(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 479: Đêm nay ánh trăng rất bình thường




Editor: Đào Tử
_____________________________
"Bùi tiên sinh, đã lâu không gặp."
Vinh vương luôn lạnh lùng trước mặt người ngoài, như núi tuyết cao nghiêm nghị không thể xâm phạm, nhưng dưới mặt ngầm lại khá ôn hòa.
Nguyên soái kinh ngạc liếc mắt nhìn Bùi Diệp.
Từ khi Bùi Diệp vào trong lều chưa hề nói chuyện, mà Vinh vương lại có thể dựa vào bước chân nhận ra người, còn chuẩn xác "Nhìn" phương hướng của cô.
Nói hai người không quen, ai tin chứ?
Ánh mắt mọi người đều rơi trên người Bùi Diệp, hiếu kỳ cô sẽ đáp lại thế nào.
Bùi Diệp nói: "Đã lâu không gặp, dạo này Vinh vương điện hạ có khỏe không?"
"Rất tốt." Vinh vương không coi ai ra gì nói: "Cô nghe nói tiên sinh ở tiền tuyến nhiều lần lập kỳ công, liền thỉnh cầu việc đi chuyến này với hoàng huynh. Năm đó mới gặp tiên sinh đã cảm giác tiên sinh không phải vật trong ao bình thường, ngày sau tất có thời điểm quấy gió đảo mây hóa rồng, quả thật để Cô chờ được, về tình về lý cũng nên tự mình đến chúc mừng tiên sinh."
Đám người mặt không thay đổi nghe.
Vinh vương điện hạ, ngay trước chúng tướng sĩ nói rõ vui vẻ chạy tới tiền tuyến là vì "Bùi tiên sinh", bảo người khác nghĩ thế nào đây?
"Việc nhỏ việc nhỏ, không đáng nhắc đến, nào đáng giá để Vinh vương điện hạ tán dương như thế?"
Đám người tiếp tục mặt không biểu tình.
Người so với người, tức chết người.
Công lao Bùi Diệp lập nên trong khoảng thời gian này, có lẽ là những người khác cả một đời đều không kiếm được.
Vinh vương cười nói: "Tiên sinh đừng tự coi nhẹ mình. Việc của tiên sinh sớm đã truyền đến chỗ hoàng huynh, ngay cả hoàng huynh cũng khen tiên sinh là tuổi nhỏ anh tài."
Nghe hai người ngượng trò chuyện ngượng tâng bốc, những người khác căn bản không chen chủ đề vào được.
Lúc này Bùi Diệp phát hiện hai ánh mắt xa lạ dẫn chút ác ý, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Cô bất thình lình có động tác, kẻ nhìn trộm vừa vặn bị bắt.
Người này là sứ giả đi cùng Vinh vương tới, cũng là tâm phúc phe cánh của Hoàng đế.
Thân là tâm phúc của Hoàng đế, đương nhiên hắn biết Hoàng đế luôn không thích vị ấu đệ này, vẫn luôn kiêng kỵ y.
Mặc dù Vinh vương mù mắt tuyệt đường đăng cơ, nhưng danh vọng mấy năm nay của y ở triều đình không giảm ngược lại tăng, vẫn chèn ép thái tử các phương diện bình thường không có chút điểm sáng đến suýt sao.
Nhiều lão thần vẫn ôm thái độ quan sát, điều này khiến Hoàng đế và thái tử cực kỳ tức giận, thái tử cũng không dễ ra tay lần nữa với Vinh vương.
Vinh vương chủ động tới tiền tuyến làm sứ giả, Hoàng đế đáp ứng sảng khoái, cũng có ý đẩy Vinh vương ra, để thái tử có chỗ trống phát huy.
Nhưng Hoàng đế lại lo lắng Vinh vương chạy tới tiền tuyến gây sự, như lôi kéo tướng lĩnh tiền tuyến bức thoái vị -- Mặc dù khả năng không cao, nhưng cũng phải phòng -- Cho nên Hoàng đế lợi dụng danh nghĩa phụ tá Vinh vương, phái tâm phúc của mình đi theo, trên thực tế là vì giám thị Vinh vương.
Tâm phúc cẩn trọng chấp hành sứ mạng của mình.
May mắn trên đường Vinh vương an phận, không có chút cử động làm cho người ta hoài nghi.
Hắn vừa định thở phào, đã thấy một người khiến hắn không thở được, suýt nghẹn chết tại chỗ.
Gương mặt này --
Hắn không nhìn lầm chứ?
Tâm phúc Hoàng đế bị Bùi Diệp bắt quả tang cũng không hoảng hốt, ngược lại mất tự nhiên cười hỏi: "Vị này chính là Đức Thuần tông cơ?"
Lão thần triều đình đều biết Đức Thuần tông cơ Tiêu Phi Nhi và Tiên hoàng hậu đã hoăng nhiều năm khá giống.
Nhưng mọi người chẳng ngờ đại doanh tiền tuyến còn có một người có thể lấy giả loạn thật.
Tâm phúc Hoàng đế vờ hoa mắt nhận lầm người.
Bùi Diệp nói: "Mạt tướng không phải là Đức Thuần tông cơ."
"Thế chẳng hay tiểu tướng quân họ gì tên gì?" Tâm phúc Hoàng đế cười ngượng nói, "Người đã già, con mắt không tốt lắm, mong tiểu tướng quân thứ lỗi."
Bùi Diệp nói: "Họ Bùi, tên Diệp, tạm thời chưa có tên chữ."
Tâm phúc Hoàng đế thấy cô nói rất bình thản, nhưng tim treo lơ lửng vẫn không dám đặt xuống.
