(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 475: Thanh danh sơ hiển (Hạ)




Editor: Đào Tử
_____________________________
Lão tướng quân than thở nói: "Vị người Triều Hạ ấy, Nhu Ý đế cơ."
Nhu Ý đế cơ???
Tướng lĩnh trẻ tuổi không biết người này, nhưng một chút lão tướng đã có tuổi thì mí mắt rụt lại.
"Không phải người kia đã chết ư?"
"Người đã chết, lão hủ chỉ nói là vị nữ lang này trông khá giống."
Đại vương tử lấy lại tinh thần, thêm vài phần hiếu kỳ với Nhu Ý đế cơ.
"Người này là đế cơ hoàng thất Triều Hạ? Sao bản vương chưa từng nghe?"
Hoàng thất Triều Hạ khá hoàng thất các nước khác, đế cơ cũng có thể hoạt động trong triều đình, nhưng trước mắt mấy vị biết được đều không có thành tựu.
Có thể để mấy vị lão tướng mặt lộ dị sắc, hiển nhiên không phải nhân vật thế hệ này.
"Nếu không có vị kia, có lẽ Diêm Hỏa La đã sớm san bằng Triều Hạ."
Mấy vị lão tướng không phản bác nhận định này.
Đại vương tử không hứng thú với người chết, khinh miệt nói: "Vị Nhu Ý đế cơ ấy có lợi hại hơn nữa, cũng là người đã qua đời nhiều năm, bây giờ vị nữ lang này mới bao nhiêu tuổi?"
Một con nhóc ranh tướng mạo non nớt.
Lão tướng lại không đồng ý nói: "Điện hạ, Triều Hạ có câu là 'Người không thể xem bề ngoài'. Người này dũng mãnh phi thường, người nào có thể bảo chứng cô gái này không có năng lực tính toán thấu đáo như Nhu Ý đế cơ? Hữu dũng vô mưu là thất phu, hữu dũng hữu mưu xứng là thần tướng."
Năm đó điểm kỹ năng trí lực của Nhu Ý đầy đủ, dù thông minh cũng bị ám hại chết rồi.
Sợ là sợ trí lực vũ lực đều đầy.
Không sợ học lệch, chỉ sợ toàn năng.
Nguyên soái lên tiếng cắt ngang đám người đang nghị luận.


Đánh trận kiêng kị nâng chí khí người khác diệt uy phong bên mình.
Vụ việc lương thảo Diêm Hỏa La bị đốt cháy quá lớn, Triều Hạ muốn không biết cũng khó.
Nhưng ngoại trừ ba người Tần Thiệu biết chuyện, không ai biết lương thảo Diêm Hỏa La bị ai đốt.
Có người nói là sấm sét, có người nói là thần quỷ.
Cho đến thám báo thăm dò được tin tức chính xác, bên Triều Hạ cũng rơi vào trầm tư.
Bên bọn họ xuất hiện anh hùng trẻ tuổi như thế từ bao giờ?
Việc đã qua nhiều ngày, thế mà không ai đến nhận công lao?
Cũng không phải bọn Bùi Diệp không màng danh lợi.
Thằng nhãi Lăng Triều này nằm mộng cũng nhớ việc kiến công lập nghiệp tăng thể diện cho mẫu thân là Nhu Tuệ trưởng đế cơ đấy.
Không có nhảy ra, chỉ bởi vì bọn họ còn phải đi đường, thuận tiện bàn giao với người Lê Thù phái ra.
Bàn giao cái gì?
Năm vạn thạch lương thảo trộm được nè, cũng nên sang tay.
Lê Thù tiếp nhận tin tức, chờ ở nơi đã hẹn trước.
"Ba người đúng là một trận thành danh."
Ba người giục ngựa đến, gió lạnh chạm mặt thổi ống tay áo bay phất phới, dây cột tóc bay phiêu, cực kỳ phong lưu tiêu sái.
Tần Thiệu liếc mắt liền thấy Lăng Triều sắc thái tươi sáng nhất.
Lăng Triều không đợi con ngựa dừng lại đã nhảy khỏi ngựa lưng, thuận quán tính xông lên trước, nhào tới làm Tần Thiệu lảo đảo về sau mấy bước.
"Ha ha, Tần Thiệu, hai năm rồi sao cậu không cao lên nữa thế."
Tần Thiệu: "..."
Thân Tang và Lê Thù sau lưng, ánh mắt mấy người lòng vòng quanh Bùi Diệp.
"Bùi tiên sinh, quân nhu ở đâu rồi?"
Bùi Diệp vứt hai tấm lá bùa gấp gọn ra.
"Tìm chỗ bí ẩn."
Hai người Tần Thiệu nhìn ngây người.
"Thần kỹ này, nếu có thể dùng vận chuyển lương thảo thì tốt biết bao, tài năng của tiên sinh đúng là bị lãng phí, không biết có thể tiết kiệm bao nhiêu tốn hao."
Triều đình phát ra trăm vạn lương thảo, đến tiền tuyến có thể thừa một nửa đã không tệ rồi.
Cũng không phải tham ô, mà là phu khuân vác cũng phải ăn uống, khẩu phần lương thực của bọn họ đều tính trong lương thảo.
Nếu có dạng thần kỹ như tụ lý càn khôn của Bùi tiên sinh, có nhiều lương thảo cách mấy cũng có thể cấp tốc đưa tới tiền tuyến, tướng sĩ cũng không còn bấm bụng chịu đói.
Bùi Diệp lắc đầu nói: "Cậu nói vậy sai rồi."
Tần Thiệu không hiểu.

"Dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc chiến tranh, mới là biện pháp tiết kiệm lương thảo quân nhu nhất."
Không sợ tiềm lực hai nước cách xa, chỉ sợ tiềm lực hai nước tương đương, đem tiến công chớp nhoáng biến thành bất phân thắng bại đánh giằng co.
Song phương không ngừng chiến tranh tập trung nhân lực vật lực, hi sinh mới liên tục tăng lên.
Tài năng của cô là dùng để kết thúc chiến tranh.
Ý vị Lê Thù nghe ra không giống.
Hắn cười nói: "Khó trách lần này cô làm khoa trương như vậy."
Bùi Diệp nhún vai.
"Biết sao được, vào triều đường rồi ra mặt quá mất thời gian."
Cô sinh ra vì chiến trường.
Thay vì đi con đường triều đình, chẳng bằng đi chiến trường rồi đến triều đình.
Triều Hạ cũng không có chữ trọng văn ức võ, nhìn chung quyền nói chuyện của võ tướng ngang với quan văn, thậm chí cường thế hơn.
Vì sao Bùi Diệp phải từ bỏ chiến trường chính của mình, đi kinh doanh lĩnh vực lạ lẫm chưa quen thuộc?
Chẳng bằng dùng quân công tuyệt đối, cường thế nói chuyện.
Khóe miệng Lê Thù giật giật.
Những người khác khoác lác như vậy sẽ bị vả mặt, mà Bùi Diệp từ đầu đến cuối đi con đường đang vả mặt người.
"Lão phu sẽ tận lực giúp cô."
Nếu tướng lĩnh khác có thể dẫn binh lập công lao như thế, không nói phong tước, thăng quan ban thưởng không thể thiếu được.
Mà nhóm người Bùi Diệp chỉ có ba người, công lao lớn đến không cách nào đong đếm, một người trong đó còn là cháu trai bảo bối của Hoàng đế.
Triều Hạ đang lúc cần dùng người, về tình về lý Hoàng đế đều phải hào phóng phong thưởng cho ba người, cho thực quyền không nhỏ.
Đây cũng là một trong mục tiêu mà Bùi Diệp mưu tính.
Bùi Diệp cười nói: "Được, còn lại liền nhờ Hợp Trọng. Sau này ta có thể bán ra bao nhiêu cái nón xanh, bước đệm hiện tại cực kỳ quan trọng nha."
Lê Thù: "..."
Hắn không muốn nhớ tới chân tướng chút nào.
Lăng Triều thính tai nghe một ít nội dung.
"Nón xanh? Nón xanh gì cơ?"
Chẳng lẽ là dây cột tóc xanh lục hoặc là phát quan ngọc bích?
Bùi Diệp cười chế nhạo nói: "Nếu cậu tò mò, mai sau ta sẽ tự tay bán cho cậu một cái, cam đoan không lấy một xu."
Lê Thù: "..."
Ức hiếp trẻ nhỏ như thế, lương tâm không đau sao?

Lăng Triều nói: "Vì sao lại bán? Bùi tiên sinh không thể tự mình làm?"
Tặng lễ không cần giá trị nặng nhẹ, tâm ý mới quan trọng nhất.
Bùi Diệp tròn mắt: "Cậu muốn ta đưa cậu một cái nón xanh tự tay đan thật?"
Lăng Triều cảm thấy lời này có hàm ý gì đó, nhưng vẫn muốn gật đầu, kết quả bị Lang Hạo một tay bịt miệng.
"Cậu bớt nhiều lời đi."
Dù không hiểu nón xanh là cái gì, Lăng Triều cũng biết Bùi Diệp là ai chứ lị?
Người phụ nữ tim gan phèo phổi đều đen.
Đồ cô tặng, còn không lấy một xu, có thể là vật gì tốt?
Mấy thiếu niên đùa giỡn, việc giải quyết tốt hậu quả toàn bộ ném cho Lê Thù.
Bởi vì cái gọi là gừng càng già càng cay, Lê Thù giải quyết việc này đồng thời còn thuận tay vớt chỗ tốt.
Dưới sự sắp xếp của hắn, hành vi của ba người Bùi Diệp từ hành động cá nhân nhảy lên trở thành hành vi dưới sự chỉ huy của quân đội.
Địch nhân bị thiêu huỷ lương thảo và năm vạn thạch lương thảo mang về chính là bằng chứng.
Khi hắn khí định thần nhàn thẳng thắng nói "Bố cục" của mình với chủ soái, danh vọng vốn đã đủ cao nhảy vọt đến đỉnh điểm.
Nguyên soái hít hơi lạnh, vốn định trách cứ Lê Thù mạo hiểm cấp tiến, nhưng ván đã đóng thuyền, nói cái gì cũng vô dụng.
"Cử động lần này của quân sư quá mức mạo hiểm."
Lê Thù lòng tin tràn đầy nói: "Nếu không mạo hiểm, làm sao có thể làm khí thế quân địch trọng thương."
Nguyên soái nói: "Thế... Quân sư cảm thấy nên ngợi khen ba người đó thế nào?"
Lê Thù nói: "Trong quân thiếu nhân tài, tốt nhất giữ bọn họ lại, đừng để bị những người khác đoạt đi."
____________________
Đăng chương ăn mừng đt nữ vô chung kết nè, ^_^ hẹn 19h ngày 21/5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.