Editor: Đào Tử
_____________________________
Dùng thụy hào buồn nôn người, thao tác đại lão phàm nhân không hiểu.
Đoàn Can Khải thông minh lựa chọn im lặng là vàng.
Đợi người phụ nữ lấy thế gió thu quét lá vàng kết thúc ván cờ, lông mày che dấu dưới màn sa cũng lộ ba phần mệt mỏi.
Đoàn Can Khải biết rõ vị chủ công thần bí này thể yếu, không thể làm phiền lâu.
Nhẩm tính canh giờ, y thức thời đứng dậy cáo từ.
Người phụ nữ ngồi tại chỗ một hồi.
Lúc này, bên tai mơ hồ nghe tiếng bước chân thị nữ.
"Điện hạ, Cố đại nhân cầu kiến."
Bên hông thị nữ y phục màu nâu sẫm già dặn giắt một thanh trường đao.
Tay trái đặt bên chuôi đao, tay phải chống trên mặt đất, dùng tư thế nửa quỳ cúi đầu ở bên cạnh cửa giấy kéo thông truyền.
Người phụ nữ lấy lại tinh thần, khóe môi nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Là Đình Trưởng tới sao?"
Nương theo đó tiếng ngọc bội va đập và tiếng bước chân từ xa đến gần, một bóng người thẳng tắp xuất hiện trên cửa.
"Vào đi, cần gì nghi thức xã giao."
Người phụ nữ lên tiếng ngăn ý định hành lễ mới đi vào của Cố Ương.
Đúng vậy, người tới chính là danh sĩ Lệ thành Cố Ương.
"Lễ không thể bỏ."
Cố Ương thi lễ mới bước vào phòng, ngồi ở vị trí ban đầu của Đoàn Can Khải, nhìn bàn cờ còn chưa thu dọn bật cười.
"Có nhã hứng đánh cờ, tâm tình của Người không tệ."
Người phụ nữ nói: "Chợt ngứa tay, vừa chơi cờ vừa đàm luận cũng có thể giết thời gian."
"Đoàn Can Khải Minh vừa đi?"
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy, kỳ nghệ của Khải Minh vẫn được, tốt hơn ai đó."
Cố Ương suýt nữa muốn trợn trắng mắt.
Lời này nói ra tim không đau sao?
Tài đánh cờ của người phụ nữ trước mặt, đánh khắp toàn bộ thư viện Thiên Môn không địch thủ, phu tử truyền nghề cũng nhiều lần thảm bại, trong đó không thiếu kỳ thủ lão làng.
Người phụ nữ cố nén mệt mỏi, cười mời: "Không bằng dọn dẹp một chút, hai ta chơi một ván?"
Cố Ương vừa dọn bàn cờ vừa kiên định cự tuyệt.
"Lúc này không phải lúc ôn lại chuyện bị Người giết đến không chừa mảnh giáp... À, việc lúc trước Người dặn dò có tiến triển."
Người phụ nữ thu liễm ý cười: "Có tiến triển?"
Cố Ương do dự mấy giây, nét mặt không biết nên nói hay không.
Người phụ nữ nói: "Cứ nói thẳng là được."
Cố Ương hít sâu một hơi: "Điện hạ... Thứ kia... Hình như ở Đế lăng của Thế Tông..."
Thế Tông...
Đế lăng???
"Cái gì!!!"
Người phụ nữ lấy lại tinh thần, tay phải đập mạnh vào bàn cờ, chấn động quân cờ nảy vang đôm đốp.
Thanh âm cực giống giấy ma sát với gỗ, thô ráp vô cùng.
Cố Ương thấy người phụ nữ tức giận đến muốn nghẹn hơi, vội vàng tiến lên giúp thuận khí, kẻo không chịu nổi.
Người phụ nữ chịu đựng cảm giác choáng váng mãnh liệt, hô hấp dồn dập nói: "Tin tức này thật chứ?"
Cố Ương nói: "Mười phần chắc chín."
