(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 507: Hoàn thành nón xanh




Editor: Đào Tử
_____________________________
Mặt mày Vinh vương giãn ra, mỉm cười đáp: "Bùi tiên sinh dạy bảo chí phải, Cô không kịp ý nghĩ thoáng của tiên sinh."
Bùi Diệp nhìn cổ trùng ngày càng dày đặc, giống như là thuỷ triều nhào về phía hai người, hời hợt lựa chọn phớt lờ.
"Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước Vinh vương điện hạ nói người mang vô số nghiệp lực mới có thể dẫn đến lệ quỷ ngưng lại dương thế, nhất định phải hoàn lại rõ ràng mới có thể vào luân hồi. Điện hạ không để ý an nguy bản thân đến Đế lăng lấy vật đó ra, là vì cứu những bách tính vô tội bên ngoài sao?"
Vinh vương không che lấp nói: "Đúng vậy, tiên sinh thông minh."
"Nếu cử động lần này thành công, điện hạ cũng coi là cứu thế nhỉ?"
Vinh vương không quan tâm hơn thua nói: "Có lẽ thế."
Bùi Diệp lại hỏi: "Công cứu thế, công đức nhận được có khả năng triệt tiêu nghiệp lực?"
"Có lẽ có thể."
Bùi Diệp tiếp tục hỏi: "Điện hạ muốn vào luân hồi?"
"Vào luân hồi? Ha, nếu trời cao tha thứ, nguyện ý tha thứ ác quỷ như Cô, đại khái sẽ ban công đức, triệt tiêu một phần nghiệp lực. Nếu không tha thứ, làm thêm việc thiện cũng chỉ là phí công. Chẳng phải vừa rồi tiên sinh nói 'Thuận theo ý muốn' Cô hâm mộ chứ. Mặc dù không nhớ rõ trước kia đã làm gì, chọc trời cao tức giận như vậy, nhưng nghĩ chắc cũng là thuận theo ý muốn mà làm. Đã như vậy -- Đương nhiên Cô sẽ không phủ định bản thân."
Trước kia mình làm ác, vậy là được chứ sao.
Y sẽ không đi phàn nàn mình trước đó để lại bao nhiêu cục diện rối rắm cho mình hiện tại.
Mình bây giờ muốn làm việc thiện, vậy liền đi làm chứ sao.
Hành vi của y đều là ý muốn, mà không phải vì chuộc tội cho quá khứ.
Nếu như mang ý nghĩ chuộc tội phàn nàn, không chỉ tự nhục bản thân hiện tại, cũng là phủ định quá khứ chính mình.
Trong lúc nói chuyện, hai người đồng thời dừng bước lại.
Trăm miệng một lời: "Đến rồi."
Động nối thẳng trung tâm chủ mộ Đế lăng.
Đế lăng Thế Tông mang phong cách đơn giản mộc mạc, không quá nhiều đồ xa hoa chôn theo, không gian chủ mộ vuông vức, bốn phía khắc bích họa sự tích khi còn sống, thông đến gian mộ thất khác trên cửa khắc hoạ con rồng. Trong miệng rồng ngậm long châu, mắt rồng đối diện quan tài.
So với dọc theo đường ngổn ngang cổ trùng, không gian chủ mộ lại rất sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái, chỉ có mùi hôi thối hiện ra trong không khí. Ngọn đèn nhỏ trong tay Vinh vương sớm bị thổi tắt, Bùi Diệp lấy đèn pin trong tay áo chiếu bốn phía.
"Hoàng huynh hờ của Người lòng dạ đủ hung ác."
Hai người Bùi Diệp từng bước đi xuống, hết thảy chín bậc thang, âm khí dưới chân nặng đến hóa thành thể lỏng, giống như là giẫm trên nước bẩn.


Cô đưa tay hướng đèn pin chiếu đến quan tài chủ mộ.
Nơi đây âm khí nặng nhất, rồng vàng hư ảo thống khổ giãy dụa lượn vòng trên quan tài, rồng vàng bỗng không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết. Từ đuôi rồng đến thân rồng, vuốt rồng, nửa cái đầu rồng, toàn bộ bị nhuộm thành màu đen nhánh đục ngầu, chỉ còn lại một nửa đầu rồng khác, mắt rồng và râu rồng vẫn là màu vàng, nhưng cũng mất đi hào quang vốn có, hiện ra bệnh sắc, cổ rồng bị xé toạc một nửa.
Khi đèn pin Bùi Diệp soi sáng nó, mắt rồng ảm đạm sáng lên một cái.
