không đàng hoàng, Cố gia tuyệt đối không có khả năng giao vào tay nó."
Cố Thiều không cách nào nói đỡ thay em trai.
Ba anh em Cố gia, Cố Thiều lớn tuổi nhất bây giờ vẫn chưa có phát bệnh nặng, mà em trai anh ta lúc bốn năm tuổi đã lộ bệnh di truyền gia tộc.
Lại thêm từ nhỏ cha dung túng yêu chiều Cố Vận, Cố Vận đích thật là một lời khó nói hết.
Chú hai chướng mắt hắn cũng bình thường.
Dù sao còn có em trai út, dầu gì chú hai cũng sẽ kết hôn, thế hệ này của Cố gia rồi sẽ tìm ra người thừa kế thôi.
"Con tin tưởng ánh mắt chú hai."
Cố Thánh phút chốc hỏi cháu trai nhà mình.
"Con không cân nhắc trở lại Cố gia thật?"
Cố Thiều thấy chú hai lại nhắc đến chuyện đó, lần nữa kiên định lắc đầu.
Cố Thánh nói: "Phiêu lưu bên ngoài lâu như vậy, chỉ phát triển vóc dáng không tăng đầu óc, điểm ấy còn không linh động bằng tên ngu ngốc Cố Vận."
Cố Thiều: "..."
Hôm nay lửa giận của chú hai lớn kinh thật, lần gặp này diss anh ta đến mấy lần.
Nhưng hết cách rồi, bệnh nhân phát bệnh có đặc quyền, anh ta sẽ thông cảm.
Cố Thánh nói: "Quân Tự do quá yếu, muốn người không có ai, muốn tài không có tài, muốn quyền cũng không có quyền, chỉ dựa vào một đám người chỉ có lý tưởng vùi đầu gian khổ, căn cơ không vững, tùy tiện tập trung càn quét một trận đã có thể khiến mấy chục năm cố gắng của quân Tự do thất bại trong gang tấc. Chú nghĩ chuyện cha mẹ Phó Miểu bị ám sát có thể khiến con hiểu, còn mừng rỡ vì con nguyện ý tới gặp chú để tìm cho mình cái bậc thang về gia tộc đoạt quyền."
Nhìn cháu trai rồi lắc đầu.
Thở dài nói: "Cố Thiều, con thật là khiến chú thất vọng."
Cố Thiều: "..."
Quả nhiên chú hai nhà mình là người mạch não kỳ quái nhất trong toàn bộ bảy đại gia tộc.
"Chú hai... Con chưa từng nghĩ tới vấn đề này..."
Phản bội gia tộc gia nhập quân Tự do thì cũng thôi đi, để Cố Thiều trở về Cố gia đoạt quyền, rồi ngầm trợ giúp quân Tự do... Anh ta... Cố Thiều dừng một chút -- Ý nghĩ này có vẻ rất ổn??? Vì sao chú hai lại nóng lòng ủng hộ mình bán đứng bảy đại gia tộc?
Anh ta nghĩ chú hai bỏ mặc mình gia nhập quân Tự do đã là cực hạn, không ngờ còn có thao tác cỡ này.
Cố Thánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: "Ngần ấy năm con ở quân Tự do học được cái gì vậy?"
Cố Thiều: "..."
Quân Tự do đâu có dạy mấy thao tác vô sỉ này.
Cố Thánh lại nói: "Con ngây thơ đơn thuần như thế, sớm muộn sẽ phải chết trong tay em mình."
Tranh giành quyền thừa kế ở bảy đại gia tộc vĩnh viễn tràn ngập gió tanh mưa máu, gia chủ lên nắm quyền mỗi một thời đại tất nhiên là giẫm lên máu thịt anh chị em khác, Cố Thánh có lý do hoài nghi Cố Thiều sẽ là người đầu tiên bị đá khỏi cuộc chơi trong ba anh em Cố gia. Luận tàn nhẫn chơi không lại em trai thứ Cố Vận, luận giả heo ăn thịt hổ tâm kế không chơi lại em trai út, Cố Thiều lại không ở Cố gia, căn bản không có mạng lưới thân tín. Thân phận của anh ta ở quân Tự do còn là quả bom hẹn giờ, một khi bị vạch trần, quân Tự do không dung thứ cho anh ta, có thể mường tượng ra kết cục sau đó, lo lắng của Cố Thánh không phải không có lý.
Cố Thiều nói: "Có chú hai ở đây, hai người bọn họ không tạo nổi sóng gió gì."
Tuy rằng anh ta không có gì tình cảm với hai em trai, nhưng cũng không mong nhìn thấy anh em bất hòa.
Chỉ cần chú hai còn có thể đè ép bọn họ, tình cảnh này vĩnh viễn sẽ không phát sinh.
Cố Thánh cười cười nói: "Nhưng chú sẽ không ở đây mãi."
Cố Thiều nghe xong cảm thấy hãi nhiên.
Hiện lên trong đầu một suy đoán.
"Chú hai... Chẳng lẽ bệnh của chú đã đến trình độ đó?"
Bảy đại gia tộc cực ít sống thọ, đặc biệt là sau khi bệnh di truyền bộc phát, không biết ngày nào sẽ đột nhiên nổi điên hoặc là chết bất đắc kỳ tử.
Cố Thiều coi rằng lời chú hai ám chỉ bệnh di truyền của y đã chuyển biến xấu đến trình độ không sống được mấy năm.
Cố Thánh không có giải thích, mặc cho cháu trai suy đoán lung tung.
"Trước khi chú đi, con vẫn còn cơ hội đổi ý." Cố Thánh nói với cháu trai cả, "Có một số việc chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết không làm được, ổ bệnh thế giới này đã trầm kha đến mức không có thuốc đặc trị nặng đô không chữa được, ngay cả việc làm dịu bệnh tình quân Tự do còn không đủ tư cách. Quan trọng nhất là -- Nếu con muốn bảo hộ một người hay là sự vật, trong tay không có sức mạnh chỉ có thể mặc người ta xâm chiếm, nhìn bọn họ đoạt đi."
Cố Thiều lạnh mặt như thường ngày nói: "Chú hai rất mạnh, con không lo lắng."
Thân nhân thân cận nhất của anh ta chính là chú hai.
Cho dù ở sân thượng gió thổi mạnh, bầu không khí giữa hai chú cháu vẫn rất ấm áp.
Nói thêm một hồi, vệ sĩ Cố Thánh truyền tin tức đến, Cố Thiều liền lấy cớ rời đi trước.
Anh ta vừa rời đi, một mảnh người giấy nhỏ cũng rón rén chuẩn bị chuồn mất.
Kết quả --
Chuồn...
Ta chuồn...
Thân thể người giấy nhỏ cứng ngắc, toàn thân căng cứng, có người túm tay nó cầm lên trước mặt.
Cố Thánh nhìn chằm chằm một hồi, cất nó vào túi, vỗ vỗ ngoài túi.
"Đồ chơi nhỏ ai cắt vậy, thật đáng yêu."
Người giấy nhỏ: "QWQ "
Thả giấy ra, nó muốn về bên cạnh đại khả ái!!!