"Không biết tiểu tướng quân bao nhiêu tuổi, có quan hệ thân quyến với vị Đức Thuần tông cơ ấy không?"
Bùi Diệp khẽ cau mày, Vinh vương thì lên tiếng quát lớn với tâm phúc Hoàng đế, cắt ngang câu hỏi mạo muội của hắn.
Tâm phúc Hoàng đế xấu hổ cười cười, khom người lui về sau lưng Vinh vương, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Bùi Diệp.
Không cách nào hỏi từ miệng Bùi Diệp, hắn còn không biết đi nơi khác nghe ngóng?
Tuổi của Bùi Diệp, hay nói là tuổi của Tiểu Lục là một bí ẩn.
Năm đó Tiểu Lục suy dinh dưỡng, dáng dấp gầy còm nhỏ yếu, tuổi thật trông lớn hơn bề ngoài một chút, nhưng Bùi Diệp tỉ mỉ nuôi mấy năm, thân thể lớn lên rất nhanh, đặc biệt là tiến vào thời kỳ sinh trưởng phát dục nhanh chóng, cách những hai tháng sẽ có biến hóa khá lớn.
Chỉ phán đoán từ vẻ bề ngoài hiện tại, tính ra bề ngoài già hơn tuổi thực.
Nhìn không giống mười bốn mười lăm, giống như mười bảy mười tám tuổi.
Động tác của tâm phúc Hoàng đế không có thoát khỏi tai mắt của Vinh vương, nhưng Vinh vương cũng không ngăn cản, ngược lại mặc hắn tự mình lén thăm dò không ngừng.
Trời tối người yên, thích hợp ăn đồ nướng.
"Gần đây Bùi tiên sinh cũng nên cẩn thận."
Vinh vương mặc hoa thường sương sắc, chậm rãi bước đến, trang phục không khác năm đó mới gặp ở trong núi là mấy.
Nhưng tuổi tác tăng trưởng, giọng hòa nhã trong trẻo của thiếu niên trở nên trầm thấp từ tính, tướng mạo tuấn mỹ cũng thêm phần sắc sảo.
Thứ duy nhất không đổi là cặp mắt xám không có tiêu cự ấy.
Bùi Diệp đang ngồi bên đống lửa nướng gà, nghe động tĩnh sau lưng cũng không quay đầu lại.
"Cẩn thận ai?"
Vinh vương nói: "Người ban ngày vô lễ với cô là tâm phúc của hoàng huynh. Tin tức của cô, sợ sẽ bằng tốc độ nhanh nhất đệ trình lên."
Mày Bùi Diệp vẫn thả lỏng như cũ nói: "Bởi vì ta và Đức Thuần tông cơ trông giống nhau?"
Vinh vương cười ưu nhã ngồi xuống bên cạnh cô.
Mặt thanh niên ôn hòa dưới ánh lửa hắt lên càng thêm ấm áp.
"Không phải, bởi vì Bùi tiên sinh và hoàng tẩu đã qua đời tương tự."
Bùi Diệp nghe không thèm để ý.
"Tương tự thì có làm sao, còn có thể đặt ta vào cung làm thế thân hay sao?"
Dám có ý nghĩ như vậy, tuyệt đối cô sẽ một gậy đánh nổ đầu chó Hoàng đế.
Không biết điểm nào chọc phải Vinh vương, thanh niên hòa nhã trầm tĩnh khi trước lộ ra âm trầm trong nháy mắt, một sợi tơ đỏ nhanh chóng lóe trên tròng mắt không có tiêu cự.
Bùi Diệp rất mẫn cảm với hơi thở, đợi cô quay đầu, thanh niên sớm đã khôi phục trạng thái bình thường.
"Sẽ không, hoàng huynh còn chưa dám."
Bùi Diệp lấy một vật phủ đầy đất sét bên ngoài ra khỏi đống lửa.
"Đương nhiên, thứ cho hắn cũng không có lá gan này."
Muốn thử một lần thì để hắn qua đời tại chỗ.
Bùi Diệp bóc đất sét, lấy gà nướng bên trong ra.
"Vinh vương điện hạ có muốn nếm thử chăng?"
Vinh vương không nhìn thấy, Bùi Diệp chỉ có thể tự tay đút cho y một miếng, thanh niên vô cùng thuận theo.
Từng sợi tóc theo tư thế rũ đầu của y trượt xuống, dịu dàng ngoan ngoãn dán bên trán, thanh niên "Nhìn về phía" Bùi Diệp.
Phút chốc y hỏi một câu: "Tiên sinh, ánh trăng đêm nay thế nào?"
Bùi Diệp nhìn thoáng qua mặt trăng vừa lớn vừa sáng.
"Một cái vệ tinh mà thôi, tạm được, cũng chỉ như vậy."
Vinh vương: "..."
Bùi Diệp nhìn Vinh vương khôn ngoan không hiểu sao yên tĩnh, nghĩ xem bản thân có nói sai gì không.
"Điện hạ, ta nói sai cái gì sao?"
Vinh vương chống cằm, tay áo dài từ cánh tay y trượt xuống đùng ở khuỷu tay, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng bao phủ dường như hiện ra ánh sáng mông lung.
"Tiên sinh phải nói -- Ánh trăng đêm nay rất đẹp."
Bùi Diệp: "???"
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng một lát, một cái vệ tinh thôi, có xinh đẹp hơn nữa cũng đã gặp chán rồi.
"Không, ta cảm thấy mặt trăng đêm nay rất bình thường."
Người thành thật không nói láo.
Lúc này, tâm phúc Hoàng đế cũng múa bút thành văn, đem chuyện của Bùi Diệp tám trăm dặm khẩn cấp đưa đến đô thành Huyền An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.