Bùi Diệp trêu chọc nói: "Ta cho rằng hoàng huynh hờ của Người có gan đầy mình cũng chỉ đặt trên chủ mộ Đế lăng, không ngờ hắn mở quan tài Thế Tông, nhét mẫu cổ vào thi thân người ta. Người nói xem hắn khốn nạn như thế, sau khi chết gặp Thế Tông chưa chuyển thế có bị đánh chết không?"
Niêm phong quan tài bị người ta cởi ra, lung tung ném sang một bên.
Mặt Vinh vương không chút thay đổi nói: "Đánh chết hắn quá hời."
Bùi Diệp đưa tay đẩy, phát hiện nắp quan tài là vật liệu đá, tầng ngoài đã nặng ngàn cân.
"Điện hạ đợi chút, ta mở nó ra trước."
Dứt lời, lẩm bẩm hai câu mạo phạm với quan tài, hai tay đẩy nó ra, phiến đá nặng nề phát ra tiếng trầm đục, Bùi Diệp mở nó ra một phần ba, xoay người giẫm lên hai bên vách quan tài, đưa tay chiếu đèn pin vào trong. Trong quan tài đá to lớn là quan tài gỗ vàng đặt di thể của Thế Tông, khe hở giữa quan tài và quan tài đá thì đặt vật chôn theo của Thế Tông, phần lớn đều là vật sức nhỏ tinh xảo.
Bùi Diệp mở chiếc quan tài gỗ vàng ra.
Mùi hôi trùng thiên và sương đen đập vào mặt.
Trong sương đen, một bóng đỏ lao thẳng tới mi tâm cô, Bùi Diệp dùng tay đập nó tới vách đá.
Vách đá phát ra tiếng xuy bị ăn mòn, con côn trùng đỏ rơi xuống mặt đất, miệng mọc đầy răng nhọn kêu chói tai.
Vinh vương nghe được động tĩnh hỏi: "Tiên sinh, sao vậy?"
Bùi Diệp không quay đầu quăng mấy trăm tấm phù thiêu con côn trùng siêu cấp xấu đó thành tro.
Trong tiếng kêu bén nhọn của mẫu cổ bình tĩnh nói: "Không có việc gì, mở quan đá ra tốn chút sức, cũng nặng lắm."
Vinh vương phảng phất không nghe thấy tiếng mẫu cổ kêu thảm thiết.
Y nói: "Quan tài đá dĩ nhiên nặng, nghe đâu tổng cộng chín ngàn chín trăm cân."
Bùi Diệp cười trêu chọc nói: "Nặng thế sao, nếu ta không đến, điện hạ có đẩy ra được?"
Vinh vương nghiêm trang nói: "Lực tay vẫn tốt."
Bùi Diệp nói: "Chỉ có lực cánh tay vẫn không được, lực chân nữa, qua phần eo, rồi đến hai tay... Cho nên sức eo cũng rất trọng yếu."
Vinh vương: "..."
Dường như y nghe ra ý gì đó...
"Tiên sinh dạy bảo chí phải."
Sắc mặt Bùi Diệp bình tĩnh nhìn di hài Thế Tông từng bước bị mẫu cổ nuốt chửng làm dơ bẩn, ngón tay mở chiếc hộp hai tay thi cốt cầm ra.
Quả nhiên, trong hộp là hàng trăm mảnh xương vỡ.
Bùi Diệp thu chúng nó vào túi trò chơi, đẩy nắp quan tài về vị trí cũ.
Mẫu cổ biến mất, xương vỡ biến mất, rồng vàng trên quan tài vô lực nằm sấp thở hổn hển hai cái, vết thương đáng sợ trên cổ rồng nhanh chóng được khôi phục. Nó tụ lực một phen, cố gắng luyện vảy màu đen trở về màu vàng óng ánh, nhưng thân rồng lại nhỏ đi hai vòng.
Nó lắc lắc đuôi rồng, bơi xuống phía dưới, áp vào trên nắp quan tài.
Mắt rồng hướng về phía hai người Bùi Diệp, nhìn ba giây, chậm rãi quay trở lại, khép mắt rồng, hô hấp đều đặn.
"Âm khí bắt đầu tản."
Con rồng nhỏ này đang cố gắng khuấy động sức mạnh long mạch phụ cận để nơi đây khôi phục nguyên dạng.
Vinh vương cười nói: "Thành sự rồi, tiên sinh."
Mấy giây qua đi, không người đáp lại.