Mặt người phụ nữ dưới màn che gần như dữ tợn đến vặn vẹo.
"Súc sinh! Hắn làm sao dám... Làm sao dám quấy rầy sự yên tĩnh của tổ tiên? Phải biết đoạn long thạch Đế lăng đã sớm buông..."
Cố Ương thấp giọng nói: "Ương cũng là thuận theo manh mối điện hạ cho đi thăm dò, mới phát hiện hậu nhân thợ thủ công năm đó chế tác Đế lăng cho Thế Tông lần lượt gặp bất trắc. Toàn bộ manh mối chỉ hướng vị trên long ỷ kia, may mắn dưới sự giúp đỡ của Vinh vương điện hạ tìm được một người sống sót duy nhất. Theo lời người sống sót ấy -- Đế lăng Thế Tông bị người ta lén đục một lỗ từ chỗ vách núi tương đối mỏng thông với lăng mộ chính. Từng có người mặc trang phục hòa thượng đạo sĩ lén thâm nhập quan sát Đế Lăng, hình như đặt thứ gì đó ở bên trong..."
Vật kia... Quá nửa chính là thứ người phụ nữ muốn tìm.
Người phụ nữ miễn cưỡng bình tĩnh, căm ghét nói: "Hắn đúng là tên phế vật từ đầu đến chân, năm đó không tranh nổi liền dùng vu cổ tà thuật đè người. Bây giờ vẫn là chó không đổi được tật ăn phân, thế mà đem sự tồn vong của quốc gia ký thác quấy nhiễu tổ tiên... Rác rưởi trong rác rưởi, buồn nôn!"
Cố Ương lần đầu nghe nói như thế, cảm thấy hãi nhiên.
"Điện hạ, ý của Người?"
"Năm đó ở Tư Đồng môn đảo chính thành công, Tiên đế nói đỡ ta mới quyết định tha tên phế vật kia một mạng, ai ngờ hắn dùng thủ đoạn âm hiểm."
Thế là kết quả trận đảo chính Tư Đồng môn cực ít người biết bị cưỡng ép sửa.
Người phụ nữ khinh thường nói: "Năm đó dùng tà thuật ám hại ta, bây giờ vì sao không thể lập lại chiêu cũ, lại dùng tà thuật mượn vận?"
"Mượn vận?"
Người phụ nữ nổi giận bừng bừng nói: "Ta nghe người phương ngoại từng nói, Hoàng đế các đời Triều Hạ chỉ có Thế Tông long khí thịnh nhất. Nếu năm đó người không nhường ngôi cho tên đệ đệ phế vật ấy, Triều Hạ đã sớm chiếm nửa thiên hạ. Lại có khả năng trung hưng, lo gì thiên hạ không thể thống nhất?"
Kết quả lại là Thế Tông không có chút oán giận nào thoái vị.
Cố Ương càng nghĩ càng thấy có âm mưu.
"Chẳng lẽ tiên đế cũng dùng cùng biện pháp ám hại Thế Tông, từ trong tay Người đạt được 'Nhường ngôi' lấy được đế vị?"
Người phụ nữ lắc đầu: "Không phải, Thế Tông là chủ động nhường ngôi, không có âm mưu."
"Thế Người..."
Người phụ nữ nói: "Người là suy nghĩ cho nữ tính toàn thiên hạ..."
Cố Ương hỏi: "Suy nghĩ cho nữ tính thiên hạ và việc Thế Tông nhường ngôi có liên quan gì?"
"Nếu Thế Tông không nhường ngôi, những đế cơ, tông cơ, tộc cơ còn có quý nữ sĩ tộc, làm sao được xem như người kế nhiệm bồi dưỡng?"
Cố Ương yên lặng.