Nụ cười trên mặt Vinh vương hơi cương, y chớp chớp đôi mắt xám vô thần, đi đến chỗ vừa rồi của Bùi Diệp. Không có sờ vào bàn tay ấm áp, chỉ mò được một bộ thi cốt tuyết trắng mặc y phục. Y an tĩnh một hồi, rủ đôi mắt ngồi xuống bên thi cốt.
Y cầm tay bạch cốt lên, áp vào mi tâm.
"Tiên sinh, không có ở đây sao?"

Cánh môi phát ra tiếng thở dài khe khẽ.
Thân thể y vô lực nghiêng về phía trước, thời điểm trán chạm phải bờ vai thi cốt, máu thịt trên thân hóa thành vô số bướm xanh tán đi, biến mất, mà miện phục không có máu thịt chèo chống, phù một tiếng rơi trên thi cốt, mũ miện lạch cạch rơi trên mặt đất lăn hai vòng.
Ngày hôm sau, chúng thần Triều Hạ nơm nớp lo sợ lên triều.
Kinh ngạc phát hiện người trên ghế rồng lại là một khuôn mặt quen thuộc.
"Các vị, hồi lâu không gặp."
Cuộc đảo chính của Triều Hạ phát sinh đột nhiên, kết thúc lặng yên không một tiếng động.
Khi bách tính dân gian biết được Lăng Triều đổi tên là Tư Triều, kế thừa ngôi báu, bọn họ mới ngơ ngác.
Ủa gì???
Ai làm Hoàng đế cơ?
Móa, Lăng Triều???
Chờ đã -- Hoàng đế trước đó chết như thế nào?
Chết khi nào?
Tân đế đăng cơ vô cùng khiêm tốn, chuyện làm đầu tiên chính là xé bỏ hiệp ước với Diêm Hỏa La, trách cứ Diêm Hỏa La ám sát Đức Phúc đế cơ, còn muốn dùng đế cơ giả lừa trời dối biển, đế cơ giả không rõ tung tích. Năm sau vụ xuân cày bừa kết thúc, Triều Hạ phát binh phản công Diêm Hỏa La.
Mặc dù tân đế Triều Hạ đăng cơ đã nhược quán, nhưng mấy năm đầu triều chính vẫn do Nhiếp Chính vương Nhu Ý trưởng đế cơ và dưỡng mẫu Nhu Tuệ trưởng đế cơ cùng đông đảo lão thần cầm giữ. Thiên hạ loạn tượng liên tiếp, Triều Hạ có ý ẩn nấp, tu sinh dưỡng tức, quốc lực có thể nói mạnh nhất lúc bấy giờ.
Hai năm kế, tân đế tự mình chấp chính, sau đó suốt mười một năm chinh chiến các quốc gia, cuối cùng nhất thống thiên hạ, Triều Hạ lại kéo dài ba trăm ba mươi sáu năm, sau Thế Tông có thêm bốn nữ đế vương. Hai trăm năm sau khi Triều Hạ sụp đổ, thời đại thay đổi đến xã hội hiện đại, nhân vật có tầm ảnh hưởng ở đoạn lịch sử ấy dồn dập lộ diện trong các phim truyền hình lớn. Mỗi nhân vật dưới ngòi bút hậu thế có nhân thiết khó đỡ, cho đến...
Một nhà nghiên cứu lịch sử phơi bày một đống tư liệu lịch sử phát hiện mới nhất.
_(:з)∠)_
Ví như Hoàng đế Tư Triều bọn họ coi là anh minh bá đạo thật ra thuộc tính husky, thuở thiếu thời còn là cậu ấm.
Hóa ra Đức Phúc đế cơ Bùi Diệp trong chính sự được thổi lên trời, trong phim truyền hình bị bôi đen hắc hãm, thế mà còn điêu hơn chính sử, kết bạn nửa triều chính, một tay treo đánh Tư Triều.
Hoàng cữu xấu bụng tà ác, từng giây từng phút muôn soán vị Tư Diên, thụy hào 【 Vinh vương đôn nhân đại uy hiển thánh 】 của y lại do Tư Triều phí hết vô số tế bào não lựa ra, quan hệ cậu cháu người ta không chỉ không ác liệt như phim truyền hình, ngược lại vô cùng tốt, là người cậu Tư Triều tôn (sợ) kính nhất, chẳng mấy chốc đã sợ vỡ mật.
Hóa ra Tư Triều bí mật có quan hệ vô cùng tốt với mấy trọng thần Triều Hạ là Tần Thiệu, Lang Hạo, Thân Tang, thường xuyên cùng trốn việc?