"... Trong triều còn có một nhóm cựu thần ca bài chính thống, Thế Tông có năng lực đè bọn họ xuống, nhưng khó tránh có người mượn cớ. Người cũng không dám cam đoan Cô khi đó còn chưa ra đời có năng lực ổn định đại cục, sau khi cân nhắc mới lựa chọn theo chiếu chỉ nhường ngôi... Chỉ khi Người nhường ngôi, giao thiệp lưu lại trong triều mới có thể toàn lực ủng hộ cô, tiến thối đều có thể... Người... Người làm vậy cũng là vì trải đường cho Cô... Trải một con đường danh chính ngôn thuận..."
Mặc dù người phụ nữ không tán đồng quyết định và ý nghĩ của Thế Tông, nhưng cũng không thể phủ nhận tâm ý của người.
Đó đích thật là người phụ nữ vượt cả thời đại.
Cũng là tấm gương cả đời người phụ nữ hướng tới.
Nhưng tấm gương ấy -- Khi còn sống Thế Tông cúc cung tận tụy vì Triều Hạ, sau khi chết còn bị hậu bối vô năng đào Đế Lăng, dùng tà vật trộm long khí, muốn nhờ vào đó để Triều Hạ vượt trên Diêm Hỏa La, tiếp theo kiếm chỉ thiên hạ -- Người phụ nữ dùng đầu ngón chân ngẫm cũng biết tên phế vật trên ghế rồng nghĩ thế nào -- Không biết Thế Tông dưới suối vàng có biết, biết con trai đệ đệ phế vật như thế, có hối hận về quyết định nhường ngôi hay không?
Cố Ương yên lặng.
"Nói như thế... Chúng ta âm thầm lợi dụng nhân mạch và Phượng gia quân vãn hồi xu hướng suy tàn của Triều Hạ, ngược lại là góp phần tự tin thành công cho tà thuật?"
Người phụ nữ bĩu môi, biểu lộ tràn ngập căm ghét.
"Đúng là tên phế vật bạc tình bạc nghĩa ngu xuẩn vì tư lợi."
Ưu điểm duy nhất là có thể giả bộ, bản lĩnh hát xướng ngay cả quỷ cũng gạt được.
"Nếu trong tay hắn có loại tà vật này, chúng ta... Cần hợp tác với Vinh vương hay không?"
Nhìn chí hữu bị sa đen bao phủ, Cố Ương cảm thấy phức tạp.
Năm đó người này...
Đó là người thần thái phấn chấn lóa mắt cỡ nào.
Bây giờ lại âm trầm, phảng phất như côn trùng không thể lộ ra ánh sáng trốn ở nơi âm u nhất, mỗi một chất lỏng tiết ra đều mang độc.
"Vinh vương?"
Nghe được hai chữ "Vinh vương", mặt người phụ nữ lộ vẻ cổ quái.
Cố Ương nói: "Biết điện hạ không thích người này, nhưng Vinh vương cũng đang tra Đế lăng Thế Tông, nhiều lần giúp ta yểm trợ..."
Luận thân phận, lập trường Vinh vương và người phụ nữ dĩ nhiên đối lập.
Thời điểm Cố Ương biết Vinh vương đang tra người phụ nữ, hắn muốn giết người diệt khẩu.
Bởi vì thân phận người phụ nữ là một bí mật, một khi bại lộ chỉ có con đường chết, người biết chuyện càng ít càng tốt.
Nhưng Vinh vương gian xảo, lại thêm Vinh vương từng bị Thái tử ám sát mù mắt, thủ vệ bên người cực kỳ sâm nghiêm, ra tay không dễ.
Về sau Vinh vương không chỉ không vạch trần thân phận người phụ nữ, còn âm thầm giúp mấy lần, Cố Ương liền đè sát tâm xuống.
Lần này điều tra Đế lăng, hai bên vừa vặn đụng phải, còn thiện chí trao đổi tình báo với nhau.
Nếu không nhờ thế, Cố Ương cũng không có khả năng tra ra nhanh như vậy.
Người phụ nữ bĩu môi nói: "Y tính là Vinh vương gì chứ?"
Cố Ương ngơ ngác.
Người phụ nữ chắc chắn nói: "Vinh vương chân chính, đã sớm chết yểu."
Cố Ương: "!!!"