Hóa ra hai vị trưởng đế cơ nhiếp chính là Tư Triều tự nguyện, một người là mẹ đẻ một người là mẹ nuôi, người nào cũng rất điêu...
Hóa ra Tư Triều thích ăn ớt, đánh nhau siêu lợi hại, phòng chó mèo ở hậu cung chỉ nuôi chó, vô ý sẽ bị bọn nó rượt chạy...
Đám dân mạng: "???"
Đại đế cơ trí anh minh bá đạo xấu bụng ẩn nhẫn kiên nghị của bọn họ đi đâu?
Chỉ nhìn một đống tư liệu lịch sử, đẳng cấp bản thân đại đế không thấp, nhưng nhìn thế nào cũng cảm giác... Đồng đội nhìn chung đều là cấp bậc Vương giả?
Thứ duy nhất phù hợp với phim truyền hình, chắc là Hoàng đế trước Tư Triều thụy hào "Xuẩn" là xuẩn thật.
Mặc dù nhóm tư liệu lịch sử này phong phú, dưa bay đầy trời, nhưng vẫn không có giải thích với đại chúng, vì sao triều phục của Triều Hạ từ đời hoàng đế của Tư Triều bắt đầu đều là xanh lục?
Đúng vậy, màu xanh
Xanh mơn mởn, xanh từ đầu đến chân.
Chẳng phải bảo cổ đại tôn đen và đỏ?
Đám dân mạng từng thả bay vô số trí tưởng tượng vào vấn đề này.
"Có lẽ là vì màu xanh lá bảo vệ môi trường nhể..."
"Có lẽ Tư Triều người ta bị cận thị, cảm thấy nhìn màu xanh lục nhiều mát mắt?"
"Tư liệu lịch sử lặp đi lặp lại nhiều lần Tư Triều thích màu đỏ, tui nghĩ chắc triều phục sẽ là màu đỏ ổng thích nhất, nhưng vì sao lại là màu xanh?"
"Chắc là vì xanh hợp với đỏ nhỉ, một đám đại thần xanh mơn mởn, chỉ có long bào của ổng đỏ chói..."

"... Giải thích như vậy, hình như cũng có lý. Tư Triều thích màu đỏ, thích đến nỗi sửa lại màu sắc long bào, nhưng nhất định không thích người khác cùng màu với mình."
"... Ôi, nghĩ vậy, hình tượng phù hợp với Hoàng đế bá đạo nhất trong lòng tui sụp đổ rồi, thật là trẻ con."
Triều đại Triều Hạ cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt chính là màu sắc triều phục của bọn họ thật sự khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Những năm cuối thời Triều Hạ, quan tiếm quyền phản loạn...
Thật sự không phải do không chịu nổi mũ thượng triều màu xanh lục này?
Đừng hỏi, có hỏi hỏi nón xanh í.
Nửa năm sau đó, vị lão đại nghiên cứu lịch sử này liên tiếp đăng mười mấy dấu chấm hỏi, khiến dân tình hóng hớt vây xem. Truyện Gia Đấu
"Clm đm -- "
Lão đại bùng nổ nói tục, đồng thời phơi bày vật phẩm chôn theo của thừa tướng Triều Hạ Lê Thù, một cái điện thoại.
Đúng vậy, một cái điện thoại...
Chúng dân mạng mơ hồ...
Thứ gì?
Điện thoại vẫn còn điện luôn cơ, không có mật khẩu không mở được, chỉ có thể nhìn thấy hình nền.
Hình nền là một tấm ảnh chụp sáu người.
Năm nam một nữ.
Căn cứ đặc điểm đại khái có thể nhận ra thân phận đám người, nữ tính duy nhất thì là Bùi Diệp thân phận còn là bí ẩn, trong chính sử anh dũng thiện chiến, mà trong dã sử là Đức Phúc đế cơ hoà thân Diêm Hỏa La nhưng không rõ tung tích.
Quan hệ giữa sáu người trông vô cùng tốt.
Đám dân mạng: "..."
Không biết nên nhìn trai xinh gái đẹp thét lên hô chồng hô vợ, hay là nên im lặng nghẹn họng.
Không chỉ có mộ Lê Thù, mộ đám người Tần Thiệu, Lang Hạo cũng lần lượt được phát hiện, đồng dạng đều có một cái điện thoại.
Đám dân mạng lại một lần nữa câm nín: "..."
Thời gian trên hình nền điện thoại vĩnh viễn dừng lại tại mấy ngày trước khi Tư Triều đăng cơ.
Dưới đáy hình nền đều có một hàng chữ.
【 Bạn hữu, núi cao sông dài, mong người bình an 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.